- Kì Phong, hoàng huynh trọng dụng ngươi đúng là không lầm. Ngươi đối với việc phê hồng, quả nhiên làm rất thạo, rất tốt. Hay là...
Anh Ngọc biết ngay Lê Duy Khải muốn nói gì, nàng vội nhanh miệng chen lời:
- Bẩm, hoàng thượng và thần đã có giao ước. Hoàng thượng đại sự đã thành, Kì Phong cũng chỉ xin được rút lui bình yên!
Lê Duy Khải nhìn Anh Ngọc, thoáng có chút không vui. Y đưa tay vuốt cằm, khẽ nói:
- Chuyện trẫm hứa ban hôn cho ngươi, không phải trẫm không làm. Nhưng ngươi cũng thấy rõ, Đinh Tung thái phó phản đối gắt gao như vậy, còn lấy chết kháng nghị, nhất định không muốn thông hôn với Mạnh gia ngươi. Trẫm vừa đăng cơ, cũng không thể áp đặt với ông ấy chuyện như vậy. Kì Phong, ngươi không nên vì vậy mà cho rằng trẫm không giữ lời với ngươi chứ?
Anh Ngọc chắp tay trước ngực, cung kính nói:
- Kì Phong hiểu rõ. Thần không hề oán trách hoàng thượng. Hoàng thượng đã quá vị tình với thần, Kì Phong cảm kích vô cùng...
Lê Duy Khải và Anh Ngọc đã có giao ước. Nàng giúp Lê Duy Khải đổi lại y phải thực hiện ba điều cho nàng. Một là công bố trước thiên hạ nàng vẫn là nam nhân, không phải thái giám. Hai là xóa bỏ hôn ước giữa nàng và Diễm Yên, đổi lại ban hôn cho nàng cùng Đinh Mộng Khuê. Ba là cho phép nàng từ quan, tùy ý rời kinh. Nay Lê Duy Khải đã là hoàng đế, lại vì thuận theo ý nàng ngang nhiên đứng trước quần thần nói dối, công bố nàng là nam nhân. Cũng đã đề xuất ban hôn cho nàng và Mộng Khuê. Nếu không phải Đinh Tung đại nhân phản ứng mãnh liệt, nhất mực khước từ thì có lẽ giờ này nàng có thể cùng Mộng Khuê rời đi an ổn.
Lê Duy Khải đảo một vòng trong ngự thư phòng rồi dừng lại trước mặt Anh Ngọc, nghiêm túc thành khẩn nói:
- Mạnh Kì Phong, trẫm biết ngươi đối với quyền lực phú quí hoàn toàn không có hứng thú. Nhưng ngươi là một nhân tài trăm năm hiếm thấy. Đại sự lần này của trẫm, tuy rằng ngươi không trực tiếp tham gia. Nhưng thắng lợi có được hoàn toàn nhờ ngươi. Nếu không phải ngươi báo với trẫm vị trí ẩn mật của ám vệ của hoàng huynh. Còn có ngươi biết nơi phục kích hoàn hảo nhất chính là nghị sự đường. Nếu không có ngươi, trẫm nghĩ trận binh biến này không dễ thành công. Hơn nữa cũng là phải thương tổn nghiêm trọng. Một người liệu việc như thần, tâm tư tinh tế cẩn thận lại không tham quyền lực, không hám danh lợi. Người như ngươi, bất cứ hoàng đế nào cũng sẽ muốn trọng dụng. Cho nên Kì Phong, điều giao ước thứ ba. Trẫm xin ngươi tạm thời đừng rời đi. Ở lại giúp trẫm một thời gian, được không?
Anh Ngọc kinh ngạc nhìn Lê Duy Khải. Lê Thành đế này so với Lê Duy Minh quả thật cách biệt quá lớn. Lê Duy Minh chuyên quyền, thích áp đặt, buộc người khác phải tuân theo. Còn Lê Duy Khải nhỏ nhẹ điềm đạm, dùng tình dùng lí thuyết phục người ta phục sự cho mình. Quả nhiên minh quân và hôn quân khác biệt nhau là ở chỗ ấy.
Lê Duy Khải ánh mắt sâu sắc, tâm tư cẩn trọng, thái độ lại điềm đạm phi thường khiến người khác rất khó mở miệng từ chối y. Anh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ nói:
- Hoàng thượng, xin cho thần suy nghĩ lại. Thần sẽ hồi đáp người sau!
Lê Duy Khải gật đầu, nói:
- Chuẩn!
Anh Ngọc nhớ lại một chuyện, nàng hỏi Lê Duy Khải:
- Bẩm, thần còn có một chuyện. Hoàng thượng, trước ngày người tiến công hoàng cung, người từng hứa với thần sẽ tha cho hoàng...Dĩ Đức Hầu Lê Duy Minh. Hoàng thượng, người vẫn sẽ thực hiện đúng không?
Lê Duy Minh quay đầu lại nhìn Anh Ngọc. Một lúc sau, y thở nhẹ một hơi, nói:
- Huynh ấy dù sao là hoàng huynh của trẫm. Được rồi, ngươi đến thăm huynh ấy, khuyên huynh ấy vài lời đi!
Anh Ngọc cúi đầu, chắp tay nói:
- Dạ, thần tạ ơn hoàng thượng!
Lê Duy Khải nhìn bóng lưng nàng lui ra, khẽ nhíu mày thở dài một hơi.
Trong biệt cung, Lê Duy Minh một thân đơn bạc, y phục xốc xếch, tóc tai xõa bù xù ngồi uống rượu một mình. Thấy Anh Ngọc tiến vào, các thị vệ canh gác cúi chào nàng rồi nhường đường cho nàng đi vào. Nàng bước đến phía sau lưng Lê Duy Minh khẽ cất tiếng:
- Hoàng thượng!
Lê Duy Minh bỏ bình rượu xuống, quay đầu lại nhìn nàng. Nhận ra người đến là nàng, Lê Duy Minh nhếch môi hừ ra một tiếng hỏi:
- Ngươi đến xem trẫm thê thảm thế nào sao? Mạnh Kì Phong, trẫm không ngờ. Nằm mơ trẫm cũng không ngờ ngươi lại là người của tứ hoàng đệ! Ha ha, ha ha!
Anh Ngọc nhìn Lê Duy Minh suy sụp đến mức suýt nữa nàng không nhận ra. Nói như thế nào, trận thua lần này của Lê Duy Minh cũng do nàng nhúng tay. Dù nói với lòng, nàng không thẹn, nàng không làm sai. Thế nhưng Lê Duy Minh thành ra thế này, nàng cũng thật tâm chua xót và áy náy.
"Phịch" một tiếng, Anh Ngọc quì sụp xuống chân Lê Duy Minh, lạy hắn ba lạy. Lê Duy Minh bất ngờ quay đầu lại, túm cổ nàng nhấc lên, nghiến răng nói:
- Mạnh Kì Phong, Hừ! Trẫm đối với ngươi đến như thế, ngươi vẫn phản trẫm? Ngươi bán đứng trẫm, phản bội trẫm! Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì? Ngươi còn cần trẫm phải cho ngươi điều gì? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại phản trẫm? Tại sao?...
Mỗi một tiếng tại sao, Lê Duy Minh nói như hét lên, tay hắn cũng xiết chặt cổ Anh Ngọc. Đám thị vệ canh gác bên ngoài thấy vậy vội chạy vào, muốn tương cứu cho nàng. Anh Ngọc phất tay bảo họ:
- Tất cả lui ra! Lui hết ra cho ta!
Thị vệ sửng sốt nhìn nhau, sau đó cũng quay trở ra ngoài. Lê Duy Minh nắm cổ Anh Ngọc quăng mạnh một cái đẩy nàng xuống đất rồi hắn quì luôn xuống đất khóc to:
- Tại sao, tại sao cả ngươi cũng đối với trẫm như vậy? Trẫm có tội gì với ngươi? Trẫm thành tâm thành ý đối tốt với ngươi. Vì muốn giữ ngươi ở lại bên trẫm, việc hoang đường gì trẫm cũng có thể làm. Vì ngươi... vì ngươi đó Mạnh Kì Phong! Ngươi còn không hiểu trẫm, ngươi không hiểu những việc trẫm làm là vì sao hả Mạnh Kì Phong!
Lê Duy Minh phẫn hận tột cùng, nói như hét. Tay vung chân đá, bàn ghế trong phòng bị hắn làm lộn xộn hết cả lên. Anh Ngọc nhìn Lê Duy Minh, cúi đầu sát đất, hổ thẹn không dám nhìn thẳng người. Lê Duy Minh phát tiết hết những uất ức trong lòng xong cũng ngồi phịch xuống đất, trầm mặc giây lát rồi tự thán:
- Trẫm thân là một hoàng trưởng tử. Vừa sinh ra đã được phong là thái tử, tương lai định sẵn là thiên hạ chí tôn. Vậy mà chỉ vì một biến cố, tất cả đều thay đổi. Ba tuổi, trẫm phải chịu cảnh cô độc một mình mà trưởng thành ở một nơi xa xôi, heo hút như Lạng Giang. Phụ hoàng vì tin lời gian phi Lý Thị Oanh, cho rằng mẫu phi của trẫm có tội. Lại không tin tưởng trẫm là huyết thống của người. Mang trẫm bỏ mặc đi...Mười mấy năm trời, trẫm sống không có một chút tình thân bên mình. Ngươi biết không, trẫm chưa từng xem ai là một người thân. Cũng chưa từng có lấy một bằng hữu. Trẫm sống vì muốn đoạt lại giang sơn vốn ra nên là của trẫm. Ngày đêm trẫm rèn luyện cũng chỉ mong chờ đến ngày đoạt lại thiên hạ, thống trị hoàng triều. Thế nhưng, khi ngồi lên ngôi vị rồi ngươi biết không, trẫm nhận ra trẫm cô đơn lắm. Trẫm không biết là mình muốn gì... Nhưng trong đầu chợt hiện lên đều là hình ảnh ngươi lúc ngươi giúp trẫm xong lại rời đi. Bộ dạng đó của ngươi khiến trẫm luôn phải nhớ đến, phải nghĩ đến. Trẫm lại có một suy nghĩ, nếu như ngươi là nữ nhân trẫm nhất định sẽ đưa ngươi vào hậu cung, trọn đời yêu thương lo lắng. Nhưng mà, ngươi lại không phải. Dù là vậy, trẫm vẫn muốn, vẫn rất muốn giữ ngươi ở bên mình...
Lê Duy Minh vừa kể vừa rơi nước mắt. Anh Ngọc không biết phải nói như thế nào. Lê Duy Minh như thế, nàng cũng thật khó chịu trong lòng. Lê Duy Minh ngừng một lúc rồi lại nói tiếp:
- Trẫm biết như vậy thật sự là bất thường. Nhưng trẫm chỉ muốn luôn được nhìn thấy ngươi. Trẫm quan tâm ngươi, sủng tín ngươi, đặc cách cho ngươi cũng chỉ muốn ngươi hiểu ra thành ý của trẫm mà đừng cự tuyệt, đừng rời xa trẫm. Thế nhưng, Mạnh Kì Phong ngươi đối với trẫm...không ngờ lại còn chán ghét, oán hận đến thế?
Anh Ngọc cúi đầu, thở dài một hơi đáp:
- Thần không có. Thần không phải chán ghét hay oán hận người. Nhưng chỉ là...
Anh Ngọc cũng không biết phải nói sao? Định mệnh lịch sử là như thế. Lê Duy Minh chỉ có thể làm vua 248 ngày. Nàng thật ra chỉ xuôi tay hành sự, không phải có lòng có mưu lật đổ, phản bội Lê Duy Minh. Nhưng nàng biết giờ có nói thế nào Lê Duy Minh cũng không nghe lọt tai. Nàng chỉ đành quì xuống, lạy Lê Duy Minh. Dù như thế nào, ân tình của Lê Duy Minh, nàng không thể không cảm kích.
Nàng mải mê cúi đầu bái lạy mà không để ý, búi tóc trên đầu bị sụp xuống, lộ ra mái tóc dài phủ hai bên vai nàng. Lê Duy Minh nhìn thấy liền bàng hoàng ngẩn ngơ. Anh Ngọc cũng giật mình. Nàng vội vã đứng dậy, định búi lại giấu đi mái tóc. Lê Duy Minh bất chợt bước lên, giữ lấy tay nàng rồi bật cười như điên như dại hỏi:
- Ngươi...ngươi nói! Ngươi thật ra là nữ nhân! Ngươi là nữ nhân có phải không? Ha ha ha! Ngươi...ngươi...ngươi ra lại là nữ nhân! Ha ha ha ha!
Lê Duy Minh bất ngờ cười như phát điên, sau đó bật phun ra một ngụm máu. Anh Ngọc hốt hoảng, vội đỡ Lê Duy Minh lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng, người làm sao rồi? Thần...thần gọi thái y cho người!
- Dang ra!
Lê Duy Minh mạnh tay đẩy nàng ra, lạnh lùng nói:
- Mạnh Kì Phong, ngươi thật bản lĩnh! Ngươi ở gần với trẫm như vậy, vẫn lừa được trẫm bấy lâu. Ha ha ha! Nếu như trẫm biết ngươi là nữ nhân, trẫm đâu phải hành mình khổ tâm thế này? Ha ha ha! Mạnh Kì Phong là một nữ nhân! Vậy mà hại trẫm...hại trẫm còn tưởng mình điên rồi lại đi yêu thích nam nhân.
Lê Duy MInh như phát điên cười ngây dại, cười đến nôn cả máu nhưng vẫn cười. Anh Ngọc biết Lê Duy Minh như thế chính là do quá mức kích động. Nàng cũng không dám tiếp tục ở lại làm dậy lên cơn kích động của hắn nên vội búi lại tóc rời đi.
Lê Duy Minh nhìn theo bóng lưng nàng, đưa tay gạt bỏ vết máu còn dính ở khóe miệng mình rồi lạnh nhạt buông một câu:
- Mạnh Kì Phong, trẫm hận ngươi! Đời đời kiếp kiếp đều không muốn gặp lại ngươi!
- ----
Đêm tối, trên tòa thất bảo tháp của Phổ Minh tự, Diệu Tâm sư thái nhìn lên bầu trời ngắm tinh tượng. Đôi mắt già nua của bà chỉ nhìn chằm chằm vào một vì sao chớp sáng liên tục ở một góc trời mà thở dài. Đại đệ tử Diệu Duyên nhìn bà, lo lắng hỏi:
- Sư phụ, người hiếm khi nhìn tinh tượng lại thở dài thế này? Phải chăng vì sao kia lại báo điềm xấu, Thiên Nam quốc lại có thiên tai nạn dịch hay sao?
Diệu Tâm khẽ lắc đầu, ánh mắt ảm đạm vẫn nhìn về vì sao kia nói:
- Vì sao đó là Bạch hổ tinh. Vì sao này mỗi khi xuất hiện, tức là thiên hạ phải dấy lên một trận gió tanh mưa máu. Kẻ mà có số mệnh ứng với Bạch Hổ tinh này, hẳn là một nhân vật tàn bạo đáng sợ. So với thiên tai dịch bệnh, chỉ sợ kẻ này mang đến chết chóc mà sợ hãi cho bá tánh càng nhiều hơn.
Diệu Tâm cúi đầu thở dài, tay bà vẫn xoay xoay chuỗi phật châu. Diệu Duyên nhìn sư phụ, cũng lo lắng theo, khẽ hỏi:
- Sư phụ, người từng nói kẻ có thể động đến quyền sinh sát trong thiên hạ, chính là kẻ có quyền lực tối thượng. Như vậy, sư phụ người có thể nhìn ra Bạch Hổ tinh đó là ai trong các vị đại thần hiện giờ hay không? Nếu như có thể, chúng ta có thể nhân trước khi người ấy đại khai sát giới, khuyên nhũ ngài ấy quay đầu hướng thiện?
Diệu Tâm nhìn đệ tử đắc ý của mình, bà khẽ cười cười rồi nói:
- Thiên cơ như thế, sư phụ dù có biết cũng nào có bản lĩnh ngăn cản ý trời? Ý nghĩ của con, sư phụ hiểu. Chỉ tiếc, ta cũng đã xem qua mệnh cách của các vị đại thần. Ngay cả tân đế vừa đăng cơ ta cũng có xem qua nhưng đều không phải. Bạch Hổ tinh phải là người sinh giờ Dần, tháng Dần, nếu tính theo đúng chu kì tái hiện của sát thần Bạch hổ tinh thì người đó năm nay hẳn phải mười chín tuổi.
- Bẩm sư phụ, người có thử xem mệnh cách của Mạnh quận công Mạnh Kì Phong hay không? Ngài ấy từng dây dưa vào bao nhiêu trận chiến. Cả kinh thành đều đồn đại ngài ấy góp phần không nhỏ vào các cuộc binh biến diễn ra liên tục trong hoàng cung gần đây. Có phải hay chăng là ngài ấy?
Diệu Tâm đưa ngón tay bấm đốt một chút rồi lắc đầu:
- Mạnh phu nhân lần trước đến đây cầu bình an cho Mạnh quận công, bà ấy đã nhờ ta xem qua mệnh cách của Mạnh quận công. Ngài ấy số mệnh khắc khổ, đáng lí phải chết từ lâu. Thế nhưng đến bây giờ chẳng những còn sống, lại còn quan cao hậu lộc. Quả thật chính ta cũng không ngờ. Lại nghe những chuyện truyền kì về ngài ấy. Ta thật sự muốn nhìn một lần tướng mạo của ngài ấy. Nhưng nói cho cùng, ngày sinh tháng đẻ của ngài ấy không hợp với sát tinh. Cho nên ngài ấy cũng không có liên quan!