An Sở Lan nghe nhắc đến Tuệ Nghi liền im lặng, cúi đầu chạm tay lên cái bụng đang phình to của mình, khẽ nhoẻn miệng cười. Cho dù có là con trưởng hay con thứ đi nữa, nàng chắc chắn đã hơn Tuệ Nghi một trời một vực. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng tài giỏi, sinh được con cho phu quân của mình, còn Tuệ Nghi thì sao? Bất tài vô dụng, ngay cả một đứa con cũng không giữ được, có trách thì trách nàng ta không có số được làm mẹ như nàng.
Trình Tư Thành không nhìn thấy nụ cười đắc ý của An Sở Lan, chỉ thấy nàng ta im lặng liền nghĩ rằng đã biết điều, mà cùng lúc đó lão đại phu đi cùng gia đinh đã đến.
An thị đưa tay ra để được bắt mạch, sau đó đại phu nhìn qua khuôn mặt tròn trĩnh trắng trẻo của nàng, nhận xét:
- Phu nhân đây nên chú ý chế độ ăn uống của mình. Theo lão phu thấy, có vẻ thai nhi hơi lớn, nếu đến ngày dự sinh thì sẽ rất khó khăn, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.
An thị sắc mặt đại biến, lắp bắp hỏi:
- Vậy phải làm sao? Làm sao để nó nhỏ lại?
Trình Tư Thành lắc đầu chán nản vì lời của An thị, nàng nghĩ làm đứa trẻ nhỏ lại như nén túi khí sao, muốn lớn thì lớn mà muốn nhỏ thì nhỏ? Nếu như vậy đã chẳng có thai phụ chết vì thai lớn khó sinh rồi. Hắn quay sang nói với đại phu:
- Đại phu, thật xin lỗi, nàng ta có nhiều thứ không biết. Như vậy Trình mỗ có thể biết làm sao để an toàn cho hai người họ không?
Lão đại phu thu dọn đồ đạc, đeo hòm gỗ lên vai, nói:
- Ăn nhiều rau xanh, ăn ít đồ bổ lại.
Sau hôm đó, Quyên Vân hiên của An thị bị giám sát càng chặt chẽ hơn. Bởi vì trước đây An Sở Lan luôn muốn khẳng định địa vị của mình và nhi tử trong bụng nên luôn xin Tố ma ma cho mình ăn nhiều đồ bổ thai, mà đặc biệt đều là cao lương mà Trình Tư Thành cho người đi khắp nơi tìm về tích trữ trong phủ. Tố ma ma lại nghĩ dù sao thị cũng đang mang huyết mạch duy nhất của Trình Tư Thành, sau khi hỏi ý hắn thì sai người bồi bổ nàng ta càng nhiều, nhưng đương nhiên vẫn có chừng mực. Thế nhưng chuyện mà thị làm lại là lén ăn rất nhiều đồ bổ, dẫn đến thai lớn, đây là chuyện phải trách sự thiếu hiểu biết của An Sở Lan. Bây giờ Tố ma ma liền phải giám sát thị ăn, đếm nhẩm từng ngày đến lúc sinh.
Trong thời gian đó, bên Dương Liễu viện của Tuệ Nghi thì không thoải mái hơn là bao. Nửa tháng trước thái di nương * đã đến chỗ của nàng một lần, ngỏ ý nói rằng đại khái bà đã tìm được vài chỗ tốt cho Trình Tư Mỹ, muốn Tuệ Nghi giúp mình xem xét. Vì hiện tại đương gia chủ mẫu là nàng nên chuyện gì cũng đều phải qua tay Tuệ Nghi, nàng đành phải nhận lấy.
* Hiện tại Trình Tư Thành đã là chủ quân trong nhà, địa vị của tam di nương được nâng lên thành thái di nương
Lúc này Tuệ Nghi mới nhớ ra trước khi mất, lão thái thái đã đưa cho nàng một rương đồ là của hồi môn cho Trình Tư Nhiên và Trình Tư Mỹ. Vì lúc thành hôn của Trình Tư Nhiên là do Trình Tư Bác một tay sắp xếp, lại làm rất nhanh chóng khiến nàng quên béng mất, thành ra hiện tại cả rương đồ của lão thái thái vẫn còn y nguyên. Suy tính mấy ngày, nàng quyết định gửi một phần đến kinh thành cho Trình Tư Nhiên làm quà mừng năm mới cho nàng ta, sau đó mở khố phòng kết hợp cùng số tài sản còn lại làm của hồi môn cho Trình Tư Mỹ.
Nghĩ xong xuôi, nàng mới tính tiếp chuyện lựa chọn đối tượng cho Trình Tư Mỹ. Đại khái lúc đến đây thái di nương có nói rằng Trình Tư Mỹ và Quách đại công tử gần đây có thường xuyên qua lại với nhau, mà nữ nhi bà ta cũng có ý với người này, muốn nhờ Tuệ Nghi ra mặt giúp.
Chung quy thái di nương cũng chỉ là thiếp, Trình Tư Mỹ cũng là thứ nữ, chuyện này sớm muộn cũng do nàng lo liệu. Chỉ là họ Quách này, đừng nói là đại ca của Quách Ngọc Tình nhé? Nếu thật sự đối phương là Quách Bách, chỉ sợ Trình Tư Mỹ qua đó làm dâu sẽ chịu cực khổ với người mang danh nghĩa mẹ chồng là Quách phu nhân.
Quách phu nhân này họ Ngô, tên gọi Phương Họa, là muội muội đồng phụ dị mẫu với Âu Dương phu nhân hiện tại- Ngô Quỳnh Họa. Người trong kinh ai ai cũng rành một điều, Quách phu nhân sau đêm tân hôn liền bị Quách lão gia ngó lơ mà đi sủng ái đại nha hoàn bên cạnh bà, đến nay cũng đã được mười mấy năm. Chuyện này từng khiến cho Ngô gia mất hết mặt mũi, Ngô Thượng thư cũng thầm không muốn nhận người con rể này. Nhưng dù sao người ta cũng là tứ phẩm võ quan, đâu thể nói từ là từ. Mà đại nha hoàn kia cùng lắm là một nô tỳ, bản lĩnh có lớn đến mấy cũng không thể suy suyễn thế lực Ngô phủ, Ngô Phương Họa dù bao nhiêu năm vẫn ngồi vững cái ghế đại phu nhân.
Nhưng cho dù Ngô Phương Họa có cái đại danh Quách phu nhân thì cũng không được Quách Nghị sủng ái, chỉ có độc nhất Quách Ngọc Tình là đích nữ trong tay, đâu thể so với tiểu thiếp có trong tay bốn người con tư dung hơn người, tài năng xuất chúng kia được. Nói làm sao thì sau lưng cũng bị thiên hạ thì thầm, nói là người vô dụng không biết cách giữ chân phu quân mình. Đồng ý rằng nội trạch nhà ai mà chẳng có tranh đấu, chỉ có điều Quách phu nhân lại là chưa đánh đã thua, mà lại còn thua dưới tay một nha hoàn. Chuyện một thứ nữ của nhà Binh Bộ Thượng thư bị đại nha hoàn bên cạnh mình giành mất phu quân lại là đề tài nói mãi không dứt của người trong kinh.
Nếu thật sự Trình Tư Mỹ thành công gả đến Quách phủ, chỉ lo người mẹ chồng này sẽ trút giận lên người nàng dâu là nàng ta. Vì dù sao vị tiểu thiếp kia cũng chỉ có sự sủng ái của Quách lão gia, còn uy quyền đại phu nhân vẫn là của Ngô Phương Họa, bà ta muốn giáo huấn tức tử thì ai làm gì được? Đây mới gọi là giận chó đánh mèo
Nhưng khi Tuệ Nghi đem chút suy nghĩ này nói rõ với thái di nương và Trình Tư Mỹ, nàng lại trở thành trưởng tẩu nhỏ nhen ích kỷ, không muốn muội phu mình được hưởng vinh hoa phú quý.
Trình Tư Mỹ bước ra khỏi Dương Liễu viện, ánh mắt tràn đầy lửa giận, hung hăng đá hòn sỏi nhỏ dưới chân, mắng:
- Cẩu phụ.
Thái di nương vội đưa tay bịt miệng nữ nhi mình lại, kéo nàng ta đi ra thật xa mới buông ra, nhỏ giọng giáo huấn:
- Con đó, sao không ý tứ như vậy? Nếu chuyện này đến tai đại ca con, con đừng mong đến Quách phủ gì nữa.
- Di nương người không thấy sao? Tẩu ta thực sự là quá nhỏ nhen, ghen tỵ vì con sắp trở thành quan gia phu nhân nên muốn ngán đường. Nếu nàng ta rành rọt mọi chuyện như vậy, sao không cao cao tại thượng gả vào Âu Dương phủ đi, việc gì liền trở thành tẩu tử của con?-Trình Tư Mỹ tức giận trả lời. Đến lúc nhận ra mới thấy bản thân đã lỡ miệng, nhưng đã quá muộn.
- Cái gì mà Âu Dương phủ, con có ý gì?-Thái di nương nghi ngờ hỏi lại. Tuệ Nghi và Âu Dương công tử bọn họ có quan hệ sao?
- À... không, là con nhầm, con nhầm mất. Ý con là vì sao nàng ta không trở thành phu nhân quan gia, lại gả cho đại ca.-Trình Tư Mỹ ấp úng, lấp liếm trả lời.
- Ừm. Con đó, đừng suốt ngày ăn nói thiếu suy nghĩ, họa từ miệng mà ra cả.-Thái di nương nhíu mày gật đầu, sau đó mới khuyên con gái.
Trình Tư Mỹ không nói thêm nữa, dứt khoát kéo Phương thị đi về Thu Nguyệt viện, trước khi đi còn nhìn xung quanh để bảo đảm không có ai nghe thấy lời mình vừa nói.
Tuệ Nghi ngồi trong phòng, nàng đang xem xét lại vật phẩm trong khố phòng còn có thống kê của hồi môn cần có của Trình Tư Mỹ. Dù sao nàng ta cũng là thứ nữ của đệ nhất phú thương gia, của hồi môn đến nhà chồng cũng phải khiến người khác thấy được địa vị của Trình gia như thế nào. Nhưng hễ nghĩ đến chuyện Trình Tư Mỹ thật lòng muốn gả đến Quách phủ, nàng lại đau đầu.
Bản thân có tư thù với Quách Ngọc Tình nàng không phủ nhận, nàng còn có thể bảo đảm Quách tam tiểu thư là một người rất kiêu căng đanh đá, chắc chắn sẽ khinh thường xuất thân thứ nữ của Trình Tư Mỹ. Nhưng cái nàng muốn biết chính là Quách đại công tử mà Trình Tư Mỹ thích là người thế nào, là tốt hay xấu, là giống phụ thân Quách Nghị hắn sẽ làm chuyện sủng thiếp diệt thê hay không? Nàng còn chưa nói rõ suy nghĩ của mình hết, thái di nương và Trình Tư Mỹ đã tức giận bỏ đi.
~~
Quách phủ, Ngọc Vân viện
- Ô... lão gia... ô... nhẹ nhẹ thôi... lão gia Như nhi đau... Như nhi đau quá...
- Như nhi ngoan, để lão gia yêu ngươi.
Trên chiếc giường gỗ chạm trổ hoa mai đang nở, hai thân thể quấn quýt nhau không rời. Mà đặc biệt thứ quấn quýt nhất chính là nơi tư mật của đôi nam nữ, nam nhân không ngừng nghỉ dùng côn th*t to lớn của mình cắm vào huyệt nhỏ của nữ tử. Mỗi lần huyệt nhỏ phun ra nuốt vào đều phát ra tiếng nước "ọt, ọt" và tiếng va chạm của cơ thể "bạch, bạch". Âm thanh vô cùng dâm mị khiến người nghe đỏ mặt tía tai, mà nam nhân kia lại không ngại ngần vừa làm nữ nhân dưới thân, khuôn mặt cương nghị cúi xuống bộ ngực sữ đang vểnh cao hai đỉnh hồng gặm nhấm.
Đám nô tỳ bên ngoài đỏ mặt tía tai nghe tiếng rên rỉ sung sướng của nữ nhân bên trong, vừa liếc mắt láo liêng để quan sát động tĩnh xung quanh. Bọn họ thầm đếm, lần thứ sáu rồi, đây là lần thứ sáu từ khi Quách đại công tử tuyệt thực, Quách lão gia không lui đến viện của Hồ di nương nữa mà lại thân mật với đại nha hoàn bên cạnh bà.
Đúng là nực cười. Trước đây Hồ thị quyến rũ phu quân của chủ tử mình, hiện tại nha hoàn của nàng lại đi quyến rũ phu quân của nàng, đích thực đây là báo ứng. Chỉ trách Quách lão gia là người cả thèm chóng chán, tinh lực lại quá dồi dào. Trước khi thành thân với Quách phu nhân đã nuôi rất nhiều nha hoàn thông phòng, sau khi thành thân nhận ra Quách phu nhân chẳng có gì thú vị liền đổi qua nha hoàn của bà. Hồ thị thì có tuyệt kỹ giường chiếu khiến Quách Nghị quấn lấy mười mấy năm không rời, bây giờ cuối cùng ông cũng chán, chuyển qua tiểu nha hoàn mới mười sáu tuổi còn chưa phát dục hết.
Nữ tử thở hồng hộc nằm trên giường, cả cơ thể loang lổ vết gặm nhấm, gương mặt trắng noãn lại hơi ửng đỏ vì mới trải qua cơn hoan ái.
Y Như dựa vào khuôn ngực của Quách Nghị, nũng nịu nói: - Lão gia, ngài khi nào mới cho Như nhi danh phận đây? Như nhi không muốn cứ phải lén lút như vậy, mệt chết đi được.
- Như nhi ngoan, đợi thêm ít lâu nữa, lão gia cho ngươi, cái gì ngươi muốn đều cho cả.-Quách Nghị ôm mỹ nhân trong lòng, khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói.
- Ngài a, người ta cũng đã...-Y Như ấp úng, lấy tay đặt lên bụng mình, thì thầm.-Người ta hình như có rồi đó.
Quách Nghị từ trên giường vội bò dậy, sốt sáng nhìn Y Như hỏi:
- Thật... thật sao?-Nếu như nàng ta có thai, vậy thì hắn không cần hỏi ý mẫu thân như lần của Hồ thị, có thể nhanh chóng nâng nàng lên di nương.
- Đúng a. Như nhi cũng có thai rồi, không muốn làm nha hoàn nữa đâu, lỡ có chuyện gì... Như nhi không sao nhưng mà cốt nhục của lão gia...
- Không không, Như nhi không sao mà đứa bé cũng không sao cả.-Quách Nghị vội vàng cắt ngang lời nàng rồi ôm mỹ nhân vào lòng, hôn lên tóc nàng, trìu mến nói.-Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc.
Y Như nằm trong lòng Quách Nghị vân vê bàn tay vẽ lên ngực hắn, nhỏ giọng nói:
- Nhưng mà còn Hồ di nương, bà ấy mà biết chuyện của Như nhi, có thể sẽ...
- Như nhi đừng lo, có lão gia bảo hộ ngươi.-Quách Nghị lại ngắt ngang lời nàng, an ủi nói.
Nữ nhân nở một nụ cười vô cùng đắc ý, cuộn tròn trong lòng Quách Nghị. "Hồ thị, ngày tháng sau này còn dài. Ta cho bà thấy, thế nào là gậy ông đập lưng ông"
~~
- Hắt xì.
- Di nương, người không sao chứ?-Nha hoàn ngồi bên cạnh Hồ thị lên tiếng.-Nô tỳ choàng áo cho người nhé?
Hồ thị níu lấy áo gấm của mình của mình, trả lời:
- Không cần. Đã gần đến Bất Lam tự chưa?
- Di nương, gần đến rồi.-Nha hoàn kia đáp lời.-Nhưng sao hôm nay di nương lại đột nhiên muốn đến nơi xa xôi này để thắp hương? Ngày thường chúng ta đều đến ngôi chùa cổ gần Quách phủ cơ mà?
Vì sao ư? Lí do rất đơn giản, hôm nay cả Trình gia sẽ đến Bất Lam tự dâng hương cho Trình lão thái thái, là một cơ hội tốt để Hồ di nương nhìn mặt nữ nhân đã làm nhi tử của mình điên đảo.
- Nghe nói trụ trì nơi này là thánh nhân khó gặp, chỉ khi Phật tử có cơ duyên mới may mắn được người chỉ giáo. Ta muốn đến xem bản thân có cơ duyên hay không?-Hồ thị trả lời.
Đoàn xe rất nhanh đã đến trước cổng Bất Lam tự. Nơi này quanh năm là chốn hương khói nên khó tránh khỏi yên tĩnh quá mức, hợp với cảnh vật bốn bề hoang vu lại khiến người ta sởn da gà. Hồ thị cả đời làm nhiều việc thất đức, cảm giác này bà không dưới một lần trải qua, nhưng hiện tại cũng thấy bất an.
Tuệ Nghi sau khi thắp hương xong cùng Trình Tư Thành bước ra, vừa hay chạm mặt Hồ thị từ ngoài tiến vào. Mặc dù Hồ thị là thiếp nhưng bên cạnh Quách Nghị được sủng ái hết mực, trước đây trong vài buổi gia yến của quan môn cũng từng được Quách lão gia dẫn đi, thành ra có chút quen biết với nhau.
- Hồ di nương, thật tình cờ quá.
- Trình phu nhân, đã lâu không gặp.-Hồ thị mỉm cười đáp lại. Sau đó lại quay sang Trình Tư Thành chào hỏi.-Trình công tử.
Trình Tư Thành không có thói quen nói chuyện với người không liên quan nên chỉ cúi đầu một cái, sau đó tiếp tục đặt sự chú ý lên người thê tử của mình. Sau vài câu chào hỏi, hai người nhận ra cũng không có gì để nói tiếp. - Như vậy... di nương vào trong thắp hương, Tuệ Nghi xin cáo từ trước.
- Được.
Đến khi bóng Hồ di nương khuất sau cánh cửa dẫn vào nơi thờ Phật, Trình Tư Thành mới lên tiếng:
- Người đó là mẹ đẻ của Quách công tử sao?
- Đúng vậy.-Tuệ Nghi trả lời.-Chàng nhìn người tốt như vậy, chàng cảm thấy bà ấy là người thế nào?
- Nếu không gặp mặt, qua lời đồn đoán của mọi người và lời kể của nàng cũng đoán được đây là người đa mưu hiểm kế, thậm chí còn làm ra chuyện phản bội chủ tử, là người không đáng tin. Nhưng bây giờ gặp rồi mới thấy, ngoài những yếu tố ta vừa nói còn phải bổ sung thêm, đây là người không nên dây dưa, bằng không người thiệt thòi sẽ là mình.
Trình Tư Thành cả đời sống trong chốn thương trường hiểm ác, chút nhận xét sơ này cũng đã xem là quá đầy đủ. Hắn cũng không thích nói nhiều, nhưng đây là chuyện của muội muội mình, hắn không thể không lo. Nhìn người phụ nữ kia tương lai sẽ cùng muội muội sống dưới một mái nhà, hắn không khỏi bất an. Chi bằng nhất quyết không theo ý của thái di nương và Trình Tư Mỹ, như vậy xem ra còn tốt hơn.
Cùng lúc đó, Trình Tư Mỹ và thái di nương từ chỗ xin xăm bước ra, vẻ mặt u ám vô cùng.
- Thái di nương, có chuyện gì không tốt sao?-Trình Tư Thành lên tiếng hỏi.
- Không, vẫn tốt, vẫn tốt.-Phương thị trả lời, bàn tay giấu trong ống tay áo đã đẫm mồ hôi.
Trình Tư Mỹ đứng bên cạnh ngược lại sắc mặt không hề tốt, mím môi thành một đường mỏng, cúi gằm xuống đất.
- Thiếu gia, thiếp đưa Tư Mỹ về phủ trước, nó không khỏe trong người.-Phương thị thấy nữ nhi gần như đã đứng không vững, vội vàng nói.
Trình Tư Thành gật đầu đồng ý, ra lệnh cho Chu Tiến đi kêu phu mã chuẩn bị xe, còn mình dắt tay Tuệ Nghi đi ngắm cảnh trong Bất Lam tự.
Sau khi bước lên xe ngựa, buông rèm xuống thì Tư Mỹ vẫn còn chưa hết run, môi cắn chặt đến mức bật máu. Trong đầu lại vang lên lời của vị sư cô khi nãy:
"Mãn viên đào lý chánh khai thì
Thiển bạch thâm hồng sắc tổng nghi
Hà dĩ đông phong nhược tương đố
Hiểu lai chiết khứ tối cao chi"
(Dịch: Hoa nở gặp gió dông
Trăm việc chẳng ưng lòng
Hôn nhân không thành tựu
Cầu tài lợi đừng mong
Quá dễ hiểu luôn đúng không mọi người? Đây là một quẻ xăm dự báo việc xấu)
Như vậy chẳng phải đang thầm dự báo, sắp tới chuyện giữa nàng và Quách Bách sẽ gặp sóng gió sao? Mặc dù không phải loại người mê tín, nhưng Bất Lam tự là nơi thờ cúng vô cùng linh thiêng, trước đây Trình lão thái thái còn sống cũng từng đến đây cầu chuyện trụ trì, được dạy là trong phủ sớm muộn cũng có đại biến sau khi công tử thú thê, thật sự chuyện đã thành sự thật.
Lại nói, Tư Mỹ từng nghe Quách Bách nói, hắn chỉ là một thứ tử, dù tương lai có được nâng đỡ thế nào cũng không thoát khỏi bị đám đích tử đích nữ kia chỉ trỏ sau lưng, chỉ mong người cùng mình se duyên kết tóc là thật lòng thật dạ. Nàng lại nói: "Thiếp không sự sóng gió. Thân thứ nữ lớn lên trong chốn phú quý, chút chuyện như bị khinh rẻ đâu phải ngày một ngày hai. Thiếp cũng đã đeo mặt nạ mà sống bao nhiêu năm, cuối cùng trừ được kẻ từng đè đầu cưỡi cổ mình thì mới có thể thoải mái sống. Chúng ta vốn sinh ra đã hèn mọn, nhưng không phải trời định cả đời sẽ hèn mọn. Chàng và thiếp vốn sinh ra là con thứ, không phải cả đời chỉ có thể bị đối đãi như con thứ."
Khi hai người hẹn thề bên nhau cũng từng nghĩ nhiều chuyện, nhưng nghĩ nhiều nhất vẫn là thân phận không tương xứng. Quách Bách mặc dù là thứ tử nhưng hậu thuẫn vẫn có một phụ thân vô cùng sủng ái và một mẹ đẻ vô cùng đa mưu tính kế cho mình, không sợ không lo. Nhưng còn nàng chỉ là một thứ nữ không có hậu thuận vững chắc, chỉ có đại ca là miễn cưỡng chăm sóc không bạc đãi. Nếu một ngày Trình Tư Thành phát hiện ra chuyện nàng đã làm, bản thân có còn là Trình nhị tiểu thư hay không, nàng không rõ.
Nghĩ như vậy, lại thêm quẻ xăm vừa bốc được, Trình Tư Mỹ tột cùng bất an, cả người lạnh buốt. Phương thị ngồi bên cạnh cũng không biết làm sao để an ủi nữ nhi của mình. Đây là con gái mình chăm bẵm từ nhỏ đến lớn, vốn khôn ngoan lại tỏ ra ngu ngốc, vốn quật cường lại tỏ vẻ yếu đuối, phải nói một câu rằng nàng đã nhìn thấu bản chất từng người trong Trình phủ từ lâu, chỉ là biết cũng không làm được gì. Nhưng hiện tại trong lòng đã cất chứa một người, chút chuyện giả dối trong tim, bao nhiêu mưu kế một lòng tính toán liền tan thành mây khói, chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tình nhân.
- Tư Mỹ, hay là... chúng ta dùng cách khác?-Phương thị đột nhiên nghĩ ra một kế, nói với nữ nhi đang lặng lẽ rơi lệ.
- Cách gì được chứ?-Tư Mỹ cố nên tiếng khóc, hỏi lại nương của mình.
- Thì... gạo nấu thành cơm. Có như vậy Quách gia không thể chối bỏ con được, Trình Tư Thành cũng không thể chấp nhận cho muội muội của mình đi làm thiếp. Con không biết, nhưng ta từng nghe Trình Tư Bác nói, đương kim Thánh thượng rất có hứng thú với cơ nghiệp của Trình gia, muốn chúng ta chiếu cố các cống phẩm, trang sức, lụa là của quý nhân trong cung, đủ để thấy địa vị của Trình gia trong lòng vị Quân vương này không hề thấp. Mặc dù mang danh là thương gia nhưng tài sản không hề thua kém quan gia, thâu tóm cả một mạng lưới buôn bán ở Đại Tiếu. Với tầm cỡ đó, Hoàng thượng biết được Quách gia để nữ nhi Trình gia chúng ta làm thiếp, chắc chắn bọn họ sẽ bị trị tội nặng. Đại Tiếu có thể không có một tứ phẩm tướng phủ, nhưng không thể không có đệ nhất phú thương Trình gia, con nói xem đúng không?
- Nhưng Quách phủ có quan hệ với Âu Dương phủ, người nghĩ giữa Âu Dương gia quanh năm trấn giữ biên cương, dẹp yên giặc dữ so với một Trình gia buôn bán khắp nơi, bên nào quan trọng hơn?
- Bên nào cũng không thể thiếu, nhưng Âu Dương gia là tâm phúc của Hoàng thượng, chắc chắn biết tiến biết lùi, sẽ không chỉ vì một chút chuyện ái tình nam nữ mà để mất phong độ. Nhưng chuyện của con lại liên quan rất lớn đến mặt mũi của Trình phủ, Hoàng thượng cũng không thể làm Trình Tư Thành chịu tiếng xấu, đến chừng đó hắn dứt khoát di cư đến nơi khác an cư thì Đại Tiếu sẽ mất hết phồn vinh hiện tại, con nói xem Hoàng thượng sẽ chọn cái gì?-Phương thị nhìn nữ nhi vẫn đang cố gắng suy nghĩ, nói.-Chúng ta cũng không thể đoán trúng suy nghĩ của Hoàng thượng, nhưng suy nghĩ của đại ca con thì ta có thể đoán, hắn không thể làm mất mặt Trình gia.