- Cát vương điện hạ, không thể ngờ đại sứ tiết chủ trì như ngài lại bị sứ đoàn bỏ quên?
Anh Ngọc từ phía sau bước lên, thản nhiên quét mắt nhìn Lê Duy Khải như trêu chọc. Lê Duy Khải biết việc lẻn rời khỏi đoàn sứ tiết để ở lại kinh thành, một khi bị phát hiện chính là tội khi quân. Huống hồ chi, mục đích của y ở lại kinh thành lần này quả thực là có "đại sự" không thể bị bại lộ. Cho nên tình huống này, bắt buộc phải gϊếŧ người diệt khẩu để giữ kín bí mật. Y nhìn sang tên nữ nhân trong thân phận quận công, khẽ mỉm cười làm như không có lo lắng gì. Bất ngờ, y tung chiêu võ, muốn thóp bắp lấy Anh Ngọc. Kẻ này, dù là ai, thế nào cũng không thể để ả tiết lộ hành tung của mình. Lê Duy Khải ra tay đủ nhanh, đủ mạnh. Thế nhưng, y trăm ngàn lần không nghĩ kẻ nữ nhân kia sớm đã có chuẩn bị. Trảo thủ của y vốn đã túm được cổ của Anh Ngọc, nhưng liền sau đó Lê Duy Khải mất hết sức lực, ngã sụp xuống đất. Anh Ngọc sửa lại chổ cổ áo bị nam nhân kia túm lấy, sau đó khẽ mỉm cười ngồi xuống nhìn Lê Duy Khải nói:
- Vương gia, ngài cũng thật nhẫn tâm. Ta chỉ hỏi ngài có một câu, ngài liền muốn đoạt mạng ta? Ngài...Ài! Không thể làm bằng hữu được rồi!
Anh Ngọc nói xong liền định bỏ đi. Lê Duy Khải như nghĩ đến điều gì đó liền gọi lại:
- Mạnh Kì Phong! Ngươi nói đi, thật ra ngươi muốn gì?
Anh Ngọc dừng bước, mỉm cười nói:
- Ta không có muốn gì cả. Chỉ là hơi ham vui nên đi theo ngài. Ai biết lại bị ngài suýt nữa thì gϊếŧ chết. Ta cũng không có làm gì ngài. Chẳng qua là một chút độc dược tự vệ. Ngài yên tâm, không làm chết ngài đâu.
Nàng nói xong liền định quay người đi. Lê Duy Khải vội vã nói to:
- Mạnh Kì Phong, ngươi đừng đi!
Lê Duy Khải hết cách. Nghĩ lại, Mạnh Kì Phong này và y không có thù oán gì. Thậm chí, y cũng từng có ý định giúp nàng, hẳn là nàng vẫn còn nhớ đi? Lần này có thể nào nàng thật là vô tình đi ngang, không phải thật có ý đồ theo dõi hoặc hạ độc thủ với y. Nếu như y cứ tình trạng này mà nằm ở đoạn đường này một lúc nữa trời sáng sẽ bị người phát hiện. Chẳng may đến tai Lê Duy Minh thì tội khi quân là khó thoát rồi. Chỉ còn có cách hi vọng tên Mạnh Kì Phong này nghĩ tình.
Anh Ngọc quay đầu lại, nhìn nhìn Lê Duy Khải rồi cười nhẹ nói:
- Vương gia, ta đã nói rồi, ta chỉ đi ngang, tò mò mà nhìn ngài. Vậy mà ngài vẫn muốn gϊếŧ ta hay sao?
Lê Duy Khải lắc đầu, khó khăn nói:
- Mạnh Kì Phong, vừa rồi bổn vương lỗ mãng. Ngươi...có thể giúp ta tránh vào trong. Hoặc là tìm nơi nào đó yên tĩnh nói chuyện được không? Bổn vương tự ý ở lại kinh thành...thật ra không phải có ý kháng chỉ. Chẳng qua, là vì ta không nỡ xa mẫu phi của ta!
Lê Tư Thành nói càn một lí do. Mạnh Kì Phong trước mặt là một nữ nhân, cũng không có lòng dạ độc ác gì. Tuy rằng lí do có khiên cưỡng một chút, hi vọng nàng ta sẽ động lòng thương cảm mà giúp y.
Chỉ thấy Anh Ngọc mỉm cười, ngồi chống gối nhìn Lê Duy Khải hỏi:
- Vậy ý của ngài là muốn ta đưa ngài đi đến một nơi yên tĩnh? Hửm? Ngài không nghĩ, ta là người của hoàng thượng. Trung với hoàng thượng sẽ nhân cơ hội này mà xử trí kẻ có tư tưởng khi quân như ngài sao?
Lê Duy Khải ngoan cường bày ra vẻ mặt tự tin nói:
- Bổn vương lựa chọn tin tưởng ngươi. Bổn vương và người không có thù oán, huống chi ta có ơn cứu mạng với ngươi. Còn có, ta đã từng xem ngươi như bằng hữu, muốn cứu ngươi rời khỏi cung. Kì Phong, chúng ta vốn đã là bằng hữu. Chuyện lúc nãy...bổn vương do quá khẩn cấp cho nên mới lỗ mãng. Ngươi giúp ta lần này, ta hứa sẽ không tệ bạc với ngươi!
Anh Ngọc không nói gì, nàng đứng dậy, định lấy ra túi hương giải độc cho Lê Duy Khải nhưng sau đó nghĩ lại, vừa rồi Lê Duy Khải ra tay muốn đoạt mạng của nàng là thật. Tuy nhiên nàng không giận y. Dù sao, với tình huống như vậy, y đã dám kháng chỉ ở lại, lại bị nàng phát hiện muốn gϊếŧ nàng diệt khẩu cũng là bình thường. Thế nhưng, y đã có ý định gϊếŧ nàng một lần, sao lại không có lần thứ hai? Quan trọng nhất vẫn là phải cẩn thận. Anh Ngọc nghĩ thông, liền không lấy túi hương ra mà chạy tìm xung quanh nhặt được cái mo cau mang đến, bảo Lê Duy Khải:
- Vương gia, độc của ngài ta không có mang giải dược theo. Cũng không thể đỡ nổi ngài rời khỏi đây. Phiền ngài chịu khó ngồi lên cái tàu lá này, ta kéo ngài đến nơi khác được không?
Lê Duy Khải than thầm. "Rõ là xui xẻo. Tự dựng đụng phải cái người quỉ quái kia làm gì?" Y thân là vương gia nha, từ nhỏ đến lớn ngay cả ghế không có đệm cũng chưa từng ngồi. Bây giờ phải ngồi lên mo cau cho người ta kéo sao? Trò này chỉ có bọn trẻ con nhà nghèo ti tiện mới chơi. Bất quá bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. Cứ lần lựa kiểu này, một lúc nữa có binh đi tuần ngang thì khổ. Lê Duy Khải chán nản, miễn cưỡng gật đầu:
- Được. Bổn vương...ghi nhớ ơn này của ngươi!
Anh Ngọc không nói gì, giúp đỡ cho Lê Duy Khải đặt mông được lên tàu mo cau, sau đó nàng nắm ngọn tàu lá kéo đi. Lê Duy Khải bị động một chỗ, vừa khổ sở vừa oán hận mắng thầm: "Hừ, ngươi đợi đi! Bổn vương nhất định sẽ có ngày cho ngươi tự trúng lại độc của chính mình. Lúc đó, bổn vương không hành hạ ngươi tơi tả, ta sẽ gọi ngươi là ông! À không, gọi là bà bà!"
Anh Ngọc kéo Lê Duy Khải vào một con đường mòn ven rừng. Đến một miếu hoang, nàng để y lại đó, trước khi rời đi nàng nói:
- Cát vương, ngài có ơn với ta, ta vẫn ghi nhớ. Có mấy lời ta muốn nhắc nhở ngài. Thời điểm không thích hợp, ngài không nên xuất hiện. Ta biết, ngài sẽ không tin ta. Nhưng ngài đã từng cứu ta một mạng, ta không muốn ngài chết. Chỉ như vậy. Ta đi trước, không đến một canh giờ nữa, độc của ngài sẽ tự hết. Ta không xen vào chuyện của ngài. Mong ngài đừng lại tìm ta mà diệt khẩu. Cáo từ!
Nàng nói xong cũng xoay lưng bỏ đi ngay. Lê Duy Khải vẫn bất động ngồi trên mo cau mà nhìn theo bóng lưng nàng. Y khẽ nhíu mày, không thể tin nổi. Người kia rốt cuộc là theo ai đây?
Diễm Yên trốn trong phòng khóc suốt cả ngày. Thập Nhị, Thập Ngũ, Thập Lục đều lo đến náo lên. Vị tiểu muội này của họ luôn là viên bảo châu trong lòng phụ thân. Các vị ca ca đều yêu quí nâng niu nàng. Vậy mà từ khi nàng gặp phải Mạnh Kì Phong, yêu phải Mạnh Kì Phong, cửu tiểu thư toàn gặp phải bao nhiêu là tai kiếp. Bây giờ kẻ kia đã thân tàn ma dại, tiểu muội vẫn phải ủy khuất gả cho hắn, ấy mà hắn vẫn không biết điều luôn khiến tiểu muội đau lòng. Thập Lục vừa nghe đến Diễm Yên là từ sau khi lên núi với Mạnh Kì Phong trở về liền là nhốt trong phòng thương tâm như vậy. Thập Lục nổi nóng, liền muốn đi tìm Mạnh Kì Phong hỏi tội. Nếu không phải do Thập Ngũ và Thập Nhị giữ lại, e rằng Thập Lục thật sự đã đánh đến nơi.
Bên trong phòng, Diễm Yên nghe các ca ca vì nàng mà mắng chửi Mạnh Kì Phong thậm tệ. Diễm Yên không biết nên khóc hay nên cười. Các vị ca ca, các người mắng hẳn là người phải nghe chính là Mạnh Kì Phong đã chết. Còn cái người kia, Diễm Yên vừa nghĩ tới cảm xúc lại sôi trào lên. Kẻ kia thế nhưng thật bản lĩnh, gạt nàng đến khổ. Thân là nữ nhân, lại thật bản lĩnh giả thành nam nhân, lại còn hành vi cứ như một nam nhân thật. Diễm Yên rất nhớ đến hình ảnh người kia trong cơn mưa, mặc áo tơi hết lòng hết sức bới đất cứu người...Rồi lúc nàng bị vây, người kia không ngại nguy hiểm xông tới dùng cành cây sánh vai tác chiến cùng nàng. Nàng bị thương lại ôm chặt nàng, liều chết bảo hộ, một mực an ủi nàng tỉnh lại,...Khi đi bên cạnh nàng, người kia mỉm cười, một nụ cười thật sự khiến người ta nhìn vào liền thấy an tĩnh...Còn có lúc ở hậu viện nàng tựa lưng vào vai người kia cùng nhìn sao. Lại còn lúc sắp ra trận, người kia còn ôm lấy nàng khóc to, lại còn hôn nàng...Nàng không thể tin nổi, người như thế lại là một nữ nhân!
Diễm Yên càng nghĩ, nước mắt lại càng lúc rơi càng nhiều. Mạnh Kì Phong, kẻ xấu xa kia thật sự đáng hận khiến tâm tư nàng không làm sao quên được! Nàng thật sự rất yêu, rất rất yêu hóa ra lại là một hình ảnh giả tạo của người kia dệt ra. Diễm Yên nàng thật không cam tâm. Mối tình đầu sâu sắc của nàng thế nhưng lại bị người ta đùa cợt như vậy sao? Không được. Nàng không thể dễ dàng để yên cho kẻ kia được. Nàng nhất định phải khiến kẻ kia phải đau khổ hối hận vì đã lừa gạt, đùa cợt với tình cảm của nàng!
- ---------------------------
Đêm khuya, Nguyễn Chấn trằn trọc không thể nào yên giấc. Ông bước ra bên ngoài, khoác áo vào sau đó đi vào từ đường. Nhìn linh vị của năm nhi tử của mình, Nguyễn Chấn nén lệ, đốt mấy nén nhang, vừa khấn:
- Hải nhi, Hùng nhi, Phúc nhi, Lâm nhi, Hựu nhi! Các con yên tâm! Phụ thân lần này nhất định phải trả thù cho các con! Hôn quân đó không xứng đáng ngồi trên ngai vị. Thái Tổ, Thái Tông, các vị trên trời linh thiêng xin hiểu cho Nguyễn Chấn! Thần một lòng một dạ tận tụy với Lê gia hoàng triều. Nhưng đương kim hoàng thượng chỉ vì hiềm nghi, liền nhất quyết ép chúng thần vào tử địa. Thái Tổ, ơn sâu của người Nguyễn Chấn vĩnh viễn không quên! Cầu thái tổ trên cao thấu hiểu, Nguyễn Chấn lần này không phải là tạo phản mà chỉ là muốn phế hôn quân, lập tân hoàng. Thỉnh thái tổ chứng giám. Nguyễn Chấn cùng Nguyễn gia quân đời đời đều trung liệt với hoàng triều...
Từ phía sau Nguyễn Chấn vang lên ba tiếng vỗ tay. Nguyễn Chấn giật mình vội quay đầu lại. Anh Ngọc một thân thường phục, y bào trắng thản nhiên đứng trước mặt ông, mỉm cười nói:
- Khá khen cho Nguyễn Chấn Thần hầu đại tướng quân trung liệt đến thế, đêm khuya rồi còn thức để khấn nguyện với Tiên hoàng thái tổ hay sao? Ngài đây là muốn giải thích hay muốn xin phép Thái tổ về việc sẽ tạo phản, lật đổ hoàng tôn của ngài ấy?
Nguyễn Chấn nhìn thấy Anh Ngọc, giật bắn cả mình nhưng ông là một đại tướng, như thế nào lại sợ một tiểu tử thư sinh? Ông hừ nhẹ một tiếng, liếc ra bên ngoài hỏi:
- Ngươi như thế nào có thể vào được đây?
Anh Ngọc bước lại gần hơn một chút, nhìn lên bàn thờ nhìn năm linh vị trước mắt, vừa đốt một nén nhang vừa nói:
- Bổn quận công bây giờ không còn là một thư sinh nhu nhược như trước. Muốn đi đâu, tự nhiên có thể đi đến. Nguyễn đại tướng quân ngạc nhiên làm chi?
Anh Ngọc nói xong, cũng vái lạy linh vị rồi cắm nén hương vào bát hương. Nguyễn Chấní quan sát từng động tĩnh của nàng, sau đó chợt hỏi:
- Ngươi nửa đêm xông vào phủ của bổn quan thật ra là muốn gì?
Anh Ngọc mỉm cười, quay đầu lại nhìn Nguyễn Chấn:
- Nguyễn đại tướng quân ngài còn có gì quí sao? Ta muốn đương nhiên là binh quyền dưới trướng của ngài. Nguyễn đại nhân, dưới chân thiên tử ngài lại để binh sĩ dưới trướng của mình tự xưng là Nguyễn gia quân. Ngài nói xem, làm sao mà hoàng thượng có thể an tâm cho ngài tiếp tục giữ quân được nữa?
Nguyễn Chấn chợt biến sắc mặt, nhưng rất nhanh nhếch môi khinh bỉ bảo Anh Ngọc:
- Muốn lấy binh quyền của ta, chỉ dựa vào người sao?
Anh Ngọc cười cười:
- Dựa vào ta thì không được sao? Ngài đối với ta, lừa dối không ít. Thậm chí cả phụ thân ta, ngài luôn miệng xưng huynh gọi đệ nhưng rốt cuộc là thế nào, có phải chúng ta nhân đây nên tính cho rõ luôn không?
Sắc mặt Nguyễn Chấn có chút khó coi nhưng ông vẫn giữ vững khí độ, ông xoay lưng ra ngoài, chắp tay phía sau lưng hỏi:
- Hoàng thượng sai ngươi đến đây sao? Nghe đồn ngươi lúc này tinh thông độc thuật. Hẳn là muốn dùng độc thủ với ta?
Anh Ngọc lắc đầu:
- Gϊếŧ ngài thì không cần đến tự ta ra tay. Nhưng mà, ta thật cần có binh quyền này, cho nên ngài...
Sáng sớm, gia nô Nguyễn phủ đến từ đường quét dọn, nhìn thấy Nguyễn Chấn đại nhân thế nhưng toàn thân bất động, mắt mở trừng trừng ở trong từ đường, biểu hiện như là trúng phong bại liệt liền hoảng sợ hét toáng lên: