Trình Tư Nhiên vừa dứt lời thì không khí trên bàn hơi ngượng ngùng một lúc, Trình Tư Thành là người đầu tiên có sắc mặt chuyển biến kém nhất. Hắn nhìn qua Trình Tư Nhiên, nói:
-Đi đâu cũng được nhưng sao phải đi chùa? Đi chơi là để trò chuyện vui vẻ náo nhiệt một chút, nơi đó là nơi linh thiêng thì làm sao mà chơi chứ? Tư Nhiên, muội giới thiệu như vậy là không được rồi.-Lời hắn nói ra như một lời chế giễu, nhưng ngữ điệu lại rõ ràng là như đang châm chọc. Con cái chẳng phải muốn thì có được sao, hắn lại không cần phải dựa vào thần Phật để xin một đứa con.
Trình Tư Nhiên nghe vậy thì mỉm cười, nói:
-Đại ca, muội nghĩ là nên để đại tẩu đi a, mình cần cái gì nhất thì mình đi làm cái đó, đúng không?
An Sở Lan nghe vậy thì đưa tay che miệng cười mỉa, thầm nghĩ người tiểu cô này thật đáng để kết giao, chắc chắn là nàng cần học hỏi một chút bản lĩnh từ Trình Tư Nhiên. Nàng không có tư cách để cùng Tuệ Nghi nói những chuyện này, nhưng Trình Tư Nhiên là muội muội của Trình Tư Thành, lại có thể dựa vào chuyện này mà thoát tội.
Tuệ Nghi biết bản thân thật sự cũng không có lời lẽ gì để cãi lại tình huống trước mặt, nhưng nàng cũng không cần một người khác phải giúp mình hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân. Trình Tư Nhiên muốn mỉa mai nàng thì có phải nên xem lại chính bản thân nàng ta đã chứ.
-Tư Nhiên, ta nghĩ muội cũng cần phải đi chùa cầu tự đó. Ta nhớ không lầm thì nội trạch của Phất Hưởng hình như cũng đông đúc lắm, muội thì chiếm được bao nhiêu phần trong đó?-Trình Tư Thành lên tiếng hỏi Trình Tư Nhiên ngay khi Tuệ Nghi định nói.
-Đại ca...-Trình Tư Nhiên không nghĩ là Trình Tư Thành lại lên tiếng cho Tuệ Nghi, lẽ ra đại ca của nàng phải vì chuyện con cái mà trở mặt với nàng ta từ lâu rồi chứ? Nam nhân ở thời đại này chẳng phải ai cũng như nhau cả sao, có mới nới cũ, cả thèm chóng chán?
-Công tử, Phất phu nhân chỉ là có lòng tốt gợi ý thôi mà. Hơn nữa, phu nhân vẫn còn chưa nói có đi hay là không?-An thị nói với Trình Tư Thành, sau đó nhìn qua Tuệ Nghi vẫn đang im lặng nãy giờ.-Phu nhân, người nói xem chúng ta có nên đi hay không?
Tuệ Nghi xoay chén trà trong tay, trả lời lại:
-Nếu Phất phu nhân đã nói như vậy thì chẳng phải ta và phu nhân cần đi cùng sao, hoàn cảnh của chúng ta giống đến như vậy mà? Nhưng chuyện là trạch viện của Phất công tử còn đông con cái hơn của Tư Thành nữa, vậy mà Phất phu nhân mãi chưa có tin vui, như vậy chẳng lẽ là Phất công tử không có hứng thú với thê tử của mình.-Nàng nói rồi còn nở một nụ cười rất hồn nhiên nhìn Trình Tư Nhiên.
Sắc mặt Trình Tư Nhiên chuyển biến rất tệ, nhưng vẫn không hổ đã là phu nhân danh môn, những chuyện như kiềm chế cảm xúc đã phải tư tôi luyện cho bản thân mình. Trình Tư Nhiên không hề có những hành động như khi còn ở Trình phủ nữa, đổi lại là thái độ rất biết kiềm chế, vẫn giữ nguyên nét mặt, trả lời nàng:
-Đại tẩu nói phải, nhưng...
-Được rồi.-Trình Tư Thành lên tiếng ngắt ngang lời của nàng ta, sau đó lấy trong tay áo ra một phong bao lì xì, đưa cho Trình Tư Nhiên, nói.-Đây là tiền mừng tuổi cho nhi tử của muội, muội về trước đi.
Trình Tư Nhiên lớn lên trong Trình phủ là nhà thương gia, biết rõ có những yếu tố rất cần thiết để làm một thương nhân thành công là gì, điều tiên quyết chính là lời nói khéo léo. Trình Tư Thành chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã đưa Trình gia trở thành hộ thương gia vượt bậc nhất ở Đại Tiếu và có uy tín rất tốt ở các nước láng giềng, chỉ qua đó cũng thừa biết trình độ ăn nói của hắn đạt đến độ nào. Nhưng người hiện tại vừa nói ra lời đuổi khách kia, Trình Tư Nhiên không nghĩ hắn lại nói thẳng thừng như vậy, thật sự không chừa lại cho người muội muội này một chút mặt mũi trước mặt nô nhân và An thị.
Trình Tư Nhiên đưa tay nhận lấy phong bao lì xì từ Trình Tư Thành, đứng lên thi lễ với hắn và Tuệ Nghi rồi cáo từ. An Sở Lan nhìn theo Trình Tư Nhiên đi ra cửa, tột cùng không hiểu vì sao thái độ của Trình Tư Thành lại đột ngột xoay chuyển như vậy.
Ngay khi Trình Tư Nhiên vừa đi khỏi, Trình Tư Thành liền lên tiếng:
-An Sở Lan, ngươi quay về Mặc thành trước đi, ta cùng phu nhân ở lại Thịnh thành thêm nửa tháng nữa rồi sẽ trở về sau.
An thị nghe hắn nói vậy thì mặt hơi tái đi, nàng vốn muốn ở lại nơi này để kết giao thêm nhiều mối quan hệ, biết đâu sau này cần dùng đến, nhưng mấy ngày nay ngoài khách điếm này ra, nàng vẫn chưa được bước ra ngoài một bước vì Chu Tiến và Tố ma ma vẫn luôn kề cận bên cạnh nàng. Hiện tại nếu Trình Tư Thành đuổi nàng trở về Mặc thành trước, như vậy chẳng phải kế hoạch đã chết từ trong trứng sao?
-Công tử, sao lại muốn thiếp về sớm vậy? Hỷ nhi, con bé vẫn còn chưa chơi đủ đâu, nếu đưa nó về thì chẳng phải nó sẽ rất buồn ư?-Nghĩ một hồi, An thị chỉ còn nghĩ chỉ có thể đem Trình Nghi Hỷ ra làm nguyên nhân, dù sao nó cũng là máu mủ ruột thịt của Trình Tư Thành, con của hắn hắn không thể không xót.
Trình Tư Thành không nghe thấy lời của An thị nói, quay qua nói với Chu Tiến đứng đằng sau mình:
-Ngươi nói với Tố ma ma chuẩn bị đồ đạc cho di nương, sau đó ra bến tàu kêu mọi người chuẩn bị tàu đi.-Hắn nói rồi quay sang Tuệ Nghi vẫn đang ngồi, nói tiếp.-Tuệ Nghi, ta đưa nàng lên phòng.
Tuệ Nghi đứng dậy, nàng cũng định đi lên phòng đấy, nhưng lại không cần hắn cùng đi, An thị đang ôm Trình Nghi Hỷ vẫn còn đang ngồi bên cạnh hắn với mặt mũi trắng bệch thế kia thì hắn làm sao mà đi chứ?
Tuệ Nghi gạt đôi tay định đỡ lấy nàng, nói:
-Thiếp tự đi được.
Trình Tư Thành nhìn theo bóng Tuệ Nghi đi lên cầu thang, tâm trạng lúc Trình Tư Nhiên cạnh khóe nàng khi nãy cũng không khiến hắn tức giận như bây giờ.
-Đi chuẩn bị đi.-Hắn quay qua nói với An thị, sau đó cũng đi lên phòng mình.
Lời Trình Tư Thành vừa nói ra là lời khẳng định của hắn, An thị phải trở về Mặc thành. Khi nãy khi Trình Tư Nhiên nói đến chuyện đi chùa cầu tự, đừng nghĩ rằng Trình Tư Thành hắn lại không nhìn thấy nụ cười mỉa mai của nàng ta. Hắn đã nghĩ đến cho Trình Nghi Hỷ, nhưng An Sở Lan lại không tự ý thức thân phận mình như vậy thì hắn cũng không thể dung túng.
Tuệ Nghi đi trở lên phòng, lúc đó Phù Dung mới nói với nàng:
-Phu nhân, An di nương đúng là không tự biết thân phận của mình. Khi nãy lúc Phất phu nhân nói chuyện đi chùa cầu tự, nô tỳ đứng đằng sau thấy nàng ta che miệng cười, chủ quân đuổi nàng về Mặc thành là đúng lắm.
-Sao lại nghĩ như vậy? Chủ quân muốn An thị trở về Mặc thành có hàng vạn lý do, không chừng là lo cho nàng ăn uống ở nơi này không quen, không có đủ sữa cho đứa bé.-Tuệ Nghi ngồi xuống nệm, tự rót cho mình một chén trà, nói. Nàng không muốn bản thân lại tự huyễn thêm nữa, có những chuyện dù không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Trình Tư Thành tuy không nói ra lời nhưng lại âm thầm đối tốt với An thị, chuyến đi đến Thịnh thành này cũng cho nàng ta theo, chuyện nha hoàn của nàng phạm lỗi sai trên thuyền cũng không trách cứ gì thêm nữa, chén canh hôm qua nàng bưng lên hắn thậm chí còn không thèm nhìn đến, còn việc nàng ta cười mỉa nàng khi nãy... cũng không trách mắng gì hết, đưa về Mặc thành không chừng cũng chỉ để xoa dịu thể diện của nàng.
Tuệ Nghi nhắm mắt lại, thừa nhận đi, nàng chẳng còn giá trị gì nữa rồi.
Mặc dù đề nghị đi chùa của Trình Tư Nhiên không khiến cho Trình Tư Thành và Tuệ Nghi thích thú nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy cũng là một lựa chọn không tồi, dù sao nàng cũng phải thể hiện ra rằng bản thân thật sự mong mình có thể sinh được một đứa con, nên sáng ngày hôm sau Tuệ Nghi liền đi đến thư phòng của Trình Tư Thành để nói với hắn ý nghĩ muốn đi đến ngôi chùa mà Trình Tư Nhiên nói đến.
Trình Tư Thành ngược lại không hoan hỷ vì thái độ của nàng mà còn hơi ngờ vực.
-Nếu vì lời của Trình Tư Nhiên thì nàng không cần để ý, ta sẽ bảo nó chiều nay đến xin lỗi nàng.-Trình Tư Thành đặt bút lông trên giá, không nhìn nàng mà nói.
Tuệ Nghi vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản của bản thân, nàng đương nhiên không phải chỉ vì mấy câu châm chọc của Trình Tư Nhiên nhưng nàng lại biết rõ vị trí của mình.
-Không có đâu, chàng có rảnh không thì chúng ta cùng đi, bằng không thì thiếp đi một mình cũng không sao.-Nàng trả lời hắn.
Trình Tư Thành ngước lên nhìn nàng, trong ánh mắt chỉ phản chiếu lại gương mặt nhợt nhạt của nàng, hắn nói:
-Được, chúng ta cùng đi.
Tuệ Nghi không rõ rằng thật sự là ngôi chùa đó nổi tiếng là linh thiêng hay người mã phu của Trình Tư Thành đã bị Trình Tư Nhiên mua chuộc, đường đến ngôi chùa đó được đi rất nhanh.
Trình Tư Thành đưa tay dìu nàng xuống xe, nàng lại bất giác né tránh tay của hắn, dựa vào Phù Dung mà đi xuống. Lúc chuẩn bị bước vào cổng chùa, hắn liền quay lại nói với Phù Dung:
-Ngươi và Chu Tiến đợi ở ngoài, ta và phu nhân vào một chút rồi sẽ ra ngay.-Nói rồi hắn đỡ lấy tay nàng từ tay Phù Dung, cùng đi vào.
Lúc hai người đã hoàn toàn đi xa khỏi Phù Dung và Chu Tiến, Tuệ Nghi mới lên tiếng:
-Chàng có gì muốn nói với thiếp sao?
Trình Tư Thành không hiểu ý của nàng là gì, hỏi lại:
-Ta có chuyện gì, nàng mới là có chuyện gì đó. Vì sao ta cứ cảm giác nàng đang xa lánh ta, sáng hôm qua lúc ở cùng An Sở Lan, khi nãy lúc xuống xe cũng vậy, nàng tột cùng là lo lắng điều gì?
Tuệ Nghi đương nhiên không thể nói bản thân đang lo lắng điều gì, nhưng biện một lí do để lấp liếm thì nàng dư sức có thể làm được.
-Thiếp không phải người bệnh, việc gì đi đâu cũng cần người dìu dắt chứ? Hơn nữa chàng là tướng công, là thiếp mới phải giúp chàng, chàng như vậy thiếp sợ sẽ bị người ngoài dị nghị.
-Nàng là thê tử của ta, ta không dìu nàng thì dìu ai?-Trình Tư Thành cuối cùng cũng hiểu lí do vì sao nàng luôn xa lánh hắn, nhưng vẫn muốn chọc nàng nên mới nói tiếp.
Tuệ Nghi quả nhiên hơi ngượng ngùng vì câu nói của hắn, nhưng hiện tại không giống như một năm trước, nàng không còn là nữ nhân chỉ vì vài câu dỗ ngọt mà cảm thấy thỏa mãn với hiện tại được nữa, nàng cuối cùng cũng biết bản thân cần điều gì và nên làm gì. Trình Tư Thành, nàng không nắm chắc được lòng hắn, hắn không còn là người mà nàng gọi là tướng công một năm trước nữa.
Tuệ Nghi luôn thấy tính tình của Trình Tư Thành ngày hôm nay có vẻ không tốt nhưng lại không nghĩ nó tệ đến như vậy. Trong suốt thời gian ở trong chùa khấn vái, hắn luôn bày ra bộ mặt khó chịu, thậm chí khi nàng vừa dâng lễ xong, hắn đi bên cạnh nàng đã hỏi ngay là nàng làm xong chưa, hắn đói bụng rồi. Rốt cuộc nàng cũng không hiểu vì sao thái độ của hắn lại như vậy, vừa mới ăn sáng xong là nàng với hắn cùng đi, hiện tại chỉ mới hơn một canh giờ, đói cái gì chứ?
Lúc ngồi trên xe ngựa, cuối cùng Trình Tư Thành cũng nói được lí do vì sao hắn luôn khó chịu khi nhìn thấy nàng cứ im lìm cả buổi.
-Ta cảm thấy, chuyện con cái không nên cưỡng cầu, quan trọng là chúng ta có muốn hay không.-Hắn kéo nàng qua, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói tiếp.-Tuệ Nghi, ta cảm thấy giữa chúng ta cũng không cần người thứ ba chen vào, cho dù là ai.
Tuệ Nghi nghe lời này hắn nói ra, cảm thấy có chút... nực cười. Trình Tư Thành, lời này của hắn khiến nàng sao cứ thấy hắn đang ghen với con của hai người như vậy chứ?
-Tư Thành, không nói đến việc chúng ta có thật sự muốn hay không, vì sao chàng không nghĩ cho thiếp một chút? Nếu thiếp không sinh con...-Nàng ngập ngừng, liệu nói chuyện này ra có khiến tình cảm giữa hai người vốn chẳng vẹn nguyên như ban đầu lại thêm sức mẻ hay không?
-Nàng muốn nói nếu nàng không sinh con thì người ngoài sẽ dị nghị nàng sao?-Trình Tư Thành không đợi nàng nói tiếp đã chen lời. Hắn lại nhìn vào gương mặt tiều tụy của nàng, đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ có mỗi hình bóng hắn, nàng vốn đã rất cô đơn rồi, hắn không muốn nàng cũng khép mình với cả hắn.-Tuệ Nghi, nàng mặc kệ tất cả đi. Không có con thì chúng ta nhận con thừa tự, chuyện con cái với ta chưa bao giờ là trọng yếu.
Nhưng đối với nàng lại là trọng yếu! Nữ nhân ở thời đại này chỉ có hai thứ bị đánh giá, đó là đức hạnh và chuyện con cái, nàng chỉ có một thì làm sao mà thoát khỏi cái nhìn khắt khe của người khác chứ?
-Tư Thành, chàng không muốn có con với thiếp ư?-Tuệ Nghi nghĩ lại lời hắn nói, đôi mắt hơi đỏ, cuối cùng hỏi câu này.
Trình Tư Thành thoáng kinh ngạc vì lời của nàng, hai người nói cả buổi như vậy, thật sự là vẫn chưa đúng ý nhau hay sao?
-Tuệ Nghi, nàng... ta muốn nói là ta không ép nàng phải có con ngay lập tức, chúng ta cứ để tự Thiên gia sắp đặt được không?
Trình Tư Thành vừa dứt lời, ngoài xe đã vang lên tiếng của mã phu:
-Chủ quân, phu nhân, đến Lạc Phong Quán rồi.
Lạc Phong Quán là tửu lâu lớn nhất ở Thịnh thành, quán chủ là một người có thể không biết kinh doanh hoặc không biết tính toán nhưng chắc chắn là người có tiền và có quyền, chí ít là đủ để nhiều tửu lâu khác trong kinh tuy có người bảo kê nhưng vẫn không làm gì được ngôi quán chỉ vừa mới mở cửa hai tháng mà đã cướp hết khách của mình. Nơi này, không thể phủ nhận là đồ ăn nấu ngon hơn hẳn những tửu lâu khác, hơn nữa lại nằm ở vị trí đắt đỏ trong thành, còn có nhiều món ăn mới được thay đổi thường xuyên tránh để khách ăn nhàm chán.
Trình Tư Thành lần này đi đến Thịnh thành, thứ nhất là để thê tử của mình nếm những món ăn lạ, thứ nhì là để nàng đi ngắm cảnh, thứ ba là để quên đi cái ngột ngạt của Trình phủ đã chôn đi tính mạng của hai đứa con của nàng và hắn. Nhưng hắn lại không nghĩ đến một chuyện, chính là tại nơi này lại gặp Âu Dương Phương- một trong những kẻ hắn không muốn gặp nhất.
Âu Dương Chiến và Tuệ Nghi quan hệ trước đây như thế nào, hắn từng cho người điều tra nên biết rất rõ, đó chính là lí do hắn không hề lo lắng về người này. Nhưng còn Âu Dương Phương, theo thông tin Chu Tiến điều tra thì hắn chỉ biết được người này là một anh tài từ nhỏ, mười lăm tuổi đã đỗ Trạng nguyên, là quan nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đại Tiếu từ khi dựng nước đến nay, danh tiếng và năng lực không hề thấp, thậm chí hắn cũng cách người này một khoảng vô cùng xa.
Tuy nhiên điều lạ là ở chỗ, Tưởng gia và Âu Dương gia có giao tình rất lớn nhờ hai vị chính thất phu nhân là Doãn thị và Ngô thị nên các con của hai nhà cũng qua lại vô cùng thân thiết từ nhỏ, duy chỉ có quan hệ giữa Âu Dương Phương và Tuệ Nghi lại rất gắt gao. Trình Tư Thành biết được chuyện này cũng là nhờ một nô nhân ngày xưa làm trong Tưởng phủ kể lại, khi còn nhỏ cứ hễ Âu Dương phu nhân đưa hai vị công tử và tiểu thư nhà mình đến Tưởng phủ chơi, hễ Âu Dương Chiến và Âu Dương Họa Y trò chuyện với Tuệ Nghi một câu thì Âu Dương Phương lại chê nàng hai câu, thậm chí có những lời hai người này gây nhau rất ầm ĩ đến nỗi mà Âu Dương lão tướng khi ấy phải ra mặt răn đe con của mình, Doãn thị thì trách mắng Tuệ Nghi, nội nhiêu đó cũng đã thấy được quan hệ giữa Tuệ Nghi và Âu Dương Phương chưa bao giờ là tốt.
Thế nhưng bây giờ thì cũng đã trưởng thành hết cả, tuy không còn biểu hiện ra mặt nhưng Trình Tư Thành cảm thấy thái độ giữa hai người thê tử của hắn và Âu Dương Phương rất không bình thường, hoặc có lẽ là Âu Dương Phương có cái gì đó không đúng, nhưng Trình Tư Thành lại không biết rõ "cái không đúng" kia là gì.
Âu Dương Phương từ trên xe ngựa bước xuống, vừa hay lúc đó Trình Tư Thành và Tuệ Nghi cũng đi đến cửa Lạc Phong Quán. Nhìn thấy Trình Tư Thành và nàng, Âu Dương Phương xem bộ cũng rất bất ngờ nhưng rất nhanh đã quay người lại, đỡ xuống xe một cô nương khoác lam y, đầu cài trâm vàng đính chim phượng đang xòe cánh, mang giày thêu hoa mẫu đơn, dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Tuệ Nghi nhìn thoáng qua, liền biết được mỹ nhân xinh đẹp duy nhất ở Đại Tiếu này có thể ngồi cùng Âu Dương Phương chỉ có thể là một người- An Bình quận chúa, lệnh thiên kim phủ Thừa tướng, thê tử của Âu Dương Phương do đích thân Hoàng thượng tứ hôn. Mấy tháng trước nàng đã nghe qua hôn sự của Âu Dương nhị công tử và An Bình quận chúa được bàn tán ở khắp các thôn làng ngõ hẻm. Nghe đâu An Bình quận chúa họ Âm, tên chỉ có một chữ Đệ, là nữ nhi duy nhất của Âm Thừa tướng và vị chính thê quá cố, là cô nương tài sắc vẹn toàn được biết bao công tử Thịnh thành này ái mộ. Ai cũng cứ nghĩ, với thân thế này của Âm đại tiểu thư thì chỉ có Vương gia Thế tử mới có thể thú làm thê, chẳng ngờ để thưởng cho Âu Dương Phương phá được án dược liệu giả năm ngoái, nàng được tứ hôn cho hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trai tài gái sắc đứng bên nhau sao có thể không xứng đôi? Dù không biết ý trung nhân của đối phương là ai, chỉ riêng danh xưng tài nữ và anh tài đứng cạnh nhau cũng đã khiến bao kẻ ghen đỏ mắt.
Tuệ Nghi chưa từng nhìn thấy dung nhan của Âm Đệ, nàng chỉ biết qua lời đồn đây là một tài nữ, chính là nữ tiên trên trời hạ phàm, bao lời có cánh được bàn tán cũng đủ khiến nàng có thể hình dung về vị An Bình quận chúa này. Hôm nay nhìn thấy, nàng khẳng định nếu Âm tiểu thư nói mình là người xinh đẹp nhất Đại Tiếu, chẳng có ai dám phản đối lời nàng ta nói.
Âm Đệ sau khi được Âu Dương Phương giới thiệu sơ qua với Tuệ Nghi và Trình Tư Thành, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, chào hỏi:
-Tiểu nữ họ Âm, vinh hạnh được gặp Trình công tử và phu nhân.
Nụ cười nhẹ nhàng, trong trẻo như nắng xuân của Âm Đệ có thể khiến bao nam nhân chết mê chết mệt, nay nụ cười đó được bày ra thoải mái trước mặt Tuệ Nghi và Trình Tư Thành, hai người hai suy nghĩ khác nhau cũng cúi người đáp lễ với nàng ta.
Âu Dương Phương là khách quen của Lạc Phong Quán nên rất nhanh đã kiếm được một gian phòng riêng để bốn người ngồi uống trà trò chuyện, đợi thức ăn được nấu chín.
Trình Tư Thành nhìn qua Tuệ Nghi, Tuệ Nghi cũng nhìn qua hắn, nàng vẫn không hiểu vì sao bốn người lại ngồi chung? Quay qua quay lại, Âu Dương Phương đã sắp xếp như vậy rồi, hỏi ý kiến một chút thì hắn sẽ bị sao ư? Quả nhiên Âu Dương gia toàn những kẻ chỉ thích làm theo ý mình!
Tuệ Nghi nhấp một ngụm trà nhuận họng, Trình Tư Thành nếm thử bánh ngọt trên bàn, cuối cùng lại là Âm Đệ lên tiếng trước. Nàng ta nhìn vào chiếc vòng phỉ thúy mà Tuệ Nghi đeo trên tay, nói:
-Trình phu nhân, vòng này thật đẹp, nhìn qua đã biết là loại ngọc thượng đẳng.
Trình Tư Thành nghe như vậy thì nhếch môi cười thỏa mãn, vòng hắn mua cho nàng đương nhiên là vòng làm từ ngọc thượng đẳng, nếu không thì ai mua chứ?
Tuệ Nghi mặc dù trước nay cũng không quá để ý đến trang sức đeo trên người, miễn sao trông nàng đừng quá giản dị đến mức nhìn nghèo nàn là được, nhưng nghe Âm Đệ khen như vậy cũng không tránh khỏi vui vẻ, đây là một trong rất nhiều vòng mà Trình Tư Thành mua về cho nàng sau mỗi chuyến đi làm ăn xa của hán.
Âm Đệ cũng mỉm cười nhìn nàng, bàn tay cầm ly trà khẽ nâng lên để lộ ra chiếc vòng chuỗi bằng đá thạch anh tím vô cùng đẹp, đây chính là loại đá quý cực hiếm ở Đại Tiếu này, nếu tìm được một chuỗi vòng thế này thì vàng trả sẽ vô cùng nhiều. Cuối cùng Tuệ Nghi cũng hiểu ý tứ trong lời khen của Âm Đệ, đây cũng là người lớn lên giữa chốn âm mưu tranh giành, quả nhiên vẫn là người sâu cay hơn cả.
Trình Tư Thành không nhìn thấy hành động của Âm Đệ, Âu Dương Phương lại càng không để ý đến nàng ta muốn làm gì, dù sao đối với hắn đây cũng chỉ là thê tử được tất cả mọi người công nhận và chấp thuận, khen ngợi, còn hắn thì, người nào mà chẳng như nhau?
Đến lúc món ăn trên bàn được bưng lên, mọi người bắt đầu động đũa thì bản tính thật sự của Âm Đệ mới dần lộ rõ. Suốt cả bữa ăn, số thức ăn mà nàng ta gắp bỏ vào chén của Âu Dương Phương gần như là một nửa số thức ăn trên bàn. Tuệ Nghi và Trình Tư Thành thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, thầm nói không ổn.
Âu Dương Phương là người không để ý đến thể diện của mình, hắn vẫn cứ mặc kệ Âm Đệ làm gì thì làm, nhưng hắn chỉ gắp ăn đúng hai miếng thịt và ba con tôm, ăn một bát cơm, sau đó thì để nguyên toàn bộ thức ăn mà Âm Đệ gắp lại trong dĩa.
Âm Đệ là người biết nắm bắt lòng người, ngay khi Âu Dương Phương vừa buông đũa xuống đã nhanh chóng nói:
-Phương, chàng ăn nhiều một chút, bằng không phụ thân lại nói thiếp không biết chăm sóc tướng công của mình, tổ mẫu cũng trách thiếp.-Tổ mẫu trong lời của nàng ta đương nhiên là Âm lão phu nhân, nhưng còn phụ thân? Âu Dương Phương mắng thầm, nàng ta còn mặt mũi lôi tên Âm Bạo Tề ra để nói với hắn?
Thế lực của Âm Thừa tướng trong triều hiện tại đang bị suy yếu, nguyên nhân là do Hoàng thượng nghi ngờ Âm Bạo Tề âm mưu cướp ngôi liền ngấm ngầm đề phòng, mà cốt lõi của việc tứ hôn cho Âm Đệ và Âu Dương Phương chính là đeo một cái gông lên cổ của cả hắn và Âm Bạo Tề để giám sát Âm gia, đây mới là nguyên nhân khiến Âu Dương Phương vô cùng bất mãn với hôn sự này. Nhưng mẫu thân hắn cũng đã nói, Âu Dương gia đương nhiên cần tức tử có thế lực từ nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không cần quá lớn để họ có thể khống chế được, bà lại cảm thấy hiện tại Âm Đệ là lựa chọn tốt nhất, đành cứ chấp nhận.
Cái gông đó đã thuận lợi đeo lên cổ Âu Dương Phương như vậy, hắn cũng chỉ trách khi đó bản thân nghe Thánh chỉ lại nghĩ rằng cùng là nữ nhân, chỉ có một người trong lòng hắn mới khác, những người khác ra sao thì hắn quan tâm là gì? Cũng chỉ là thê tử trên danh nghĩa, hắn không ngại lập người mình thương làm nhị phu nhân trong nhà.