Tương Tư Thành Bệnh

Chương 53: Cảm ơn vì không cưới



Thẩm Nhu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng dạo này mệt mỏi nên tới trễ mà thôi.

Cô nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Tư Minh Cẩm, “Chúng ta đi đâu vậy?”

Người đàn ông bấm điện thoại xem chỉ đường, “Đi ngâm chân.”

Thẩm Nhu mệt mỏi vừa ngáp vừa nói với anh, “Hôm khác rồi đi, em buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.”

So với mát xa, bây giờ cô muốn nằm lên giường lớn mềm mại ngủ một giấc thật ngon hơn.

Tư Minh Cẩm thấy cô mệt mỏi, đành bỏ đi suy nghĩ ngâm chân, đang chuẩn bị quay đầu về Sơn Thủy Nhất Sắc lại nhận được tin nhắn của Tô Thành Húc.

Anh ấy nói có một người đàn ông gõ cửa nhà anh ta, toàn thân mùi rượu, miệng còn la hét tên Thẩm Nhu, còn gửi cho Tư Minh Cẩm một bức ảnh chụp gần.

Lúc đó, Thẩm Nhu đã nghiêng đầu ngủ trên ghế.

Tư Minh Cẩm nhìn người đàn ông trên ảnh là Giang Trì Ý không thể nghi ngờ.

Anh không biết Giang Trì Ý muốn làm cái gì, nhưng đêm nay Thẩm Nhu đã rất mệt mỏi, anh không muốn đưa Thẩm Nhu về nhà dây dưa với Giang Trì Ý, cho nên Tư Minh Cẩm chọn một khách sạn gần đây, đưa Thẩm Nhu tới thuê phòng.

Thẩm Nhu ngủ rất ngon, một giấc dậy đã là sáng hôm sau.

Cô híp mắt nhìn quanh, sau đó nhíu mày, xoay người ôm lấy người đàn ông bên cạnh, giọng nói ngọt ngào, “A Cẩm, đây là đâu vậy…”

Đây không phải nhà của Tư Minh Cẩm, đây là việc đầu tiên Thẩm Nhu phát hiện.

Nhưng cô có thể xác định, người đàn ông ôm cô vào giấc ngủ chính là Tư Minh Cẩm.

Hương vị trên người anh là thứ khiến cô cảm thấy quen thuộc nhất.

Tư Minh Cẩm cũng không mở mắt, theo bản năng ôm chặt người trong lòng, khóe môi nhếch lên, “Khách sạn.”

Thẩm Nhu không hỏi anh vì sao, chỉ hỏi một câu, “Mấy giờ rồi?”

Lúc này Tư Minh Cẩm mới đưa tay tìm điện thoại, “Bảy giờ mười phút.”

Thẩm Nhu ngáp một cái, ôm eo anh ngủ thêm nửa tiếng nữa.

Sau đó hai người một trước một sau rời giường rửa mặt, xuống lầu một ăn sáng rồi cùng đi làm.

Thẩm Nhu cảm giác mình đã hồi phục toàn bộ sinh lực, còn gửi tin nhắn cho Tô Mi bảo cô ấy ở nước ngoài chơi thêm hai ngày, để cô tới công ty báo cáo công việc là được.

Tô Mi từ chối ý tốt của cô, còn đặc biệt hỏi thăm Thẩm Nhu xem Trần Thì Nhất thích gì, bảo là muốn mua quà cho Trần Thì Nhất và Tần Lăng.

Thẩm Nhu trêu chọc cô ấy hai câu, cúp điện thoại rồi vào phòng trà.

Lúc này, ở cửa phòng kế hoạch có người lảo đảo tiến vào.

Là một người đàn ông mặc sơ mi trắng lôi thôi lếch thếch, cả người mùi rượu, vừa vào cửa đã gọi tên Thẩm Nhu.

Giờ này, trong văn phòng đã có rất nhiều người, mọi người đang chuẩn bị làm việc, chợt nghe tên Thẩm Nhu, cả đám đều yên tĩnh đồng loạt nhìn về phía cô.

Thẩm Nhu vừa đi chuẩn bị trà nóng cũng đứng lại, quay đầu nhìn xem ai gọi mình, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến đối phương lại là Giang Trì Ý!

Thẩm Nhu nhíu mày, chưa kịp đáp đã có bảo vệ đuổi theo kéo Giang Trì Ý ra.

Trong không khí còn quẩn quanh giọng nói anh ta, vẫn luôn gọi tên cô nên mọi người còn đang phỏng đoán quan hệ giữa anh ta và Thẩm Nhu.

Dù sao, chuyện Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm hẹn hò, người trong công ty ai cũng biết.

Bây giờ đột nhiên có người đàn ông say rượu đến, tê tâm liệt phế gọi Thẩm Nhu, ai nghe cũng sẽ cảm thấy hai người có quan hệ rất sâu.

Thế nên giờ nghỉ trưa, Thẩm Nhu ăn cơm một mình. Tất cả mọi người vì chuyện hồi sáng mà có khúc mắc với cô, hơn nữa hôm nay Tư Minh Cẩm đi họp, không có ở công ty, mọi người càng được đà nghị luận không kiêng nể gì.

Tới gần giờ tan tầm, Tư Minh Cẩm còn chưa về công ty, Thẩm Nhu gửi tin nhắn cho anh nói mình về trước.

Bởi vì cô cảm thấy thân thể mình không thoải mái, trưa nay cũng không muốn ăn cơm, chiều thì bị buồn nôn, không thể tập trung làm việc được.

Chuyện thân thể không thoải mái cô cũng không nói với Tư Minh Cẩm, chỉ sợ anh lo lắng.

Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc, đi thang máy xuống lầu, tính thuê xe về Sơn Thủy Nhất Sắc.

Không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy đã thấy hai bảo an bên dưới đang ngăn cản một người đàn ông.

Người kia chính là Giang Trì Ý buổi sáng, anh ta vẫn mặc trên người bộ quần áo đó, chỉ là đã tỉnh rượu, khôi phục lại ý thức, liếc mắt thấy Thẩm Nhu ra khỏi thang máy.

“Tiểu Nhu…” Người đàn ông hô lớn một tiếng, người ngoài đều dừng bước nhìn qua.

Da đầu Thẩm Nhu tê rần, cơ thể cô khó chịu không muốn phản ứng lại Giang Trì Ý.

Vì thế cô cúi đầu, giả vờ không nghe thấy đi qua cửa.

Giang Trì Ý nóng nảy, giãy giụa hai cái thoát khỏi bảo an rồi lảo đảo chạy tới bên Thẩm Nhu.

Không đợi cô kịp phản ứng đã bị người kia ngăn cản.

Ngay sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Giang Trì Ý quỳ xuống đất, hai mắt đẫm lệ kéo tay Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu bị anh ta kéo ống tay áo hoảng sợ, mặt trắng bệch, theo bản năng lui về sau.

Nhưng Giang Trì Ý lại nắm lấy tay áo cô không buông, Thẩm Nhu không khỏi nghiêng người theo sức lực của anh ta, giọng nói không kiên nhẫn, “Giang Trì Ý, anh đang làm cái gì vậy?”

Thẩm Nhu thật sự không hề nghĩ đến, có một ngày Giang Trì Ý sẽ quỳ xuống trước mặt cô.

Hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy…

Giang Trì Ý có bao nhiêu sĩ diện Thẩm Nhu đều biết, hôm nay sao vậy? Uống say hay uống nhầm thuốc rồi?

“Tiểu Nhu, anh sai rồi, em quay về có được không?”

“Anh biết, trước kia là anh không tốt với em, là anh không để ý tới sự quan tâm của em, là anh tự cho mình là đúng… Bây giờ anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.”

“Em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh một lần này thôi, được không? Được không?”

“Anh thề, quãng đời còn lại anh sẽ chỉ yêu mình em thôi, so với Tư Minh Cẩm còn đối tốt với em hơn!”

“Cho nên cầu xin em… xin em quay về có được không? Quay về đi…”

Giọng điệu Giang Trì Ý vội vàng, là một người đàn ông trưởng thành mà quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở, như là nguyện ý từ bỏ tất cả dáng vẻ tôn nghiêm vì Thẩm Nhu, chân thành vô cùng.

Điều này khiến không ít người xung quanh nảy ra thương xót.

Có một dì dọn dẹp nói với Thẩm Nhu, “Cô gái, đàn ông ấy, lúc còn trẻ ai cũng sẽ phạm sai lầm.”

“Nhưng có một câu nói rất hay, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nếu cậu ấy đã biết bản thân mình sai, biết hối hận rồi, không bằng cháu hãy tha thứ cho cậu ấy một lần.”

Còn có một nhân viên bảo an mới tới cũng có ý khuyên bảo Thẩm Nhu, “Tiểu thư, vị tiên sinh này đã ở đây cả ngày, chỉ muốn gặp cô một lần, xin cô tha thứ.”

“Bây giờ quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy, cũng xem như đã bỏ qua tôn nghiêm của đàn ông, không bằng cô tha thứ cho anh ấy đi, chúng tôi cũng nhìn ra được, vị tiên sinh này thật lòng yêu cô.”

Tiếng bàn luận dần lớn hơn, người xung quanh hầu như đều là nhân viên văn phòng khác trong tòa nhà, đã nửa năm Thẩm Nhu không tới công ty, căn bản không có ai nhận ra cô cả.

Ai cũng không biết quan hệ giữa cô và người đàn ông đang quỳ dưới đất là thế nào, cũng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ nhìn thấy chuyện xảy ra trước mắt, thấy Giang Trì Ý quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin cô là đáng thương hèn mọn, đồng tình đáng giá.

Nhưng không ai hỏi Thẩm Nhu một câu, giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì.

Trên thế giới này rất nhiều sai lầm có thể sửa, nhưng cũng có nhiều sai lầm không thể sửa chữa nổi.

Sai chính là sai rồi, bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ.

Cô và Giang Trì Ý sớm đã kết thúc từ hôn lễ kia.

“Giang Trì Ý, anh có thể đứng dậy trước không?” Thẩm Nhu trầm giọng, ban đầu còn có chút hoảng sợ, lúc này vì tiếng nghị luận xung quanh mà bình tĩnh lại.

Cô muốn rút tay áo bản thân về, nhưng Giang Trì Ý lại giữ chặt, Thẩm Nhu thử mấy lần cũng không được, cô cảm thấy bây giờ anh ta đúng là bị điên, phải khiến anh ta tỉnh táo lại trước đã.

“Tiểu Nhu, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ sửa mà.”

“Anh thề, anh sẽ đối tốt với em, tốt hơn hết so với tất cả mọi người trên thế giới.”

“Hơn nữa… hơn nữa nếu em và Tư Minh Cẩm có xảy ra chuyện gì, anh cũng không để ý, thật sự, dù cho em và anh ta đã… anh cũng không để ý.”

“À đúng rồi, còn cả Cố Thiến! Anh và cô ta không như em nghĩ, người trong lòng anh là em, không phải cô ta.”

“Đứa bé trong bụng cô ta, là cô ta không từ thủ đoạn, anh và cô ta… anh chỉ là say rượu nhận nhầm người, thật đó, anh không lừa em!”

“Tiểu Nhu, chúng ta quay về như trước được không? Anh và Cố Thiến, em và Tư Minh Cẩm… chúng ta coi như hòa được không?”

Giang Trì Ý nắm lấy cổ tay Thẩm Nhu, sự vội vàng trước mặt đã biểu lộ sự hoảng sợ tận đáy lòng anh ta.

Anh ta sợ Thẩm Nhu từ chối mình, muốn dùng tất cả để khiến cô quay lại.

Nhưng Giang Trì Ý không ý thức được mình lúc này điên cuồng thế nào, nhìn không bình thường như thế nào.

Những lời anh ta tự cho là đúng không lay động Thẩm Nhu được nửa phần, ngược lại càng khiến cô không thoải mái, thậm chí còn thấy ghê tởm buồn nôn.

Thẩm Nhu nhíu mày cố gắng duy trì sự ôn hòa, “Giang Trì Ý, anh buông tôi ra trước, đứng lên rồi nói chuyện.”

“Anh không được, trừ khi em tha thứ cho anh, Tiểu Nhu…”

“Tiểu Nhu, anh van xin em, van xin em cho anh một cơ hội, chỉ một lần thôi.”

“Tiểu Nhu…”

Thẩm Nhu kéo tay thế nào cũng không thoát được, tính nhẫn nại dần bị mài sạch.

Ngay lúc người đàn ông chuẩn bị quỳ tới ôm lấy hông cô thì Thẩm Nhu giơ tay lên, bốp —

Một bàn tay hung hăng nện trên mặt người đàn ông.

Một tát này, Thẩm Nhu dùng lực rất lớn.

Giang Trì Ý bối rối, hai mắt trừng lớn không dám tin.

Thẩm Nhu lớn tiếng tức giận mắng, “Giang Trì Ý, con mẹ nó anh tỉnh táo lại ngay!”

Giọng nữ dứt lời, Giang Trì Ý còn đang thất thần bị một người đạp ngã lăn trên mặt đất.

Đại sảnh lớn bỗng rơi vào im lặng.

Thẩm Nhu cũng kinh ngạc, sau đó cô cảm nhận được phía sau nhiều thêm một người.

Đỉnh đầu truyền tới hơi thở ấm áp quen thuộc, cô quay đầu nhìn lại, thấy Tư Minh Cẩm lạnh lùng đứng đó.

Hẳn là anh vừa tới công ty không lâu, tây trang giày da, trong tay còn cầm theo một túi công văn.

Chẳng biết từ lúc nào anh đã tới sau lưng Thẩm Nhu, một chân đạp Giang Trì Ý đang dây dưa không buông, giọng nói cực lạnh, “Một đá này, cảm ơn anh đã không cưới.”

Những lời này, Tư Minh Cẩm đã nghẹn rất lâu rồi.

Hôm nay rốt cuộc cũng đã nói ra với Giang Trì Ý ngay trước mặt Thẩm Nhu.