Anh Ngọc khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn lên cổ Mộng Khuê, hôn dần dần xuống đến nơi cao nhất trên ngực Mộng Khuê. Nàng áp đầu lên ngực Mộng Khuê, cách một lớp yếm vừa hôn vừa hít lên hai bảo vật bên dưới. Mộng Khuê bị hành động này của nàng làm nổi lên một cơn rung động. Nàng ấy cắn môi, cố kìm nén cảm giác quái lạ trong người. Anh Ngọc hôn hít một lúc, cũng chui đầu vào bên dưới lớp yếm, tại ngay đỉnh nhũ phong của Mộng Khuê nàng há miệng ngậm vào sau đó cắn khẽ. Mộng Khuê bị nàng làm dậy lên xúc cảm tê dại, khẽ rên lên một tiếng, sau đó hai tay giữ lấy cổ Anh Ngọc khẽ gọi:
- Kì Phong,...a...ưʍ...
Anh Ngọc không đáp, tiếp tục vừa hôn vừa gặm lại vừa nút lên viên bảo ngọc trên đỉnh nhũ phong kia. Bên kia tay nàng cũng không nhàn rỗi, vừa sờ nắn xoa xoa lại bóp bóp. Mộng Khuê thật sự muốn kêu to thành tiếng. Cảm giác như thế này nàng lần đầu tiên nếm phải. Thật sự khó chịu quá! Rất kì quái, rất uất người:
- Kì Phong! Người...đừng...
Anh Ngọc dừng lại, không ngậm cũng không xoa nữa. Sau đó liền đổi sang dùng lưỡi liếm nhẹ một bên đỉnh nhũ phong. Bên còn lại lại mạnh tay nắn bóp. Mộng Khuê không ngờ sau khi Anh Ngọc dừng rồi lại tiếp tục, cảm giác khó chịu của nàng càng lúc càng tăng lên. Nàng cắn chặt môi. Thật không chịu nổi nữa. Nàng hai tay bấu chặt lấy lưng Anh Ngọc, lưng nàng vặn vẹo, miệng không ngừng cầu xin:
- Đừng...Kì Phong...a....ưʍ...đừng mà...
Anh Ngọc tạm dừng lại, dời môi lên nút nhẹ lên xương quai xanh của Mộng Khuê, bàn tay cũng dời xuống xoa lên bụng rồi dừng lại ở eo Mộng Khuê. Mộng Khuê khẽ run nhẹ một cái. Anh Ngọc cảm nhận được thân thể nàng đang nổi gai ốc. Anh Ngọc buồn cười. Mỹ nhân này chẳng những thẹn thùng mà còn quá nhạy cảm. Anh Ngọc tiếp tục vừa mút xương quai xanh vừa nâng niu nút lấy hạt bảo ngọc trước ngực của Mộng Khuê. Tay nàng ở bên dưới xoa dần, xoa dần đến tận mông của Mộng Khuê. Mộng Khuê còn đang chếnh choáng với cảm giác lâng lâng phiêu hồn mà Anh Ngọc gây ra thì chợt nàng cảm thấy bên dưới thật đột nhiên mát lạnh hẳn đi. Nàng giật mình, liền thấy trên tay Anh Ngọc lúc nào đã cởi ra tiết khố của nàng. Mộng Khuê xấu hổ, khẽ cắn môi, ngoảnh mặt đi không dám nhìn vào Anh Ngọc. Anh Ngọc bỏ tiết khố xuống, bàn tay cũng tham lam lần mò tiến công lên đùi của mỹ nhân bên dưới. Mộng Khuê run rẩy, cảm nhận được bàn tay Anh Ngọc càng lúc càng tiến gần nơi tư mật của nàng. Nàng bất chợt đưa tay bắt lấy cổ tay làm loạn kia.
Anh Ngọc dừng lại, hôn lên môi nàng rồi âu yếm hỏi:
- Đinh Mộng Khuê, nàng có cam tâm tình nguyện gả cho ta. Đời này kiếp này chỉ làm vợ của ta, cho dù có bất cứ ai ngăn cản vẫn không thay đổi, không rời bỏ ta không?
Mộng Khuê ngừng lại trong giây lát. Trong bóng đêm nàng vẫn nhìn thấy ánh mắt của Anh Ngọc nhìn nàng sáng rực. Ánh mắt chân tình nồng nàn như thế...
Mộng Khuê khẽ gật đầu, sau đó buông tay, thả ra tay Anh Ngọc. Anh Ngọc cười nhẹ, lại cúi xuống hôn lên môi nàng. Bàn tay bên dưới lại lần mò chạm đến vườn hoa nhỏ của nàng. Mộng Khuê bị chạm vào khẽ giật nhẹ người một cái. Anh Ngọc cảm nhận được nơi ấy ẩm ướt như thế, nàng thích thú không thôi. Nàng hôn nhẹ một đường dài từ cổ, xương quai xanh, đến ngực rồi đến bụng, còn đánh một vòng liếm lên chiếc rốn nhỏ của Mộng Khuê. Mộng Khuê chịu không nổi phải rên khẽ. Móng tay cũng bấm sâu vào lưng Anh Ngọc. Anh Ngọc hôn lần xuống đến đùi rồi lại hôn lên khu vườn hoa kia. Mộng Khuê hốt hoảng, vội lấy tay cản lại:
- Đừng, Kì Phong...không được!
Anh Ngọc cũng không đáp lời nàng, một tay giữ tay nàng, môi đã dán lên đỉnh hạch hoa của nàng mà ấn xuống. Mộng Khuê giật nảy mình, rên một tiếng, tay nàng cũng bấu chặt lấy cổ Anh Ngọc. Nàng thật sự cảm thấy mình không khống chế được bản thân, đành phải cắn chặt môi, khắc chế cảm giác khó chịu trong lòng, cũng không để âm thanh bật ra miệng được nữa. Chỉ thế nhưng kẻ hư hỏng kia nào để nàng dễ chịu như thế! Anh Ngọc hôn xong liền dùng đến lưỡi, vừa liếm vừa mút. Hoa hạch của Mộng Khuê bị nàng làm đến tê rần. Toàn thân Mộng Khuê như bị ngàn con kiến bò lên tê dại khó chịu đến cùng cực. Nàng cố hết sức không để bản thân mình kêu ra tiếng nhưng hai tay nàng đang ôm lấy cổ Anh Ngọc lại không chịu được, giữ thật chặt lấy cổ người kia, vô tình lại đẩy cho chiếc lưỡi phá phách kia tiến công thêm vào khu vườn bên dưới. Anh Ngọc làm cho hoa hạch kia sưng đỏ lên, đến mức Mộng Khuê chịu không nổi, run rẩy lên. Nàng mới dời lưỡi xuống bên dưới, lần mò vào khe suối nhỏ ở dưới. Nàng đánh lưỡi một vòng quanh nơi đó sau đó thận trọng thăm dò vào bên trong nơi dòng nước chảy ra. Mộng Khuê thật chịu không kìm được nữa rồi. Nàng rên hứ lên một tiếng, sau đó một tay bấu chặt cổ Anh Ngọc, một tay bấu chặt đệm trải giường mà thở dốc.
Anh Ngọc rất đắc ý ngồi dậy, đặt môi lên hôn môi với Mộng Khuê, vừa âu yếm áp môi bên tai nàng hỏi:
- Có thoải mái không?
Mộng Khuê vừa thở dốc, vừa oán hận nhìn trừng Anh Ngọc. Người này thật hư hỏng. Làm nàng khó chịu đến như thế còn hỏi nàng thoải mái được không sao?
Đợi nàng nghỉ ngơi một lúc, Anh Ngọc lại tiếp tục gặm nhắm lên ngực nàng, để lại thêm vài ấn kí sau đó lại lần xuống vườn hoa. Môi vẫn đặt trên hoa hạch mà mút lấy, ngón tay cũng nhẹ nhàng đặt lên trước khe suối. Ngay khi Mộng Khuê cong người lên vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơi hoa hạch, thì ngón tay của Anh Ngọc cũng lần lần lấn sâu vào bên trong hoa huy*t của nàng. Khi chạm phải một màn ngăn cách. Anh Ngọc thận trọng dừng lại. Một bên ở trên hoa hạch liếʍ ʍúŧ tinh tế, bên dưới, ngón tay cũng dứt khoát đi thẳng vào trong. Mộng Khuê cắn chặt răng, nhưng vì đau nàng căng thẳng cong người lên, toàn thân phải run lên đến lợi hại. Anh Ngọc không dám cử động ngón tay, một bên tiếp tục dùng lưỡi vỗ về hoa hạch cho nàng, một tay ở trên xoa xoa lên bụng nàng. Cơn đau từ từ qua đi, Mộng Khuê dần thích ứng được với dị vật trong cơ thể. Nàng thở ra nhẹ nhàng hơn, thân thể cũng thả lỏng ra. Anh Ngọc mới chậm chậm di chuyển ngón tay, liên tục luận động cho đến khi Mộng Khuê đạt đến đỉnh điểm, nàng rên lên một tiếng kɦoáı ƈảʍ rồi lả người đi, lịm luôn trong vòng tay của Anh Ngọc. Anh Ngọc ôm lấy nàng, hôn lên mi mắt nàng, liếm hết những giọt nước mắt đau đớn cùng vui sướng của nàng. Giữ chặt nàng trong vòng tay, Anh Ngọc khẽ nói:
- Mộng Khuê, ta yêu nàng. Yêu nàng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Yêu đến cùng trời cuối đất, dù có như thế nào, ta vẫn yêu nàng. Mãi yêu nàng!
Trời vừa mờ sáng, bên ngoài thoang thoảng những tiếng gà rừng, chim non réo vang. Mộng Khuê tỉnh giấc, nhận ra mình đang nằm trong vòng tay ôm ấp ấm áp của người yêu mình. Nàng khẽ mỉm cười, nhìn Anh Ngọc đang nằm nghiêng, mặt hướng về phía nàng, mắt nhắm ghiền nhưng khóe môi vẫn còn cong lên tựa như gặp được một giấc mơ rất vui vẻ. Mộng Khuê nhớ lại trước đây lúc cùng Anh Ngọc ở tại thôn nhỏ của Chu lão bá, hai người vẫn ngủ cùng giường thế này. Sáng ra, nàng cũng bắt gặp Anh Ngọc ngủ say nhưng vẻ mặt cũng vẫn đáng yêu như thế. Lúc đó, tình cảnh rất khác, tâm tình của nàng thật không giống như bây giờ nhưng vẫn cảm thấy vẻ mặt ngủ say kia thật đáng yêu làm sao! Còn lúc này sao? Nhìn bộ dạng cả ngủ mà cũng nhếch môi thỏa mãn kia, Mộng Khuê thật muốn cắn cho người kia một phát.
Nghĩ nghĩ, nàng liền nhích người lên, kề môi chạm nhẹ vào môi Anh Ngọc nút nhẹ một cái. Thật ra thì...không có vị gì, nhưng mà tại sao...vẫn thấy thích thích? Người kia vẫn ngủ say, không hay biết gì cả. Mộng Khuê lại bạo gan hơn một lần nữa hôn lên. Có mấy khi kẻ luôn trêu ghẹo nàng kia lại để cho nàng có cơ hội khi dễ thế này đâu? Không làm nhiều hơn thật là uổng phí dịp tốt rồi? Mộng Khuê nghĩ xong, liền rướn người hôn từ mắt, đến mũi rồi đến môi. Nàng dừng lại trên môi Anh Ngọc rất lâu, hôn một vòng quanh khóe miệng rồi khẽ nút nhẹ cánh môi mỏng. Thật rất muốn cũng giống như Anh Ngọc đã làm, xâm chiếm lấy miệng nàng cho thật thỏa thích nhưng lại sợ nàng tỉnh dậy, Mộng Khuê sẽ thẹn chết mất thôi.
Hôn được một lúc, Mộng Khuê cũng rời ra định ngồi dậy mặc lại y phục thì eo bị kéo lại. Một lần nữa bị ôm trở lại giường. Nàng oán giận, đánh khẽ lên cánh tay Anh Ngọc nói:
- Kì Phong, thả thiếp ra! Trời sắp sáng rồi. Phải dậy rồi đó!
Anh Ngọc không thèm mở mắt, ôm nàng kéo ghì vào trong lòng, môi cúi xuống hôn lên cổ nàng giọng mũi nói:
- Mặc kệ đi. Chúng ta ngủ thêm một chút. Ai muốn lên đường sớm thì mặc họ dậy đi. Chúng ta không dậy!
Mộng Khuê buồn cười. Người này thật sự không làm được đại quan, càng không thích hợp làm tướng soái mà. Thật sự một chút tác phong quân nhân cũng không có! Nàng nhìn sang Anh Ngọc rồi lại nhìn sang mình. Kẻ đáng ghét này! Đêm qua vờn nàng đến tả tơi, còn bản thân ngay cả y phục cũng không cởi. Bây giờ lại than buồn ngủ không chịu dậy sao? Mộng Khuê oán giận, ngẩng đầu cắn nhẹ lên bả vai Anh Ngọc một cái. Anh Ngọc than nhẹ rồi khẽ mở mắt nhìn nàng, vừa ngáp vừa nói:
- Nương tử! Có phải giận ta đêm qua làm không tốt hay không? Bây giờ phu quân của nàng dậy rồi, để ta tiếp tục hầu hạ cho nàng được không?
Vừa nói, tay của Anh Ngọc đã bắt đầu lộn xộn, muốn tiến công xuống dưới bụng của Mộng Khuê. Mộng Khuê hốt hoảng vội giữ chặt tay nàng, oán giận trừng mắt nói:
- Được rồi mà. Phải tỉnh dậy rồi! Đừng để tất cả mọi người đều phải chú ý đến chúng ta.
Mộng Khuê nói xong cũng ngồi dậy, chợt nhìn thấy trên người mình nơi nơi đều có lốm đốm nhưng dấu vết của người kia tạo ra, liền tức giận mắng:
- Người...người thật hư hỏng quá!
Mộng Khuê nói xong cũng đẩy tay Anh Ngọc ra, bước xuống giường, nhặt lại y phục mặc vào. Anh Ngọc nhìn nàng thẹn quá mà giận, thật là đáng yêu muốn chết được. Anh Ngọc ngồi ở đầu giường, chống tay lên gối nhìn chằm chằm nữ nhân của mình. Mộng Khuê thẹn quá, ném một cái liếc mắt ghét bỏ về phía nàng. Anh Ngọc vẫn cứ ngồi đó cười hì hì, bộ dạng thật sự muốn ăn đòn. Nàng rất muốn đánh cho người kia một cái thật đau nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã nghe Anh Ngọc kêu đau đớn một tiếng. Nàng vội nhìn lại, thấy tên kia thế nào lại ôm ngực nằm lăn xuống đất rồi?
Anh Ngọc một tay ôm ngực, một tay chống đất, lồm cồm ngồi dậy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở vô cùng. Mộng Khuê thấy vậy, mới đến gần xem. Anh Ngọc lấy tay ôm trước ngực đưa ra một hòn đá kèm một mảnh giấy. Nàng nhìn lên vách lều thấy có một lỗ thủng. Quả nhiên lại có kẻ to gan ném đá vào lều soái của nàng! Anh Ngọc cả giận. Hừ! Nàng tuy là không xứng danh chủ soái ba vạn quân này thực nhưng đến cùng trên tay nàng vẫn đang giữ là ấn soái cùng soái kì của hoàng đế ban cho. Đám người kia không nể mặt nàng cũng phải nể mặt đương kim hoàng đế Lê Duy Minh chứ? Ngang nhiên ném đá nàng, nàng thật muốn phải phát ra cái uy của đại soái mới hả cơn tức này được.
Nàng một tay xoa xoa lên chỗ bị hòn đá ném trúng trước ngực, một tay vạch mở tờ giấy đính kèm hòn đá kia ra xem. Mộng Khuê thấy vậy liền khêu đèn cho nàng. Anh Ngọc xem xong liền chau mày, sau đó hời hợt buông tờ giấy xuống bàn, buồn cười nói:
- Thì ra là tứ sư thúc. Nàng ấy nhắc nhở ta cẩn thận giữ mạng.
Mộng Khuê cũng hiếu kì cầm tờ giấy kia lên xem chỉ thấy Linh Lan để lại mấy chữ: "Giữ mạng cho tốt, Lang Dã Ca muốn long khí trên người ngươi. Phải tích thiện làm lành, đoạn tuyệt ác nghiệp. Nếu không, thần khí linh quang của ngươi bị mất, mạng ngươi sẽ bị đoạt ngay!"
Anh Ngọc thấy Mộng Khuê xem xong, sắc mặt ngưng trọng suy nghĩ. Nàng hời hợt cười nhẹ, kéo tay Mộng Khuê lại gần, vỗ về nàng nói:
- Nàng đừng quan tâm! Tứ sư thúc đó mới là tà quái nhất. Nói cái gì mà long khí, cái gì mà thần khí...ta thấy chỉ đều là nói linh tinh. Ta mới không tin chuyện dị đoan như thế!
Mộng Khuê lại không đồng tình nói:
- Kì Phong! Nhưng thật ra chính người đã từng nhìn thấy tứ sư thúc thi triển tà thuật. Còn có ngải thuật của sư thúc thật không phải tầm thường. Hơn nữa, sư thúc lặn lội đến đây nhắc nhở, chúng ta không thể không nghĩ đến.
Anh Ngọc lắc đầu, ôm ấp mỹ nhân vào lòng, vừa cọ cọ cằm vào cổ nàng, vừa nói:
- Được rồi, được rồi! Sư thúc có thành ý, ta nhận là được rồi. Sư thúc chỉ nhắc ta tích đức hành thiện, không làm việc ác. Mấy chuyện đó thì không nhắc ta cũng biết rồi. Ở cạnh ta đã có nữ bồ tát như nàng đây. Ta có thể không hành thiện được sao? Ta dám làm chuyện ác sao? Thật là...
Anh Ngọc mượn cớ, làm như rất nghiêm túc nói chuyện nhưng ngay khi Mộng Khuê không kịp trở tay liền giở trò, vùi đầu đến trước ngực của nàng mà cọ. Mộng Khuê không thể chịu nổi kẻ xấu xa làm hành vi vô lại này. Nàng đánh Anh Ngọc một cái thật đau rồi đẩy nàng ra khỏi lều soái:
- Người còn không mau ra ngoài! Còn náo loạn nữa, binh lính nhất định sẽ xông vào bắt trói chủ soái hư hỏng như người đó!
Mộng Khuê ở lại trong lều sửa lại tốt y phục trên người rồi quay sang thu xếp chăn đệm. Lúc xếp chăn, nàng phát hiện một vết đỏ thẳm trên đệm. Nàng cảm thán thầm thật là may mắn. Nếu để lát nữa binh sĩ thu dọn dở đi lều soái mà phát hiện ra thứ này nàng chắc là thẹn chết mất. Nghĩ lại đêm qua, nàng vậy nhưng cùng với người kia ở giữa ba quân làm ra chuyện như thế. Thật là...chính nàng cũng không tin nổi. Nhưng mà, nàng không hối hận. Vì đó là người kia, người mà nàng yêu nhất, cũng là người duy nhất khiến nàng hạnh phúc như thế này...