Tương Vọng Đào Hoa

Chương 117



Diệu Ân thở dài, nàng nghèn nghẹn kể lại:

- Hai mươi năm trước, tại Thạch Lựu viên, nhà Nguyễn Quá hành khiển đại nhân ở Thiên Sơn. Ta là một tiểu nha hoàn phụ trách gánh nước, đốn củi cho phủ của Nguyễn đại nhân. Lần đó, Vĩnh Tông hoàng đế vi hành ghé ngang và ngụ lại ở Thạch Lựu viên một đêm. Ta trong lúc gánh nước mang đến dục phòng cho khách quí, vô tình nghe được thống lĩnh cấm quân của hoàng thượng là Lê Dĩ Ninh đã bàn với tiểu muội của ông ta, muốn nhân cơ hội này dâng tiểu muội của ông ta cho Vĩnh Tông, hòng được nhờ cậy thánh sủng. Ta còn nghe Lê Dĩ Ninh nói sẽ bỏ dâm dược vào rượu cho Vĩnh Tông để người tăng thêm hưng phấn...Bỗng một lúc sau, vị tiểu muội của Lê Dĩ Ninh ở trong dục phòng tắm gội, đột nhiên lại thét lớn một tiếng. Ta vội vã chạy đến xem. Ta thấy nàng ta...nàng ta bị rắn độc cắn. Ta hoảng sợ lắm, vội dùng thanh củi đuổi rắn đi, sau đó định chạy ra ngoài gọi người đến giúp. Chỉ không ngờ, ta vừa khỏi hành lang dục phòng. Vô tình chạm mặt với Vĩnh Tông đế từ bên ngoài đi vào. Lúc đó ta cũng không biết ngài là hoàng đế. Ngài dường như đang say rượu. Ngài không nói lời nào liền kéo ta vào phòng...Sau đó, ta không biết tại sao, Vĩnh Tông đột ngột trợn mắt rồi tắt thở ngay bên cạnh ta. Ta sợ hãi lắm! Chỉ biết chạy thật nhanh rời khỏi Thạch Lựu viên. Về sau, ta biết người chết đó chính là Vĩnh Tông hoàng đế. Ta càng không dám lộ mặt. Tuy rằng ta không có lòng hại người. Nhưng là người cuối cùng tiếp xúc với người, ta...ta thật sự hoảng loạn lắm!

Diệu Ân kể đến đây, tâm trạng cũng rơi vào trạng thái xúc động kinh hoảng. Trần Thị Oanh vẫn ôm chặt lấy nàng, âu yếm vuốt ve trấn an nàng, nước mắt rơi xuống không ngừng. Diệu Ân rưng rưng nhìn Anh Ngọc, nói tiếp:

- Mấy hôm sau, ta nghe tin cả nhà Nguyễn Quá đại nhân bị xử trảm. Ta...ta lại chỉ là một nữ nô hèn mọn nhát gan. Ta không dám xuất hiện, không dám nói một câu công bằng cho cả nhà Nguyễn đại nhân...Ta bỏ trốn đi thật xa, lang thang tứ xứ. Ngay cả tên họ cũng không dám dùng. Sau đó, ta biết mình thọ thai. Khi sinh con ra, nhìn con nhỏ bé, an lành ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay ta. Ta đặt tên cho con là Lê Thụy An, muốn con luôn được bình an, mạnh khỏe mà sống. An nhi, cả đời mẫu thân cũng không dám nghĩ sẽ nói ra chuyện thân thế của con. Càng không dám ngờ đến, con thế nhưng lại can dự đến đại sự của triều đình. Còn làm ra bao nhiêu chuyện lớn đến như vậy. Nhưng mà An nhi, phóng hạ đồ đao, quay đầu là bờ. Hoàng thượng không chỉ là thiên tử, mà còn là hoàng huynh của con. Con chỉ vì oán niệm cố chấp của mình, sát hại hoàng thượng, gây ra tội lỗi không thể hồi đầu! Nếu có thể mẫu thân nguyện dùng cái chết này hóa giải oán niệm trong lòng con. An nhi, dừng tay lại đi con!

Anh Ngọc nghe những lời của Diệu Ân, trong đầu đột nhiên đau nhức quằn quại. Rất nhiều ý niệm quay cuồng trong nàng, ý thì muốn nàng tiếp tục nhẫn tâm. Ý thì muốn nàng dừng lại. Nàng nhìn Diệu Ân, vẻ mặt mâu thuẫn, khốn khổ muôn phần. Khuôn mặt nàng liên tục méo mó, vừa muốn cười vừa muốn khóc. Ý nghĩ trong đầu vừa muốn gần gũi gọi mẫu thân, lại có một ý nghĩ khác cản trở không muốn nàng nhận người. Diệu Ân nhìn ra nội tâm khổ sở của nàng. Diệu Ân mỉm cười, giơ vòng tay hướng nàng nói:

- An nhi, ngoan! Đến, cho mẫu thân được ôm con một lần nữa!

Giọng Diệu Ân yếu ớt nói như thều thào. Trái tim Anh Ngọc thắt nghẹn. Nàng quì sụp xuống, khóc gào lên:

- Không, mẫu thân!

Nàng vừa nói vừa nhào vào lòng Diệu Ân ôm lấy. Diệu Ân nhìn nàng mỉm cười mãn nguyện. Đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, run run nói:

- An nhi! Con phải sống thật tốt!

Diệu Ân mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại. Trần Thị Oanh ôm lấy Diệu Ân mà gào khóc:

- Không, Diệu Ân, đừng bỏ ta! Ta cầu xin muội! Đừng rời bỏ ta!

Diệu Ân cố hết sức mở mắt nhìn lên Trần Thị Oanh, nàng mỉm cười đưa bàn tay yếu ớt sờ lên khuôn mặt tuyệt trần của Trần Thị Oanh khẽ mấp máy môi:

- Đa tạ...tỉ! Nếu như có kiếp sau...

Trần Thị Oanh hoảng sợ ôm xiết nàng gào khóc thật to:

- Không! Diệu Ân, ta không cần kiếp sau. Ta không cho phép muội chết! Ta không cho phép muội rời bỏ ta! Diệu Ân, đừng! Ta cầu xin muội! Ta cầu xin muội mà!

Anh Ngọc quì ngay đó nhìn hai nữ nhân trước mặt. Cảm giác đau đớn, hối hận nghẹn ngào dâng lên khiến trái tim nàng vỡ nát. Diệu Ân là mẫu thân của cổ thân xác nàng đang mang, cũng như chính là mẫu thân nàng. Nàng lại chính tay đâm chết mẫu thân. Nàng không chỉ là một nữ nhi bất hiếu, mà còn là một nữ nhi vô nhân tính! Nàng đưa tay ôm lấy ngực của chính mình. Oan nghiệt! Nàng chính là một kẻ oan nghiệt mà! Nàng là đang làm cái gì đây? Thât sự là hành vi của loài quỉ dữ! Thật không thể tha thứ cho chính mình.

Trong lúc đưa tay ôm ngực, nàng vô tình chạm vào một vật. Sực nhớ ra, nàng lấy viên thuốc trong gói vải mà Cầm Thiên đã đưa cho nàng đưa đến bên miệng cho Diệu Ân:

- Mẫu thân, người nuốt vào đi! Là cửu chuyển hồn hoàn. Mẫu thân, xin lỗi!...Cầu xin người! Người không thể bỏ con!

Trần Thị Oanh nhìn bộ dạng kích động của Anh Ngọc. Nàng cũng không biết nên phản ứng thế nào? Anh Ngọc đưa thuốc cho Diệu Ân nhưng tay run rẩy, mấy lần đều không thể đưa đến bên miệng cho người. Trần Thị Oanh thấy vậy mới cầm lấy viên thuốc, giúp nàng bón cho Diệu Ân. Khoảnh khắc bàn tay Trần Thị Oanh chạm vào tay Anh Ngọc, nàng liền giật bắn cả người:

- Kì Phong, ngươi...ngươi làm sao...

Tay của nàng thật lạnh. Thật sự lạnh như một cái xác! Trần Thị Oanh hoang mang tột cùng, lời muốn nói mà mãi cũng không thể bật ra môi. Anh Ngọc nhìn nàng, nửa muốn hỏi nhưng còn chưa kịp mở môi. Tự nhiên nàng cảm nhận được cánh tay của nàng như bị ai đó điều khiển. Nàng hoang mang nhìn xuống. Ý thức của nàng còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay kia đột nhiên nhặt lên cây trâm. Sau đó toàn thân nàng không hề theo ý niệm của nàng mà tự dưng di động hướng thẳng đến chỗ của Thành đế và Diệu Tuệ muốn xuất trâm hạ thủ.

Anh Ngọc không biết thân thể mình bị làm sao? Rõ ràng ý niệm của nàng không hề nghĩ muốn. Tại sao thân thể lại đi gϊếŧ người? Anh Ngọc cật lực dùng tâm trí ngăn cản nhưng thân thể nàng lại bị ma xui quỉ khiến, cứ từng bước từng bước tiến lên. Anh Ngọc hoảng sợ tột độ. Nàng liên tục lắc đầu, quay đầu đi, không muốn tiến lên. Nhưng mà cổ thân thể hoàn toàn không nghe theo nàng điều khiển. Quái quỉ! Thật sự là quá quái quỉ! Nàng thét to lên:

- Không! Ta không muốn gϊếŧ người! Không gϊếŧ người nữa!

Mặc cho nàng đã quay đầu đi nhưng thân thể nàng vẫn tiến đến trước Thành đế. Bầu trời lúc này thật sự tối đen. Mặt trăng đã hoàn toàn bị che khuất. Anh Ngọc bất lực không thể làm chủ được thân thể mình nữa. Nàng nhìn chính bàn tay mình đang vung hung khí, làm một chuyện mà bản thân nàng không hề muốn. Chỉ ngay lúc ấy, một mũi tên từ phía sau xuyên thẳng qua tim nàng. Anh Ngọc đứng sững lại, bàn tay vẫn cầm trâm không hề có dấu hiện dừng lại. Nguyễn Chấn dẫn binh lính xông đến, thấy Anh Ngọc vung hung khí với hoàng thượng và thái hậu. Ông ta liền xạ tiễn. Mũi tên kia đã xuyên ngực nhưng kẻ kia vẫn không hạ vũ khí. Nguyễn Chấn bắn thêm mũi thứ hai. Anh Ngọc chợt dừng lại, nàng nhìn lên hai mũi tên trên ngực mình. Nhất thời không thể hình dung nổi. Tên xuyên tim. Tại sao nàng không chảy máu? Cũng không thấy đau đớn?

Nguyễn Chấn nhìn nàng vẫn đứng vững, nét mặt bình thường như không có chuyện gì. Chính ông cũng thấy quái lạ. Trên đời lại có người trúng tên mà không bị làm sao hay sao? Nguyễn Chấn hoang mang nhưng vì lo lắng cho an nguy của hoàng thượng, ông lại lắp thêm một mũi tên muốn bắn thêm một phát thứ ba. Vừa lúc ấy, Diễm Yên, Cầm Thiên và Diệu Tâm sư thái chạy đến. Diễm Yên nhìn thấy Anh Ngọc bị trúng hai mũi tên của phụ thân nàng. Nàng hoảng sợ vội thét to một tiếng. Cầm Thiên cũng chết sững không dám tin vào mắt mình.

Diệu Tâm sư thái vừa nhìn Anh Ngọc, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng. Nhưng rất nhanh, bà thở dài một tiếng, sau đó thật nhanh bà lấy chuỗi phật châu đeo trên cổ chính mình ném thẳng vào người Anh Ngọc rồi nhắm mắt, chắp tay lầm rầm niệm kinh. Anh Ngọc bị chuỗi phật châu quấn chặt. Nàng kinh ngạc nhìn chuỗi phật châu cứ như sợi dây quái lạ thít chặt lấy thân nàng. Nàng nhìn sang Diệu Tâm. Còn chưa mở miệng hỏi, đã nhìn thấy từ trong miệng Diệu Tâm phát ra hàng loạt hình chữ vạn trong Phật đạo. Nàng chưa hình dung ra được chuyện kì quái này rốt cuộc là thế nào? Chỉ thấy hoàng loạt chữ vạn kia như đàn kiến nối đuôi nhau vây lấy thân nàng. Nàng ngơ ngác nhìn quanh thân mình. Thật sự không tin nổi! Trên đời lại có chuyện huyền huyễn dị hoặc đến thế này sao?

Những chữ vạn kia vây nàng một lúc, toàn thân nàng bắt đầu nhẹ bẵng đi. Nàng có thể tự mình nhấc tay, điều khiển được thân thể trở lại. Nàng chưa kịp vui mừng, bàn tay vô tình chạm đến mũi tên trên ngực. Ánh mắt nàng rơi vào hoang mang. Tại sao mũi tên cắm đến như thế, nàng một chút cũng không có cảm giác gì? Như vậy là sao đây?

Diệu Tâm nhìn ra hoang mang của nàng. Bà bước lên một bước, chắp tay nhìn nàng khẽ nói:

- Thí chủ, người đã không còn trên đời. Chấp niệm oán hận để làm chi?

Lời Diệu Tâm vừa nói, tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn bà, sau đó nhìn sang Anh Ngọc. Anh Ngọc cũng kinh hoàng nhìn lại chính mình. Sư thái nói người đã không còn? Người đã không còn...ý nói là nàng đã chết rồi...chết thật rồi hay sao?

Anh Ngọc đổ quì phịch xuống đất. Vòng phật châu tự nhiên cũng đứt ra, từng viên từng viên lăn tròn trên đất. Giây phút đó, Anh Ngọc cảm giác được toàn thân mình nhẹ tênh. Thật sự là nhẹ như hư không! Nàng cúi đầu nhìn lại hai mũi tên cắm sâu từ lưng đến tận trước ngực. Sau đó nhắm mắt, nàng bắt đầu hồi tưởng: Đêm đó, nàng một thân đầy máu, ôm vết thương trên bụng đến trước cửa Đinh phủ. Người Đinh phủ không cho nàng vào, không cho nàng gặp Mộng Khuê. Nàng đã cố hết sức nhưng không gượng nổi, đã ngã quị xuống...Sau đó, nàng nghe được những lời của Đinh Tung nói Mộng Khuê. Sau đó, còn có nghe cả lời của Thành đế nói với Mộng Khuê, bức ép Mộng Khuê rời khỏi nàng. Còn có, lúc từ trong miếu hoang thoát khỏi ác thủ của Phạm Nghị và Lê Dĩ Ninh, nàng một chút cũng không còn cảm giác đau đớn dù trên thân vẫn còn nhiều vết thương. Nàng lại có thể dùng chút thủ thuật bùa chú, liền có thể làm lành vết thương...Lúc ở trên tửu lầu với Cầm Thiên, nàng nhìn xuống đường thấy cổ kiệu đi ngang, liền có thể nhìn thấu bên trong, người trong đó là Mộng Khuê bị thị vệ của Thành đế đưa đi rời khỏi nàng...

Bao nhiêu cảnh tượng lần lượt tái hiện ra. Thì ra nàng nhìn thấy, nghe thấy tất cả như thế là do thần thức. Là linh hồn của nàng đã rời khỏi thể xác, tùy theo nghiệp thức của nàng mà dẫn tìm đến người mà nàng muốn gặp. Chính là do nàng đã chết, đã chết cho nên linh hồn mới có có được dị năng này chứ hoàn toàn không phải do thần thông của đạo sĩ kia truyền cho. Thế nhưng, tại sao cổ thể xác này...Tại sao vẫn là nàng?

Anh Ngọc không thể hiểu nổi nhìn sang Diệu Tâm sư thái. Sư thái khẽ lắc đầu thở dài nói:

- Là do thí chủ lúc chết đi không cam lòng. Cho nên đã bị yêu đạo dùng ma pháp giữ lại một phần oán niệm đó lưu vào thể xác của thí chủ. Người vì oán niệm mà tồn tại. Vô tình bị lợi dụng mà tạo tác ác nghiệp. Thí chủ, đã thấu suốt rồi thì buông bỏ đi. Quay đầu là bờ, lập địa thành phật!

Anh Ngọc hoảng sợ, vô cùng kinh hoảng sợ! Nàng rưng rưng cúi đầu nhìn chính thân thể nàng. Nàng đã chết rồi! Hồn nàng đã không còn làm chủ thể xác của nàng nữa rồi. Nàng có thể đứng ở đây chính là do ma pháp của đạo sĩ Lang Dã Ca kia. Thế nhưng ma pháp sau khi qua thời khắc nguyệt thực cũng tự nhiên hết. Nàng cũng sẽ tan biến theo ma pháp kia hay sao? Không. Nàng không cam tâm! Nàng còn muốn gặp lại Mộng Khuê! Nàng còn Mộng Khuê! Còn lời hứa mãi không rời bỏ với nàng ấy kia mà!

Mặt trăng sau khi bị che phủ, lần lần được lộ ra khỏi bóng mây. Cảm giác thân mình càng lúc càng nhẹ đi. Dường như ngay cả cơn gió cũng có thể thổi bay được chính mình. Anh Ngọc thảng thốt thét to lên:

- Không! Ta không muốn...Mộng Khuê, nàng ở đâu!

Ánh trăng lộ diện, bầu trời đêm dần sáng lên. Anh Ngọc cũng càng lúc càng suy yếu hơn. Nàng nằm sấp trên đất, nhìn lên ánh trăng, khoe môi run run như than như khóc. Trần Thị Oanh ôm Diệu Ân nửa tỉnh nửa mê nhìn về phía nàng mà khóc ngất. Diễm Yên cũng quì xuống dựa vào vai Cầm Thiên khóc đến tê tâm liệt phế. Thành đế lúc này thần trí dần dần khôi phục. Vua cố gượng ngồi dậy, ở bên cạnh Diệu Tuệ, nhìn về phía Anh Ngọc mà trong lòng nặng nề, không biết nên là làm sao. Vua vốn nghĩ chỉ là yêu một người, muốn có được người ấy. Thế nhưng giờ lại thành ra thảm kịch gì thế này?

- Mạnh Kì Phong là hoàng muội của trẫm ư? Là trẫm bức ngươi đến mức độ này? Ngươi hận trẫm...ngươi hận trẫm đến thế này...

Thành đế không thể dung nhập nổi, xúc động đến run cả người. Ngài nắm chặt cánh tay mẫu phi của mình, cắn chặt răng, không biết phải phản ứng làm sao trước tình cảnh hiện tại.

Ánh trăng càng lúc càng tỏ. Anh Ngọc tự nhìn lại thể xác mình một lần nữa. Cũng lần lượt nhìn lại từng người từng người đã từng thân thiết trải qua ở cổ đại này. Nàng bất chợt mỉm cười. Một nụ cười ung dung tự tại. Trong đầu nàng mơ màng nhớ lại thời khắc nàng vừa xuyên không đến đây. Lần đầu tiên nàng bị vẻ đẹp yêu kiều xuất trần, giọng nói ngọt ngào như tiên nhạc của Mộng Khuê...Nàng mãn nguyện, mỉm cười. Khóe mắt nàng rơi xuống một giọt lệ. Giọt lệ cuối cùng:

- Mộng Khuê! Ta muốn nàng nhớ ta là nữ nhân, tên gọi Cao Anh Ngọc!

Câu nói cuối cùng vừa thoát ra, khóe môi của Anh Ngọc khép hờ. Giọt nước mắt long lanh rơi xuống trên nền gỗ thành lầu. Ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi vào thân xác đìu hiu của nàng...

Tiếng bước chân vội vã chạy đến. Đinh Mộng Khuê như cơn gió lao vào. Ngô Tố Liên đi ngay phía sau nàng. Khoảnh khắc các nàng đặt chân đến đài Thiên Giám, cả không gian đều ngập tràn tiếng khóc thương ai oán. Trái tim Ngô Tố Liên đau điếng. Đôi chân nàng cũng không thể đứng vững mà đổ sụp xuống, bàng hoàng tan nát khi nhìn thấy thân ảnh đã tàn tạ bất động của Mạnh Kì Phong. Đinh Mộng Khuê dường như lại rất bình tĩnh. Nàng bước đến bên cạnh thi thể Anh Ngọc, ôm nàng ấy vào lòng, dùng ánh mắt tha thiết âu yếm nhất nhìn vào khuôn mặt tái lạnh của nàng khẽ nói:

- Đã thề nguyện cùng nhau, thiên đường hay địa ngục cũng không thể xa rời. Kì Phong, người nhất định đợi thiếp có đúng không?

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Đinh Mộng Khuê gục ngã xuống bên thân thể Anh Ngọc. Tay nàng đan chặt vào tay người kia, trên môi nàng còn vương một nụ cười hạnh phúc. Diệu Tâm sư thái, Diệu Duyên và Nguyễn Chấn bước đến đã thấy Đinh Mộng Khuê trên ngực cắm vào cây trâm bạc mà lúc nãy còn trên tay Anh Ngọc. Diệu Tâm sư thái cùng Diệu Duyên phải nhắm mắt, chắp tay khấn niệm:

- A di đà phật!...

Lúc này, Diệu Tâm sư thái nhìn lên bầu trời. Bầu trời trong lành tĩnh lặng, đột nhiên có một tia sét kèm theo tiếng sấm thật lớn giáng xuống làm sáng rọi một góc trời. Liền sau đó, sư thái nhìn lại bầu trời. Vì sao mà bà nhận định là bạch hổ tinh đã biến mất trong không gian huyền bí. Bầu trời chỉ còn lại ngôi đế tinh sáng rực. Diệu Tâm sư thái nhìn lại thi thể của Anh Ngọc rồi lại quay sang nhìn Thành đế. Bà chắp tay hướng vua nói:

- A di đà phật! Lão ni chỉ có mấy lời. Xin hoàng thượng vì thiên hạ bá tánh, mở rộng thiên ân. Nhân từ chính là nguồn gốc của thái bình thịnh thế! A di đà phật!

Thành đế đứng sững sờ nhìn Diệu Tâm sư thái, sau đó nhìn lại thi thể của hai nữ nhân giữa gian phòng, khẽ thở dài một tiếng rồi bước ra phía trước nhìn lên bầu trời!

Vừa lúc đó, tại một miếu hoang, dân chúng vây quanh xem thi thể của một đạo sĩ bị sét đánh chết. Cả pháp đàn cũng bị sét làm cháy trụi trông thật thảm hại. Đạo sĩ nằm co ro, toàn thân khét đen. Nhìn bộ thi thể cao gầy, cùng với mảnh y phục đang mặc trên người đạo sĩ, nhiều người nhận ra đấy là thi thể của đạo sĩ ở Thư Thuyệŧ quán, Lang Dã Ca.

- -----

"Tít....Tít...tít...." Sau đó là liên hồi một tràng tiếng "tít" của máy theo dõi tình trạng bệnh nhân báo lên. Bệnh nhân nằm trên giường khẽ chớp chớp, nhọc nhằn hé mở đôi mắt. Y tá vội vã chạy nhanh ra ngoài, kinh hỉ hô to:

- Bệnh nhân phòng 302 tỉnh rồi!

Tiếng cửa phòng bị đẩy vào. Liền sau đó, một nam một nữ bước đến bên giường bệnh. Người nữ vui mừng ngồi xuống, nắm chặt tay nữ bệnh nhân trên giường, vừa khóc vừa cười gọi to:

- Ngọc ơi! Ngọc! Con tỉnh rồi! Con mở mắt ra nhìn mẹ đi con!

Bệnh nhân ấy chính là Cao Anh Ngọc. Cô bị tiếng kêu của người nữ kia làm kinh động. Phải cố hết sức lực, cô mới có thể mở mắt ra nhìn. Không thể tin vào mắt mình. Cô khó nhọc kéo bỏ chiếc máy thở ô xi qua một bên, nhìn lại người nam và người nữ trước mặt lần nữa, sau đó bật miệng khẽ gọi:

- Ba! Mẹ! Hai người ở đây...Như vậy...Con...Con chưa chết sao?

Mẹ cô vừa gạt nước mắt vừa hiền hòa mỉm cười:

- Con ngốc này! Con vẫn chưa chết! Chỉ có ba mẹ lo cho con muốn chết đây này!

Anh Ngọc đột nhiên hoang mang cực độ. Cô không thể tin nổi tình hình hiện thực thế này. Cô cắn môi, run run khẽ lầm bầm:

- Không thể nào đâu. Tất cả chỉ là giấc mơ thôi sao? Chỉ là giấc mơ...là giấc mơ thôi sao?

Một cổ cảm xúc thất vọng đến mức nhói cả tim. Anh Ngọc bàng hoàng đưa tay lên ôm ngực, sau đó hai tay lại bóp chặt đầu. Trong tim, trong đầu của cô đều là hình bóng người ấy, đều là những khoảnh khắc cùng trải qua với người ấy. Có lẽ nào chỉ là một giấc mơ? Một giấc mơ như thế nào có thể rõ ràng rành mạch từng chi tiết...Những cảnh tượng, những cảm xúc, những cảm giác...bao nhiêu thứ thực ảnh đến như thế lại là giấc mơ sao?

"Là giấc mơ...là giấc mơ thôi...Như vậy Mộng Khuê...Nàng ấy chỉ là giấc mơ của mình thôi ư?" Anh Ngọc kích động tự nói với chính mình. Cô thật không cam tâm đó chỉ là giấc mơ. Thế nhưng...Cô nhìn sang ba mẹ mình. Họ đã lo lắng vì cô bấy lâu. Nhìn nét mặt vui mừng của họ, Anh Ngọc nghẹn ngào thở dài, nếu thật sự là như vậy...:

- Như vậy, mình lại bắt đầu một cuộc đời!

- Xin chào! Chị đã tỉnh rồi! Chúc mừng chị đã vượt ải tử thành công. Thật đúng là kì tích. Tế bào tủy ghép mới vô cùng tương thích. Tình trạng của chị khá tốt, rất nhanh sẽ có thể xuất viện!

Anh Ngọc đang cúi đầu ảo não thở dài, vừa nghe được giọng nói kia cô lập tức trợn to đôi mắt kinh ngạc đến mức bàng hoàng ngẩn người. Sau đó, cô rướn thẳng thân dậy, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt. Nữ bác sĩ xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi lăm, tóc thẳng dài quá vai, dáng người thanh nhã vô cùng quyến rũ. Thấy nữ bệnh nhân nhìn mình đến mức đứng hình như thế, nàng khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt lại mái tóc dài đã được tết gọn, ánh mắt thân thiện nhìn Anh Ngọc hỏi:

- Chị sao thế? Thấy trong người thế nào?

Anh Ngọc không thể kiềm chế nổi, mừng đến điên mất. Cô dùng hết tất cả sức lực bình sinh, bật dậy khỏi giường lao đến ôm xiết chặt nữ bác sĩ kia. Vừa cười vừa khóc, cô áp mặt vào lòng nữ bác sĩ nói:

- Mộng Khuê, là nàng thật sao? Là nàng thật rồi! Là nàng thật đây rồi!...hu hu...

Nữ bác sĩ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Anh Ngọc, trấn an nói:

- Vâng, là em. Em chính là bác sĩ điều trị của chị, tên gọi Đinh Mộng Khuê. Chị không cần xúc động như vậy! Mọi chuyện đều tốt. Chị điều dưỡng thật tốt thì có thể sớm xuất viện nha!

Bác sĩ Mộng Khuê vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy tay Anh Ngọc muốn thoát khỏi vòng ôm của cô. Anh Ngọc nào dễ bỏ qua như thế. Nàng giữ bác sĩ lại, ôm nàng xoay lại đối mặt với mình. Nhìn thẳng vào mắt nàng, Anh Ngọc nói:

- Mộng Khuê, nàng không nhận ra ta sao? Ta là Kì Phong! Ta là Mạnh Kì Phong của nàng đây!

Ngay lập tức, cả ba mẹ Anh Ngọc, bác sĩ Mộng Khuê cùng cô y tá cùng lúc trợn to mắt nhìn Anh Ngọc một cách kinh ngạc. Ba mẹ Anh Ngọc há hốc miệng, không thể nói nên lời. Bác sĩ Khuê nhìn sững Anh Ngọc một lúc, sau đó nàng khẽ thở dài, quay sang cô y tá gọi to một tiếng:

- Nhắn giùm tôi bác sĩ Hoàng khoa tâm thần đến gấp!