Tương Vọng Đào Hoa

Chương 108



Diệu Ân thật ra rất hi vọng nhưng cũng rất phân vân, cũng có một chút do dự không rõ ràng. Nếu thật Mạnh Kì Phong là An nhi, vậy thật tốt vì An nhi vẫn còn sống. Nhưng An nhi đã có cuộc sống mới tốt đẹp như thế, nàng có nên cố chấp miễn cưỡng An nhi thừa nhận hay không? Lại nói, nàng đã hai lần đối diện với Mạnh Kì Phong. Đúng là khuôn mặt ấy, dáng dấp ấy hệt như An nhi thế nhưng vẻ lãnh đạm xa cách kia. Còn có lúc Mạnh Kì Phong lạnh lùng gắt lên, khẳng định không có chút liên hệ với nàng. Tự nhiên nàng vừa lo sợ, vừa đau lòng. An nhi của nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ có biểu tình đó. Trong lòng nàng, An nhi luôn luôn là một đứa nữ nhi ngoan hiền hiếu thảo. Tuy rằng sinh trưởng trong cảnh khốn cùng nhưng An nhi vẫn là một đứa trẻ tốt, chưa từng vô lễ. Còn với Mạnh Kì Phong. Thật không hiểu sao, nàng cảm thấy được ánh mắt của Mạnh Kì Phong nhìn nàng rất ghét bỏ. Nếu người đó đã ghét bỏ nàng đến như vậy, nàng có nên nghe theo lời Trần Thị Oanh tiếp cận Mạnh Kì Phong để hỏi cho ra sự thật hay không?

Trần Thị Oanh thấy Diệu Ân vừa đi vừa suy nghĩ, cước bộ càng lúc càng chậm. Nàng bực bội, lôi kéo nàng ấy nhanh hơn, vừa liên tục bên tai nói:

- Ngươi thật ra là cái loại ni cô gì đây hả Diệu Ân? Lề mề chậm chạp y như một con rùa vậy!

Diệu Ân bất chợt gượng tay Trần Thị Oanh lại, nàng khẽ thở dài, cúi đầu thấp xuống nói khẽ:

- Trần thí chủ, hay là...hay là không cần nữa. Không cần đi gặp Mạnh quận công làm gì!

Trần Thị Oanh kinh ngạc hỏi:

- Hả? Ngươi lại làm sao? Vẫn không tin ta? Không tin hắn thật ra chính là nữ nhân sao? Ngươi....tại sao ta lại gặp phải một ni cô tâm tình thất thường như ngươi vậy! Hừ! Diệu Ân chết tiệt này! Thật ra ngươi có muốn nhận lại nữ nhi của ngươi hay không?

Diệu Ân cúi đầu, hai tay bấm vào nhau, lúng túng không biết nên nói thế nào. Thật sự nàng cũng không biết chính mình bị làm sao. Nàng vốn từng rất mong chờ, rất hi vọng Mạnh Kì Phong đó đúng là An nhi của nàng. Thế nhưng sau khi người kia phủ nhận, nàng có thất vọng nhưng cũng rất nhanh chấp nhận sự thật. Vậy rồi, Trần Thị Oanh lại nói Mạnh Kì Phong lại ra đúng là nữ nhân. Còn nói sẽ chứng minh với nàng Mạnh Kì Phong đó không phải là con ruột của Mạnh phu nhân. Nàng chỉ là một nữ nhân sống mượn trong thân phận nam nhi của họ Mạnh mà thôi. Diệu Ân lúc đó nửa tin nửa ngờ nửa vui nhưng cũng một nửa không được thoải mái lắm. Nếu như những gì Trần Thị Oanh nói là thật, Mạnh Kì Phong chính là An nhi. Vậy tại vì sao, An nhi không nhận ra nàng? Thật ra là không nhận ra hay là bởi vì nàng ấy đã có một thân phận mới, một cuộc sống tốt cho nên đã không cần người mẫu thân hèn mọn như nàng?

Diệu Ân cứ chìm trong cổ suy nghĩ rối loạn. Trong khi ở cạnh bên, Trần Thị Oanh nóng lòng thay nàng. Một phần, nàng thật lòng muốn giúp đỡ Diệu Ân nhận lại con, nhưng một mặt khác nàng cũng muốn gặp lại Mạnh Kì Phong để xác định lại một chút cảm xúc hỗn loạn của mình. Nàng đã từng nghĩ bản thân yêu thích Mạnh Kì Phong. Mạnh Kì Phong mang lại cho nàng ấm áp và vui vẻ vô cùng. Nàng thật rất muốn sẽ được ở bên cạnh Mạnh Kì Phong mãi. Thế nhưng, sau những chuyện với Diệu Ân. Trong lòng nàng bắt đầu sinh ra một cảm giác so sánh. Càng tiếp cận với Diệu Ân, Trần Thị Oanh càng không thể hiểu nổi chính mình. Diệu Ân như thế lại khiến cho nàng thương tiếc. Từ thương tiếc, như thế nào lại trở thành tưởng niệm trong lòng. Rồi càng lúc càng nhiều hơn, nàng bắt đầu sinh ra vui thích khi được gần gũi bên Diệu Ân. Những lúc trêu chọc Diệu Ân, nàng biết đại cô nương kia sợ hãi nhưng nàng thì vừa thích thú, cũng vừa đau lòng. Thật sự quái lạ lắm! Nàng không rõ lắm cảm giác thích nữ nhân lại kì quái đến như vậy. Mà với những chuyện kì quái thế này, nàng nghĩ hỏi tên Mạnh Kì Phong kia, hẳn là biết rất rõ, có thể nàng ta sẽ giải thích thật tốt cho nàng.

Nghĩ xong, mặc kệ Diệu Ân chần chừ lưỡng lự, Trần Thị Oanh nắm chặt tay nàng, một đường kéo thẳng xuống núi.

Trên phố, Anh Ngọc nắm tay Mộng Khuê bước vào hiệu bán trang sức. Nàng chọn cho Mộng Khuê mấy cây trâm cài tóc lại chọn thêm cặp vòng long phụng đẹp nhất, dặn dò chủ hiệu thật tốt giao hàng rồi lại cùng nữ nhân của mình sang cửa hiệu y phục. Anh Ngọc chọn khúc lụa đỏ rực rỡ nhất ướm lên mình Mộng Khuê rồi mỉm cười nói:

- Nương tử, nàng thật xinh đẹp. Mặc vào hỉ phục này, nàng chính là tân nương tuyệt vời nhất trần đời này!

Chủ hiệu là một ông lão trạc sáu mươi, nghe Anh Ngọc khen ngợi nương tử của mình mà buồn cười đến không dám nhìn thẳng nàng, cúi mặt xuống tủm tỉm cười. Mộng Khuê ngượng quá, khẽ nhíu mày, đánh nhẹ lên vai Anh Ngọc nói:

- Kì Phong, người cứ nói mà không biết ngượng!

Nàng cúi mặt, trộm liếc nhìn sang ông chủ hiệu vải kia, nói nhỏ:

- Thật hối hận là ra ngoài cùng người. Bị người làm cho hai chúng ta thành trò cười mất rồi!

Anh Ngọc cũng nhích lại khẽ nói nhỏ vào tai nàng:

- Ta cưng chiều nương tử của ta. Ai mượn người khác để ý làm chi? Còn muốn cười ta sao? Hừ, dám cười ta, ta trị tội.

Mộng Khuê lắc đầu chào thua. Tình quân này của nàng thật sự càng lúc càng bá đạo. Ông chủ hiệu vải thấy hai người nho nhỏ tỉ tê với nhau, cũng tự nhiên biết điều lùi ra. Anh Ngọc thấy ông chủ biết điều như vậy, nàng rất thích, liền quay sang Mộng Khuê ôm nàng vào lòng nhướng mắt hỏi:

- Nương tử, sau hôn lễ, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Nàng chịu không?

Mộng Khuê đỏ mặt, đẩy tay Anh Ngọc ra, hỏi lại:

- Tuần trăng mật là thế nào?

Anh Ngọc lại xích đến, tay chân không yên lôi kéo nữ nhân kia lại gần, vừa nói:

- Tức là chúng ta sẽ có những ngày thật yên tĩnh, thư thả đi chơi cùng nhau. Chỉ có hai chúng ta. Sẽ là khoảng thời gian ngọt ngào như mật!

Anh Ngọc vừa nói vừa đắc ý cười một cách hứng khởi. Mộng Khuê không hiểu tuần trăng mật mà Anh Ngọc nói đó tốt đẹp đến thế nào nhưng thấy nàng vui thích, tự nhiên nàng cũng vui theo. Cùng Anh Ngọc ra ngoài, tay đan vào tay nàng cùng nhau sánh bước, Mộng Khuê cảm nhận được sự dịu dàng chu đáo trong từng động tác của người kia. Nàng vô cùng mãn nguyện, nhìn người yêu một cách đầy trìu mến yêu thương.

Đi đến ngã đường, chợt thấy có một đám người tụ lại bàn tán với nhau. Một nam nhân nói:

- Các người biết tin gì chưa, Loan Thúy Phường ở thành Đông đêm hôm trước cháy lớn. Toàn bộ gần ba trăm người trong đó không một ai sống sót. Thật là đáng sợ! Nhiều người chết đến như vậy. Quả là một vụ hỏa hoạn không bình thường.

Một nam nhân khác nói:

- Ta nghe đâu Loan Thúy phường còn rao rằng vừa mới đến một cô nương sắc nước hương trời, dung mạo như tiên gọi là Hoa Khuê cô nương. Ta còn định đến đó xem thử. Ai! Thật là may! Nếu ta đi, e rằng chính ta có khi cũng tán thân trong biển lửa!

Một nam nhân nữa lên tiếng:

- Nghe nói cái đêm xảy ra hỏa hoạn đó cũng chính là đêm mà Loan Thúy phường rao bán đêm đầu tiên của Hoa Khuê cô nương đó. Thật không hiểu thế nào lại xảy ra hỏa hoạn như vậy được nhỉ? Cả mấy trăm người không một ai sống sót hay sao? Thật là đáng thương mà!

Anh Ngọc và Mộng Khuê đúng lúc đi ngang, nghe được những lời đó. Bàn tay Anh Ngọc vẫn nắm chặt tay Mộng Khuê, chợt cảm thấy lòng bàn tay nàng ấy thật lạnh lẽo. Anh Ngọc nhìn lại, sắc mặt Mộng Khuê thật sự không tốt. Dường như là bị những lời của bọn người kia tác động. Anh Ngọc không nói lời nào, kéo tay nàng ấy đi nhanh hơn, rời xa đám người kia. Đến một nơi vắng người, nàng mới dừng lại, lo lắng nâng mặt Mộng Khuê lên, nhìn vào mắt nàng ấy sâu sắc quan tâm hỏi:

- Mộng Khuê, nàng làm sao rồi?

Vẻ mặt Mộng Khuê tái nhợt, đôi mắt vô thần, môi run run, biểu lộ hốt hoảng cực độ. Anh Ngọc hiểu được, liền ôm xiết nàng ấy vào lòng, âu yếm vỗ về:

- Mộng Khuê, nàng nghe ta, đừng nghĩ đến! Không có chuyện gì cả. Tất cả đều đã qua. Qua hết rồi mà!

Mộng Khuê trong vòng tay Anh Ngọc vẫn cứng đờ, không một phản ứng. Anh Ngọc càng lo lắng, ôm xiết nàng hơn. Ở bên tai nàng từng lời tỉ tê an ủi:

- Mộng Khuê, ta không muốn nàng nghĩ đến chuyện đó nữa. Chỉ là ác mộng thôi. Tỉnh giấc rồi, đều không có chuyện gì nữa!

Mộng Khuê bất chợt gỡ tay Anh Ngọc ra, nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ, lạnh nhạt hỏi:

- Mấy trăm mạng người đó là do người hạ lệnh phóng hỏa, có phải không?

Anh Ngọc sững sờ, nàng chỉ lo Mộng Khuê bị xúc động mà nhất thời không nghĩ Mộng Khuê sẽ hỏi nàng câu này. Ngập ngừng một lúc, Anh Ngọc khẽ gật đầu. Mộng Khuê sắc mặt đã tệ càng tệ hơn. Nàng thất thần, chân cũng đứng không vững ngã quị xuống. Anh Ngọc vội đỡ lấy nàng, ôm vào lòng, khẩn cấp trấn an nàng nói:

- Mộng Khuê, nàng đừng như vậy! Ta...ta...bọn họ thật sự đều là người xấu!

Mộng Khuê không nói tiếng nào, tránh khỏi đôi tay của Anh Ngọc, một mình bước đi về phía trước. Anh Ngọc vẫn cố đuổi theo nhưng không dám chạm vào nàng, chỉ ở phía sau năn nĩ:

- Mộng Khuê, nàng bình tĩnh, nghe ta giải thích có được không?

Mộng Khuê cật lực khắc chế cảm giác hoảng loạn của mình. Nàng thật sự không dám tin sự thật mà mình vừa nghe được. Có thể nào như vậy? Gần ba trăm mạng người! Mạnh Kì Phong của nàng sao có thể ra tay độc ác đoạt mạng bao nhiêu người cùng lúc như thế? Nhưng vấn đề không chỉ như thế. Chuyện này nếu bị lộ ra, Kì Phong phải làm sao đây? Gϊếŧ một mạng người đã là phạm đại tội. Mặc cho Mạnh Kì Phong có được hoàng thượng sủng tín đến như thế nào nhưng trọng tội lớn đến như này, hoàng thượng làm sao khoan thứ cho người đây?

Mộng Khuê rất sợ, nàng thật sự rất lo lắng là Kì Phong. Thế nhưng lúc này lại không biết đối diện thế nào với nàng ấy. Cho nên, nàng chỉ muốn thật nhanh rời khỏi, tạm thời nàng cần yên tĩnh trước. Anh Ngọc thấy nàng không để ý đến mình, không nhịn được mới nắm tay nàng kéo lại:

- Mộng Khuê, đừng giận ta! Bọn nam nhân cặn bã đó, bọn họ đều đáng chết!

Tâm tình của Mộng Khuê lại bị câu nói này của Anh Ngọc làm khó chịu thêm. Nàng lần nữa đẩy Anh Ngọc ra, bỏ mặc nàng ấy mà đi trước. Anh Ngọc vẫn kiên trì đuổi theo. Đúng lúc đó, Diễm Yên từ hướng ngược lại với hai người đi đến. Nhìn thấy Anh Ngọc và Mộng Khuê, nàng ấy tươi cười cao giọng gọi:

- Kì Phong! Đinh tiểu thư! Trùng hợp thật, gặp được hai người!

Anh Ngọc nhìn lên Diễm Yên, nàng gượng cười, định mở miệng chào hỏi, chợt vô tình nhìn sang vẻ mặt Mộng Khuê. Bất chợt, nàng ấy trở nên vô cùng kinh hoảng trợn to mắt sửng sốt nhìn Diễm Yên. Diễm Yên nhìn lại Mộng Khuê, hỏi:

- Đinh tiểu thư, nàng ấy làm sao vậy? Kì Phong, chàng là lại làm gì, tại sao sắc mặt của Đinh tiểu thư kém như vậy?

Mộng Khuê nhìn chằm chằm Diễm Yên, trong đầu nàng lại văng vẳng vang lên giọng nói của nữ nhân vào đêm nàng bị bắt cóc ở miếu thành hoàng. Mộng Khuê vô cùng kinh hãi cùng bàng hoàng. Nàng thật không dám tin. Thế nhưng giọng nói của nữ nhân kia và Diễm Yên giống nhau như một. Là nàng ấy sao? Nàng ấy là kẻ hãm hại nàng? Có thể nào lại như vậy?

Mộng Khuê lâm vào hoảng loạn. Tâm trí nhất thời khủng hoảng đến mức choáng váng. Nàng nhớ đến tiếng nói của nữ nhân đêm hôm ấy, nhớ đến lời của những kẻ đã bắt cóc nàng. Lại còn tình cảnh nàng bị phục thuốc, khiến toàn thân mất hết sức lực. Sau đó còn bị đưa vào kĩ viện, trưng bày trần trụi trước mắt bao nhiêu nam nhân. Những tiếng cười đáng sợ, những lời dâm tục đáng kinh tởm cùng những hình ảnh khuôn mặt nham nhở đáng sợ kia lần lượt tái hiện. Mộng Khuê có cảm giác muốn sụp đổ. Nàng nhìn Diễm Yên, rồi lại nhìn sang Anh Ngọc. Một người đẩy nàng vào cảnh kiếp bất phục. Một người vì cứu nàng mà làm ra chuyện trời đất không tha. Cả hai người lúc này khiến nàng không thể đối mặt được. Nàng bất thần một lúc, sau đó bất ngờ bỏ chạy thật nhanh rời khỏi. Anh Ngọc liền muốn đuổi theo. Nhưng nhìn lại Diễm Yên bên cạnh, nàng gượng gạo nói:

- Diễm Yên, ta...lúc khác ta nói với nàng sau!

Nói xong liền thật nhanh chạy theo hướng của Mộng Khuê. Diễm Yên đứng đằng sau nhìn theo khẽ nhếch môi rồi đi vào ngõ hẻm gần đó. Trong cùng hẻm chính là Thư Thuyệŧ quán. Trong đạo quán, cửa lớn phong kín, một đạo sĩ đang dựng đàn làm phép. Đạo sĩ độ trung niên, dáng người cao gầy, khuôn mặt trơ ra lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một biểu cảm tựa như cười nhưng lại không phải cười trông vô cùng quỉ dị. Đạo sĩ đứng bên pháp đàn, tay bắt ấn, chú nguyện vào một chiếc bát. Trong chiếc bát có một ít máu. Đạo sĩ dùng kim châm, nhúng vào bát máu, sau đó cắm vào vị trí đỉnh đầu của hình nhân bằng rơm trước mặt rồi lại tiếp tục chú nguyện. Hình nhân rơm đang ở tư thế nằm bất chợt đứng dậy. Đạo sĩ mỉm cười, dùng ngón tay chấm máu vẽ mấy nét lên lá bùa, sau đó dán bùa lên hình nhân kia...