Tưởng Tuệ Nghi

Chương 45: Hoàn



Mặc dù là người mạnh miệng tuyên chiến với Trình Tư Thành nhưng tiến độ tìm người của Âu Dương Phương cũng không nhanh bằng hắn. Lúc Tô Lục và Âu Dương Phương đi đến tòa thành kia thì cũng vừa lúc gặp được Trình Tư Thành và Chu Tiến đang ở đó.

So với thông tin mà Âu Dương Phương nắm bắt được thì nguồn tin của Trình Tư Thành nhanh nhạy hơn, chỉ tiếc là cả hai người đều mất dấu Tuệ Nghi ở tòa thành này, tức là nàng đi đến nơi này rồi lại không biết là đi đâu.

Bốn người họ ở lại nơi này nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được nhà của người thợ săn đã dẫn Tuệ Nghi lên thôn nhỏ trên núi. Bởi vì thôn đó rất ít người biết đến, thỉnh thoảng có vài người thợ săn hoặc tiều phu lên núi đốn củi mới biết được nên Trình Tư Thành và Âu Dương Phương mới mãi không tìm được tin.

Còn về người thợ săn, từ khi dẫn Tuệ Nghi lên núi xong thì liền đi vào rừng săn bắt nên Trình Tư Thành và Âu Dương Phương mới không tìm được hắn.

Người thợ săn nhìn bốn tướng người cao to, ai ai cũng đang đứng chen chúc trong cái nhà nhỏ xíu của hắn thì không khỏi than vãn, chẳng ngờ một cô nương nhìn ốm yếu như vậy lại có thể liên lụy đến bốn người đàn ông, nợ hoa đào đúng là khó giải thích.

Năm người ngồi chen chúc trong khoảng không gian nhỏ hẹp của căn nhà ăn màn thầu và húp cháo, sau khi ăn uống xong xuôi thì chuẩn bị tự trải chiếu mà ngủ. Trình Tư Thành và Âu Dương Phương đêm đó không ngủ được, Trình Tư Thành là người đi ra ngoài sân trước, sau đó Âu Dương Phương mới đi ra cùng.

-Âu Dương Phương, ngươi nói thật đi, thật ra Tuệ Nghi không hề bị mất trí nhớ đúng không?-Trình Tư Thành nghe bước chân vang lên phía sau thì không cần ngoảnh đầu lại cũng biết là ai.

Âu Dương Phương đi đến bên cạnh hắn, hai người cùng ngẩng đầu nhìn vầng trăng màu bạc treo lơ lửng giữa trời.

-Ngươi muốn nàng quên hết mọi chuyện hay biết hết mọi chuyện?-Âu Dương Phương không trả lời mà hỏi lại một câu khác.

-Ý ngươi là sao?

-Ngươi cũng biết từ mấy năm nay ta đã luôn theo dõi nàng, ngay cả trong Trình phủ cũng có người của ta trà trộn vào. Chỉ là ta không cho phép bọn họ xen vào những màn đấu đá nội trạch của ngươi, bằng không ngươi nghĩ hiện tại ngươi vẫn còn có cơ hội tìm nàng sao?-Âu Dương Phương bình tĩnh trả lời. Thật ra ban đầu khi hắn nghe tin Tuệ Nghi sẽ cùng Trình Tư Thành thành thân, hắn nghĩ nếu cuộc sống của nàng hạnh phúc thì hắn nhất định sẽ chúc phúc cho hai người, còn nếu không thì hắn sẽ giúp nàng thoát khỏi nó. Lúc Tuệ Nghi sảy thai lần đầu tiên hắn vốn đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chỉ cần nàng đi ra khỏi phủ thì hắn sẽ dàn dựng thành một vụ cướp của giết người rồi dẫn nàng đi, nhưng không ngờ sau đó nàng lại thay đôi, trở thành một người kiên cường hơn, kế hoạch của hắn lại trở thành không có chỗ dùng.

Để đến lúc mà An thị xuất hiện, rồi nàng sảy thai lần thứ hai, hắn mới biết bản thân không thể nhân nhượng với Trình Tư Thành được nữa. Vì sao hắn lại nói cho Trình Tư Thành biết hắn yêu nàng, đó có thể là một loại thị uy, để sau này khi nàng mất tích, Trình Tư Thành dù biết là hắn làm nhưng cũng không cách nào buộc tội hắn được, càng không thể tìm thấy nàng. Hắn từng sống trong đau khổ như thế nào, hắn cũng muốn Trình Tư Thành phải chịu đựng giống hắn.

-Nàng không mất trí nhớ, nàng đã biết chuyện gì?-Trình Tư Thành không phải là người ngờ nghệch, câu nói của Âu Dương Phương gợi ý rõ rệt thế kia thì hắn không thể không biết.

Âu Dương Phương nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Trình Tư Thành thì trong lòng vô cùng đắc ý, cười lạnh mà trả lời:

-Ngươi lo cái gì, nàng chỉ là biết chuyện ngươi làm nàng sảy thai, sau đó còn che giấu nàng nữa, để nàng trông như một con ngốc mà sống bên cạnh ngươi thôi mà.

Hai chữ "thôi mà" của Âu Dương Phương khiến Trình Tư Thành hoàn toàn phát điên. Hắn biết Tuệ Nghi là người yêu hận được phân định rõ ràng trong suy nghĩ, cách nàng đối xử với mọi người tưởng như đều giống nhau cả, nhưng thái độ đối với người mình yêu thích khác với đối với người mình căm ghét.

Chuyện Trình Tư Thành làm là không thể tha thứ, hắn thà chết cũng không muốn nàng biết về những chuyện dơ bẩn đó, tên Âu Dương Phương này lại dám đem chuyện mà hắn khổ công che giấu phơi bày cho nàng biết.

Lúc Trình Tư Thành biết được bản thân đang làm gì thì Âu Dương Phương đã ngã nằm dưới đất, khóe miệng dính đầy máu, còn bản thân mình thì cũng như con thú điên đang đánh tới tấp vào người hắn.

Âu Dương Phương là người học văn nên chỉ biết dùng kiếm, khác với đại ca của mình võ thuật cao siêu, người này dù bị Trình Tư Thành liên tiếp đánh cũng chỉ biết đưa tay ôm đầu. Nếu Chu Tiến và Tô Lục không kịp thức dậy mà chạy ra can ngăn, không chừng đã xảy ra án mạng.

Người thợ săn chứng kiến loại sự việc đáng sợ vừa xảy ra thì không khỏi kinh hãi, ngay tối hôm đó liền đề nghị lên đường ngay lập tức.

Lúc này Tuệ Nghi chỉ còn cách ngày dự sinh hai tháng.

~~

Tuệ Nghi nằm trằn trọc trên giường, không hiểu sao đêm nay nàng cứ thấy lo lắng bất an. Nhĩ Tình nằm bên cạnh nàng sau khi dỗ con ngủ xong thì cũng nằm ngủ say sưa, nàng nhìn nàng ấy đột nhiên lại nhớ đến một chuyện quan trọng.

Bơi vì người dân trong thôn thấy nàng đang mang thai, hơn nữa cả người còn gầy yếu xanh xao nên mới không cho nàng làm việc, đa số mấy ngày nay lương thực nàng ăn đều là do Nhĩ Tình đem về giùm, nàng chỉ ở nhà phụ nàng ấy trông con, nói khó nghe một chút, nàng đang ăn bám một bà mẹ đơn thân.

Nên Tuệ Nghi nghĩ, đợi sau này sinh con xong rồi nàng nhất định phải tìm một việc để làm kiếm lương thực mà nuôi con, bằng không một mình Nhĩ Tình làm sao mà gồng gánh nuôi được bốn đứa nhỏ công với một người lớn? Nhưng làm gì bây giờ thì nàng lại không biết. Những việc nàng biết làm thì người trong thôn không có nhu cầu, còn những việc như trồng cây, nuôi gà nuôi heo, nàng một chút kinh nghiệm cũng không có.

-Không sao cả, không biết thì học, mình rất hiếu học cơ mà.-Nàng tự nói thầm với mình.

Bụng nàng đột nhiên đau dữ dội.

Cơn cuột rút truyền từ dưới chân lên, Tuệ Nghi liền cảm thấy ở giữa hai chân ẩm ướt, hình như nàng vỡ ối rồi.

Không thể nào, nàng còn cách ngày sinh hai tháng nữa, bây giờ nàng chỉ mới ở tháng thứ bảy, nàng sinh non rồi.

-Nhĩ... Nhĩ Tình.-Nàng cố lay người bạn cùng nhà của mình, gọi nàng ấy.

Nhĩ Tình mở mắt ra nhìn nàng, nhìn nét mặt nhăn nhó vì đau của Tuệ Nghi mà lập tức hốt hoảng.

-Tuệ Nghi, ngươi sao vậy? Chuyện dạ rồi ư?-Nhĩ Tình gấp gáp hỏi nàng, ngay lập tức bật dậy.

Sau khi chèn gối trên giường để giúp Tuệ Nghi trong cơn đau không bị lăn dưới đất, đưa một mảnh vải để nàng cắn vào miệng, Nhĩ Tình mới chạy qua nhà các nương tử khác để nhờ họ giúp.

Nhĩ Tình vì đã sinh con đến lần thứ ba nên kinh nghiệm đầy mình, Tuệ Nghi nhìn nàng ấy làm việc mà cũng thoáng yên tâm. Chỉ có điều nghĩ đến việc nàng sinh non hai tháng, hơn nữa ở cái nơi không có đại phu hay bà đỡ này mà chỉ có thể dựa vào các vị nương tử khác, nàng lại hơi lo lắng.

Các nương tử khác sau khi nghe Nhĩ Tình gọi thì cũng bất chấp ngay việc bây giờ mới canh ba mà chạy qua nhà giúp Tuệ Nghi.

Một vị nương tử đã sinh bốn người con nhìn vào nàng, đánh giá trước:

-Sinh non ở tháng thứ bảy là chuyện đầu tiên ta gặp trong đời, có lẽ sẽ khó khăn một chút.

Mấy vị nương tử khác thì lại có vẻ ái ngại nhìn vào tình trạng của Tuệ Nghi, y học ở thời này vẫn chưa phát triển, đối với họ thì sinh mạng của thai nhi và thai phụ khi sinh non rất mong manh, vị nương tử kia nhận xét cũng quá khách sáo rồi.

Tuệ Nghi chịu đựng những cơn đau thắt liên tục từ tử cung, cả người căng lên như dây đàn. Nàng lẽ ra không nên bỏ qua những cơn đau bất thường mấy ngày qua mà không nói cho Nhĩ Tình biết, nếu nói thì không chừng bây giờ chuyện sẽ khác.

Mấy vị nương tử bắt đầu nấu nước nóng và mở cửa sổ trong nhà, một vị nương tử tiến lại mở chân Tuệ Nghi ra, xem xét rồi nói với nàng:

-Tưởng cô nương, cô phải cố gắng lên, chúng ta luôn ở đây giúp cô. Bây giờ cô hãy lấy sức, rặn thật mạnh nhé, ta thấy cửa mình của cô đã dần mở ra rồi.

Tuệ Nghi chưa từng sinh con, đối với nàng chuyện này thật sự mờ mịt. Chính vì vậy khi nghe vị nương tử có gương mặt lạ hoắc kia nói là lấy sức thật mạnh mà rặn, nàng cũng lập tức hít vào một hơi, dùng sức mà rặn.

Nhưng cơn đau truyền từ dưới bụng lên khiến nàng khó mà chịu được, chỉ với hai lần dùng sức mà nàng đã nằm thở hồng hộc như cá mất nước. Lúc này trong đầu nàng chẳng nghĩ được chuyện gì khác, chỉ có đúng một suy nghĩ là mau sinh đứa bé ra, mau sinh đứa bé ra, nàng đau quá, nàng thật sự đau quá.

Có lẽ vì bị cơn đau làm phân tâm mà Tuệ Nghi không thấy được sắc mặt của các vị nương tử bu quanh giường mình ngày càng kém, phía dưới lưng mình thì ngày càng ẩm ướt.

Bên ngoài trời đã sáng lên, tình trạng của nàng cũng không khá hơn là bao. Đứa trẻ vẫn chưa chịu ra mà những cơn co thắt của nàng vẫn tăng chứ không giảm, chẳng mấy chốc mà nàng đã mất cảm giác ở vùng bụng dưới.

Mấy vị nương tử sau khi xì xào bàn bạc với nhau, một người mới ái ngại hỏi nàng:

-Tưởng cô nương, chúng ta thấy tình hình có vẻ không tốt lắm. Chúng ta có một phương thuốc giúp cô đẩy đứa bé ra thật nhanh, nhưng mà nó...

Tuệ Nghi biết vẻ mặt của vị nương tử kia là có ý gì, nàng dùng hết sức lực của mình, đáp lại:

-Xin hãy giúp tôi sinh nó, giúp tôi với, đừng để nó chết.-Bây giờ thì nàng mới có thể dùng chút ý thức cuối cùng của mình mà suy nghĩ. Nàng đã dự định sau khi sinh con xong sẽ ở lại nơi này mà nuôi nấng nó, có lẽ bởi vì hoàn cảnh lúc trước và tương lai sau này đối với nàng quá đẹp đẽ nên nàng đã quên mất lời của Trần thái y tại y quán hôm đó, nàng có bệnh trong người, chén thuốc máu mà Trình Tư Thành cho nàng uống là có nguyên do, hắn làm nàng sảy thai cũng có nguyên do, nếu bất chấp mà sinh con, nàng sẽ chết.

-Nhĩ... Nhĩ... Tình cô nương, cô hãy giúp ta... đem... đứa bé đến Mặc... thành... tìm Trình... Trình gia... nói ta... ta... là Tưởng... Tuệ... Nghi.-Nàng dùng hết sức bấu lấy tay Nhĩ Tình đang đứng bên cạnh mình, nước mắt từ đâu trào ra mà nói. Trình Tư Thành, Trình Tư Thành, nàng đúng là khó thoát khỏi hắn.

~~

Người thợ săn dẫn bốn người Trình Tư Thành, Âu Dương Phương, Chu Tiến và Tô Lục lên đến cửa thôn là lúc trời đã sáng. Lúc đến nơi thì năm người đã thấy trong thôn náo loạn cả lên, Trình Tư Thành tóm đại một vị nương tử hỏi mới biết trong thôn đang có người sinh non.

-Cô nương đó mới đến đây nửa tháng thôi, chuyển dạ tối hôm qua đó, mẫu thân ta nói tình trạng có vẻ không tốt lắm.-Vì gấp rút nên lời cô nương đó nói không có thứ tự trước sau, nhưng theo linh cảm mà Trình Tư Thành biết ngay chữ "cô nương" kia là chỉ ai.

Bốn người chạy như bay đến căn nhà ở cuối thôn, vừa hay lúc đó lại vang lên tiếng khóc của trẻ con, rất khỏe mạnh.

Trình Tư Thành tái mặt khi nghe tiếng khóc đó, nàng sinh con rồi, vậy mà nàng lại sinh con rồi.

Ba, bốn vị nương tử bưng mấy thau máu tươi ra ngoài đổ, nhìn mặt ai cũng u ám.

Bốn người đứng như trời trồng ở ngoài cửa. Trình Tư Thành và Âu Dương Phương là không dám vào, lời của Tuyên Quân Lệ và Trần thái y lần nữa được tua chậm trong đầu hai người. Chu Tiến và Tô Lục nhìn thấy hai người chủ tử của mình không tiến lên thì cũng không dám tiến lên, bốn người cứ thế mà đứng ở đó.

Đến lúc tiếng của Nhĩ Tình vang lên đầy hân hoan: "Tưởng cô nương, cô tỉnh rồi." Thì Trình Tư Thành mới dám thở phào.

Hai người Âu Dương Phương và Trình Tư Thành vừa định tiến lên bước vào nhà liền bị hai vị nương tử khác chặn lại.

-Hai vị công tử là ai?

Tiếng của vị nương tử hỏi rất lớn, sang sảng vang lên, Tuệ Nghi nhìn ra thì đã thấy ngay Trình Tư Thành.

-Tư Thành.-Giọng nàng rất nhỏ, gần như là tiếng thút thít. Trải qua chuyện sinh tử vừa rồi khiến nàng rất dễ xúc động, nàng cảm thấy thật may mắn vì nàng còn sống.

-Tưởng cô nương, cô quen hai người này sao?-Vị nương tử đứng chạn trước mặt Trình Tư Thành quay lại nhìn nàng hỏi.

-Là tướng công của ta.-Lúc nàng nói câu này chỉ nhìn vào Trình Tư Thành, nàng không dám liếc qua người đứng bên cạnh hắn. Âu Dương Phương, kí ức tối hôm đó nàng vẫn không quên được, không phải vì yêu thích mà nhớ, là vì hận nên phải nhớ kĩ, đây là kẻ hủy hoại trong sạch của nàng.

Trình Tư Thành ngay lập tức tiến lại bên giường nàng, nắm lấy bàn tay gầy gò của Tuệ Nghi, hắn cũng không biết lúc này nên nói gì nữa. Hắn nên mắng nàng vì dám to gan làm ra chuyện bỏ trốn này, hay là nên vui mừng vì sau khi sinh con nàng vẫn khỏe mạnh nữa.

Nhớ đến đứa trẻ, Trình Tư Thành liền quay lại nhìn vị nương tử đang bồng trên tay vật nhỏ được bọc trong khăn gấm màu đỏ.

-Ha ha ha, công tử, là một vị tiểu thư đó.-Vị nương tử nhìn thấy chàng muốn bế con thì lập tức mỉm cười nói, đưa đứa trẻ cho chàng.

-Sinh non mà vẫn khỏe mạnh như thế này đúng là kì tích mà, công tử và Tưởng cô nương đúng là rất may mắn đó.-Một vị nương tử khác đứng ở ngoài nói thêm vào.

Trình Tư Thành bế trên tay con của mình và Tuệ Nghi. Đúng vậy, đây là con của hai người, cuối cùng hai người cũng có một đứa con của mình rồi.

-Nhỏ quá Tuệ Nghi.-Trình Tư Thành ngồi lên giường nàng, nhìn con rồi nói.

-Mau cho thiếp xem nó với.-Nàng đưa tay ra, ý muốn đón lấy đứa trẻ.

-Nàng còn yếu lắm, ta để ở đây.-Trình Tư Thành nói rồi đặt đứa trẻ xuống bên cạnh nàng.

Mọi người trong nhà hiểu ý nhau, lập tức tìm cớ cáo từ rồi ai về nhà nấy, chỉ riêng Nhĩ Tình lại phải đi ra khỏi nhà mình, thầm uất ức trong lòng.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Trình Tư Thành và Tuệ Nghi, lúc này hắn mới lên tiếng:

-Tuệ Nghi, nàng...-Hắn ngập ngừng một lúc, có nên nói rõ hay không?

-Tuệ Nghi, là ta sai rồi, lẽ ra ta không nên giấu nàng chuyện cơ thể nàng yếu ớt, không nên giấu nàng chuyện sảy thai lần trước.-Trình Tư Thành nhắm mắt, nói hết tội trạng của mình.

-Vậy còn chuyện chàng lấy máu tim làm thuốc dẫn cho thiếp thì sao?-Tuệ Nghi nhếch môi, nói. Nàng tự gượng mình ngồi dậy, ôm lấy hắn, nói tiếp.-Ngốc ạ, thiếp từ lâu đã tha thứ cho chàng rồi. Thiếp biết chàng làm những chuyện đó là vạn bất đắc dĩ, chàng đã bảo vệ cho lòng tự tôn yếu ớt của thiếp chu toàn như vậy, thiếp còn trách chàng chuyện gì chứ? Là thiếp nợ chàng quá nhiều chuyện, chàng xem, nữ nhi của chúng ta sinh như thế này cơ đấy, là thiếp sinh đó.

Trình Tư Thành ôm choàng lấy nàng, đột nhiên lại thấy cay mắt.

-Tuệ Nghi, ta xin lỗi. Lẽ ra ta không nên giấu nàng, nhưng ta sợ nàng chịu không nổi.

Nàng từ lâu đã hiểu vì sao hắn làm như vậy với mình. Trình Tư Thành yêu nàng, cách hắn làm chỉ là bảo vệ cho tình yêu của mình. Sinh ra trong gia đình thương nhân, từ nhỏ đã mồ côi mẹ, trong khi đó cha ruột lại yêu thương kế thật và muội muội của mình, năm mười tám tuổi lại gồng gánh sản nghiệp cả gia đình, tổ mẫu mình yêu thương nhất cũng qua đời, chỉ còn một mình thê tử là nàng, thật ra lí do hắn làm những chuyện này không sai, nhưng cách làm thì không đúng.

-Tư Thành, chàng đừng tự trách mình nữa, thiếp còn không trách chàng mà. Bây giờ chúng ta có con rồi, từ này về sau mình sống thật tốt được không, nhưng chuyện không vui trước kia chúng ta cứ quên hết đi, xem như là làm lại từ đầu. Từ bây giờ, chúng ta bắt đầu làm lại từ bây giờ được không?-Nàng lấy tay lau nước mắt của mình, sau đó lại lau nước mắt của Trình Tư Thành, nói.

-Được.

Bắt đầu lại, làm lại hết tất cả. Gì mà yêu hận, gì mà chia cách, quên hết tất cả.

Đi thôi, chúng ta đi xây tổ ấm giữa cuộc đời này.

~~Hoàn chính văn~~

20:09 14.07.2020

P/s: Ngày mai sẽ ra cho mọi người một ngoại truyện. Mình định viết thêm một ngoại truyện nữa cho Âu Dương Phương nhưng giờ lại cảm thấy không cần thiết vì mấy chương gần cuối này đã thể hiện rõ được cảm xúc của nhân vật này rồi, nhưng nếu mọi người muốn thì hãy bình luận cho mình biết, mình sẽ ra cho mọi người, chủ yếu là vì muốn giải thích chuyện Hoàng thượng tứ hôn cho Trình Tư Mỹ với Quách Bách, nguyên nhân là do Âu Dương Phương biết được nên muốn giúp Tuệ Nghi bớt lo lắng, vậy thôi.

Cuối cùng, mình xin cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng mình mấy tháng qua, ủng hộ cho mình có động lực để hoàn thành bộ này.

Đây là bộ truyện đầu tiên của mình, mình biết là có nhiều tình tiết có thể không hay hoặc không hợp lí, văn phong của mình cũng cần phải chau chuốt kĩ hơn. Mọi người thời gian qua đã ủng hộ mình, nếu có gì muốn đóng góp giúp mình thì cứ thoải mái.

Cảm ơn mọi người rất nhiều <3