Nghĩ đến hành động quái lạ của Lê Duy Minh với mình, Anh Ngọc thật sự cảm thấy rất bất an. Không hiểu nổi ông vua ấy nghĩ gì đây? Cũng may, hắn vậy mà không hề gượng ép nàng. Nhưng nói sao, nàng cũng phải nghĩ cách sớm thoát khỏi thế kìm kẹp bị khống chế này của Lê Duy Minh. Anh Ngọc nhìn số độc dược trên tay, lại tự trấn an:
- Thời khắc bọn người Đỗ Chí, Nguyễn Chấn dẫn binh vào cung, người của Lê Duy Minh sẽ phân tâm, không còn giám sát ta nữa. Ta có rời kinh được hay không chỉ hi vọng vào số độc dược này!
Vừa lúc nàng mở cửa, định ra ngoài dạo thì đã thấy thân ảnh của Diễm Yên đừng trước cửa phòng nàng. Nàng ta có vẻ vừa thẹn thùng vừa ấp úng đi qua lại trước cửa phòng cũng một lúc khá lâu. Đến lúc thấy Anh Ngọc mở cửa ra, nàng liền háo hức nở ra một nụ cười tươi tắn như đóa hoa. Nhưng liền sau đó, khuôn mặt đỏ hồng cụp xuống. Hay tay Diễm Yên chắp ra sau lưng, làm ra điệu bộ e lệ khiến người nhìn vào cảm thấy thật hồn nhiên đáng yêu. Anh Ngọc tiến đến nắm tay Diễm Yên quan tâm hỏi:
- Nàng lại rời giường rồi? Không phải đại phu nói vết thương của nàng không được làm động nữa. Nàng cứ không nghe lời. Sau này trên vết thương của nàng thành ra vết sẹo lớn, để xem lúc đó nàng có biết sợ không?
Diễm Yên mặt đỏ bừng, nũng nịu bấu bàn tay Anh Ngọc nói:
- Kì Phong, người ta nghe nói phủ quận công của chàng sắp sửa xây xong, chàng sẽ dọn qua bên đó. Cho nên muốn đến trò chuyện với chàng một lúc. Chàng...chàng lại trêu người ta như vậy. Chàng...thật đáng ghét!
Anh Ngọc ngẩn người. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy một Diễm Yên như thế này. Nhưng mà những lời này, điệu bộ này nàng đã gặp qua không ít lần. "Diễm My!" Trong đầu Anh Ngọc không tự chủ lại nghĩ đến cái tên đó. Cái tên mà nàng muôn phương vạn cách muốn tìm quên. Thế nhưng Diễm Yên cứ khiến nó tái hiện lần lần lượt lượt trước mặt nàng. Anh Ngọc nén lại xúc động trong lòng, cúi gầm mặt che đi cảm xúc, hỏi khẽ:
- Nàng muốn trò chuyện với ta sao? Chúng ta cùng qua bên kia dạo có được không?
Anh Ngọc nói xong, không đợi Diễm Yên đáp mà đã buông tay nàng đi trước một bước. Diễm Yên không rõ mình đã làm sai chuyện gì khiến người kia đột nhiên xa cách với nàng. Nàng cũng không ngần ngại tiến nhanh hơn một bước kịp bắt lấy bàn tay Anh Ngọc nắm chặt. Anh Ngọc nhìn bàn tay nàng trong bàn tay Diễm Yên, có một chút bất ngờ nhưng chỉ thoáng cười nhẹ.
Đến hoa viên, Anh Ngọc cùng Diễm Yên ngồi xuống bên tảng đá dưới tán cây cổ thụ. Diễm Yên choàng tay ôm lấy cánh tay của Anh Ngọc, tựa đầu lên vai nàng khẽ nói:
- Kì Phong, mới đây, chúng ta đã gặp nhau được một năm rồi. Nhớ đến lần đầu chúng ta gặp nhau, thật sự có chút nuối tiếc!
Anh Ngọc khẽ cười như không cười, hỏi:
- Vậy sao? À! Nàng là đang nhớ đến roi da, muốn được luyện roi với ta phải không? Cũng được. Chỉ cần nàng mau chóng khỏe lại, có thể cầm được roi da, ta sẽ không như trước nữa mà ngoan ngoãn đứng yên cho nàng đánh.
Diễm Yên lắc đầu, ánh mắt say đắm nhìn sang Anh Ngọc:
- Thiếp từ nay sẽ không dùng roi da nữa. Càng là sẽ không đả thương đến chàng. Kì Phong, đích thật, chuyện thiếp hối hận nhất chính là trước đây đã đối xử tệ với nàng, còn đánh chàng nặng đến như vậy. Nếu không phải...tại thiếp tạo ấn tượng xấu cho chàng như thế, có lẽ chàng sẽ không yêu Đinh Mộng Khuê, có phải không?
Diễm Yên nói những lời này, với vẻ mặt tràn đầy cảm xúc. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc phải có vẻ mặt này, thật yếu đuối, thật nhu nhược, thật mong manh mang theo ánh nhìn cầu xin với một người mà nàng đã từng rất ghẻ lạnh.
Anh Ngọc không dám nhìn thẳng ánh mắt kia của nàng. Anh Ngọc cúi đầu thật thấp, tâm trạng rối bời đến mức hít thở cũng khó khăn. Diễm Yên lại nói tiếp:
- Thiếp cũng không hiểu tại sao, lúc vừa gặp mặt chàng liền nghĩ chàng là người xấu, thậm chí muốn đánh chết chàng. Nhưng chàng lại không biết sợ, còn dùng vẻ mặt khiêu khích với người ta. Nhất là ánh mắt kia của chàng, thà rằng nhìn xuống chân cũng không nhìn người ta. Người ta thật giận quá mà. Rồi...từ sau lần chúng ta bị bọn côn đồ phố chợ phục kích. Chàng lại anh dũng cứu thiếp, thà bị đánh đập cũng khuyên thiếp bỏ chạy. Lúc đó, thiếp nghĩ...mình thật là không đúng khi ức hiếp chàng. Cho đến khi chàng vì cứu Đinh Mộng Khuê mà rơi xuống thung lũng. Lại còn vì nàng ta nhiều lần đưa thân lên ngáng đỡ, bảo hộ cho nàng ta. Thiếp rất hận chàng, cũng hận nàng ta nhưng càng là hận chính mình. Nếu không phải thiếp làm chàng chán ghét thì chàng sẽ không yêu thích Đinh Mộng Khuê...Nếu không thiếp đã không bỏ lỡ chàng.
Nước mắt Diễm Yên lại rơi xuống. Anh Ngọc thầm thở dài trong lòng. Không biết phải nói như thế nào với nàng ta. Thật ra, dù Diễm Yên có tốt với nàng thế nào, kiếp này nàng cũng không nghĩ sẽ yêu thích Diễm Yên. Cho dù không có Đinh Mộng Khuê, nàng cũng sẽ tránh phải tiếp xúc với khuôn mặt kia của Diễm Yên cho đến khi nào trong tâm tư nàng hoàn toàn quên hết hình ảnh về Diễm My. Thế nhưng những lời như vậy có thể nói thế nào mới tốt, mới có thể khiến Diễm Yên hiểu mà không buồn, thấu suốt, buông xuống mà không đau lòng đây?
Chỉ nghe Diễm Yên lại nói:
- Kì Phong, chàng biết không, chuyện làm thiếp hạnh phúc nhất là lúc chúng ta bị phục kích. Chàng đã có thể bỏ đi nhưng vẫn quay lại mà nói với thiếp sẽ không bỏ thiếp một mình. Lúc thiếp trúng đao, dù rất đau đớn nhưng vì đó là chàng. Có chàng ở bên cạnh, nhìn chàng vì thiếp mà lo lắng. Vết thương kia đối với thiếp chẳng những không hề đau đớn, hơn nữa nhờ nó mà thiếp mới có thể hiểu được, chàng trong lòng thiếp thật ra là quan trọng đến thế nào. Kì Phong, chúng ta cũng đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện. Nhưng thiếp cũng vì tính khí của mình mà rất nhiều lần bỏ lỡ chàng...Cho đến bây giờ, dù thiếp biết trong thâm tâm chàng vẫn không có thiếp. Thiếp vẫn muốn nói với chàng, chàng chính là người mà thiếp yêu thương nhất. Xin chàng, hãy một lần nhìn thẳng vào đôi mắt thiếp có được không?
Anh Ngọc không thể kiềm chế được nữa. Nàng đẩy Diễm Yên ra, kích động đứng dậy nhưng sau đó lại quì sụp xuống đất khóc to. Diễm Yên chạy đến, từ phía sau ôm lấy lưng nàng. Diễm Yên cũng không nghĩ nàng bày tỏ lòng mình lại khiến người kia thương tâm đến vậy? Chẳng lẽ việc nàng yêu Kì Phong lại khiến Kì Phong khổ sở như thế ư?
Anh Ngọc quay đầu lại nhìn Diễm Yên, nước mắt vẫn giàn giụa trên mặt nàng, nói:
- Diễm Yên, nàng đừng...ta không xứng. Ta không đáng để nàng yêu. Càng là không thể, không thể nào tiếp nhận tình cảm của nàng!
Anh Ngọc nói xong, tự mình đấm thật mạnh tay vào ngực trái của mình. Nàng hận chính mình, nàng hận thâm tâm nàng không thể quên được Diễm My đã đành nhưng lại lẫn lộn, ngộ nhận giữa Diễm My và Diễm Yên. Nàng ghét bản thân mình không thể nào phân định được nên cứ đem oán hận với Diễm My đặt lên Diễm Yên. Nàng chưa từng một lần nhìn Diễm Yên như nàng ấy mong muốn được bởi vì trong mắt của nàng nhìn Diễm Yên lại chỉ thấy là Diễm My mà thôi! Diễm Yên tốt với nàng thế nào, nàng biết rõ. Nhưng mỗi khi nhìn vào Diễm Yên, chỉ cần khẽ khơi động tâm thì liền cảm giác đau nhói. Nàng không dám tiếp nhận Diễm Yên, bởi vì trong lòng nàng thật ra vẫn luôn xem Diễm Yên chính là Diễm My, dù thật sự nàng biết không phải như vậy!
Diễm Yên thấy Anh Ngọc phản ứng thương tâm như thế, nàng lại nghĩ do Anh Ngọc khổ sở vì thân phận đã là một hoạn nhân, sợ không xứng với nàng. Diễm Yên đau xót, tiến lên ôm chặt lấy hông nàng an ủi:
- Kì Phong, chàng đừng như thế! Thiếp nói ra như vậy không phải muốn chàng thương tâm. Thiếp yêu chàng, chỉ cần là chàng, ở bên chàng là đủ rồi. Kì Phong! Xin chàng quên hết mọi chuyện đã qua. Từ nay, chúng ta không có ai ngăn cách, không có đau thương, oán hận. Mỗi ngày cùng nhau trải qua, dù bất cứ nơi đâu, chỉ có thiếp cùng chàng, có được không?
"Mỗi ngày cùng nhau trải qua, dù bất cứ nơi đâu, chỉ có thiếp cùng chàng...". Trái tim Anh Ngọc giãy giụa dữ dội. Đây lại là lời Diễm Yên nói với nàng sao? Đây chính là giấc mộng của Anh Ngọc nàng, nàng đã từng mơ ước như thế, từng mong cầu như thế từ bấy lâu, từ kiếp trước, cho đến kiếp này. Chỉ nhưng người mà nàng mong muốn, lại không phải Diễm Yên. Anh Ngọc nén lại tâm mình, thầm tự oán:
"Diễm Yên, nếu như nàng xuất hiện sớm hơn, vào lúc ta vừa bị Diễm My giày vò rồi vứt bỏ. Nàng đến giúp ta chữa lành vết thương, có lẽ nào ta sẽ yêu nàng không?"
Câu trả lời vẫn là không. Cũng bởi vì Diễm Yên và Diễm My đều vẫn là khuôn mặt ấy. Còn Anh Ngọc thì đã sớm vì Diễm My mà chết tâm. Ngay từ lúc nàng dứt hơi thở ở kiếp trước, tất cả yêu thương dành cho Diễm My cũng tan biến. Ngay cả oán hận cũng không còn, chỉ còn lại là những kí ức mà nàng không thể quên. Nhưng cũng chính vì không thể quên, cho nên nàng đối với Diễm Yên cũng vì vậy mà lãng tránh, không muốn đối mặt. Nào có ai ngờ Diễm Yên vậy mà lại yêu nàng sâu sắc, tha thiết đến thế.
Anh Ngọc xoay người ôm lấy Diễm Yên. Nàng thật cũng không biết đến cùng trong lòng mình lúc này là như thế nào? Thế nhưng Diễm Yên đối với nàng tốt như thế, nàng không đành lòng làm tổn thương Diễm Yên. Nhưng đáp lại, nàng không nghĩ mình có thể làm được.
Đang lúc Anh Ngọc ngây ngốc ngẩn ra, Diễm Yên bất ngờ nhoài lên hôn lên môi Anh Ngọc. Anh Ngọc giật mình,liền định thoái lui. Nhưng Diễm Yên bám chặt lấy hông nàng giữ lại. Anh Ngọc chỉ có thể dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diễm Yên. Diễm Yên bất chấp người kia có phản kháng hay không, đấy chính là người nàng yêu nhất. Nếu người đó không chủ động, nàng sẽ thay người đó chủ động. Nàng đã suýt lỡ mất người này mấy lần rồi. Từ lúc này nàng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ điều gì mà bỏ lỡ một lần nữa.
Đến khi thấy người kia không còn muốn đẩy nàng ra nữa, Diễm Yên mới nhẹ nhàng buông ra, nàng cúi đầu thật thấp, mặt áp sát vào ngực Anh Ngọc nói:
- Kì Phong, chúng ta từ nay không xa cách nữa. Bất cứ nơi nào, thiếp cũng nguyện ý đi cùng chàng. Hứa với thiếp, không được mặc cảm, không được rời bỏ thiếp nữa, biết không?