Anh Ngọc lửng thửng đi đến trước cổng Đinh phủ. Thật ra, nàng đã đến đây hai lần rồi. Đinh phủ không tiếp đón nàng, cũng giống như Mạnh phủ luôn có lệnh từ chối không tiếp với Mộng Khuê. Anh Ngọc cười khổ. Hai người các nàng thật ra có tội tình thế nào mà...không một ai ủng hộ các nàng? Nàng nghĩ đến Mộng Khuê, nghĩ đến bản thân, lại nghĩ đến Mạnh phu nhân, nghĩ đến Đinh Tung đại nhân...Sau đó lại thở dài.
- Mộng Khuê nương tử của ta! Hai chúng ta đúng là khổ hạnh mà. Tình cảm này, hai chúng ta không chỉ đối mặt với phụ mẫu hai bên, mà còn phải đối mặt với cả cản trở của hoàng đế, còn có những khó khăn trở ngại trong thế cuộc tranh giành quyền lực trong triều. Còn có những người khác liên quan đến...Nhưng mà Mộng Khuê, ta không bỏ cuộc! Ta mãi mãi sẽ không buông tay nàng. Chỉ mong nàng cũng tin tưởng ta, dũng cảm không buông tay ta.
Anh Ngọc nhìn vào cửa lớn phong kín của Đinh phủ lại tưởng tượng ra hình ảnh Mộng Khuê dịu dàng bước ra mỉm cười với nàng. Lúc này, nàng thật thấm thía câu nói "một ngày không gặp bằng ba năm chờ". Anh Ngọc càng nghĩ càng không cam tâm. Nàng đi một vòng quanh khuôn viên bên ngoài Đinh phủ. Trời đã vào khuya, Đinh phủ bên trong cũng tắt đèn. Anh Ngọc chợt dừng lại ở một đoạn tường cũ đổ nát ở phía sau hậu viện Đinh phủ. Nàng chợt nảy ra một ý. Tường chỗ này không cao, nàng nhu nhược thế nào cũng thừa sức leo được vào trong. Nghĩ đến Mộng Khuê đang bị phụ thân giam lỏng trong phòng, nếu thấy nàng tìm đến nàng ấy chắc là sẽ rất vui mừng lắm. Anh Ngọc càng thêm động lực, liền leo lên đầu tường, từ từ lần mò nhảy vào bên trong.
Vừa tiếp đất an toàn ở bên trong Đinh Phủ, Anh Ngọc phủi tay đứng dậy, còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện trước mặt mình đang có bốn con mắt to phát sáng nhìn trừng trừng phía nàng. Anh Ngọc thầm than không ổn thì đã không kịp rồi. Hai con đại khuyển đen tuyền của Đinh phủ hướng nàng hếch mõm sủa to mấy tiếng kinh động, ngay sau đó cũng nhào đến tấn công nàng. Anh Ngọc than trời! Hai con chó này vừa to vừa dữ. Nếu mà để nó cắn phải, chắc nàng bị xé thành mấy mảnh mất!
Hoàn cảnh cấp bách, nàng mới sực nhớ đến vũ khí hộ thân của mình. Nàng một tay lần mò tìm lọ nước hoa tử tinh, tay kia cũng sờ vào chốt ấn của chiếc nỏ thiết. Hai chú chó bị trúng phải nước hoa tử tinh liền ngã ra bất động. Anh Ngọc còn kịp thở phào thì liền nghe "phốc phốc". Liên tiếp loạt mũi tên phóng về phía nàng. Nàng nấp sát xuống đất, lăn tròn trốn đến tận góc tường. Bên trong nội viện Đinh phủ kéo ra hơn hai mươi người, đốt đuốc sáng choang bao vây tiến đến chỗ nàng.
Anh Ngọc muốn kêu trời. Sao mà xui quá vậy! Bị Đinh phủ phát hiện, bị đánh bị mắng nàng không sợ nhưng sợ là lại làm bị Đinh Tung đại nhân ghét thêm nữa thì tương lai của nàng và Mộng Khuê làm sao đây?
Đang lúc người của Đinh phủ sắp phát hiện đến chỗ nấp của nàng thì từ trên đầu tường nhảy xuống một người bịt mặt. Người này thân thủ cực kì nhanh nhẹn và dũng mãnh, một tay xốc lấy hông nàng, nhảy phốc một cái đã vượt qua được đầu tường, an toàn rời khỏi Đinh phủ trước sự ngỡ ngàng của đám gia nô trong kia. Người ấy lôi Anh Ngọc chạy một quãng khá xa, sau đó mới dừng lại, chắp tay hướng nàng nói:
- Thuộc hạ Lê Trung, ra mắt Mạnh quận công!
Anh Ngọc ngỡ ngàng nhìn lại. Thuộc hạ sao? Nàng chính là cái loại quận công chỉ có hư danh. Người trong phủ của nàng đến tận lúc này chỉ làm theo lệnh của Lê Duy Minh, chưa từng qui thuộc nàng, ở đâu ra nàng lại có thuộc hạ đây?
Lê Trung nhận ra ánh mắt nghi hoặc của nàng, gã nói thêm:
- Bẩm, thuộc hạ theo lệnh của Cát vương, thỉnh quận công đến một nơi, hội họp cùng Hộ Long bang.
Anh Ngọc một lần nữa kinh ngạc không dám tin nhìn Lê Trung. Lê Duy Minh không phải không thể liên lạc được với bên ngoài mới nấp trong phủ nàng, nhờ nàng truyền tin hay sao? Còn có Hộ Long bang nữa sao? Thật ra Lê Duy Khải này bản lĩnh đến như thế nào? Nàng thật sự bắt đầu thấy hoang mang với ông vua nổi tiếng lịch sử này rồi. Lê Duy Khải giấu tài, giấu thế lực khéo léo đến như vậy, hóa ra đã có chuẩn bị từ lâu. Hèn chi y cẩn trọng đến từng chút. Hừm! Quả nhiên không hổ danh là huynh đệ với Lê Duy Minh. Lê Duy Khải này cũng đủ gian xảo, đủ đa nghi và đủ tâm cơ thủ đoạn ấy chứ! Mệt cho nàng còn lo lắng không biết Lê Duy Khải lấy gì để đối kháng với Lê Duy Minh. Nàng đã cố ý dò hỏi nhưng y một chữ cũng không tiết lộ. Hóa ra bây giờ mới biết, còn có cả Hộ Long bang nữa kia? Hộ Long, không phải ý của Lê Duy Khải cũng đã tự cho mình là rồng đấy rồi?
Lê Trung dẫn đường cho Anh Ngọc đi vào cửa sau của một thanh lâu. Anh Ngọc còn chưa kịp thắc mắc, Lê Trung đưa nàng đến một gian phòng. Sau đó, gã động tay vào ngọn đèn trên tường, bức tường liền chuyển động.Trước mặt Anh Ngọc hiện ra cả một đại sãnh đường rộng lớn. Bên trong đứng có hơn một trăm người. Anh Ngọc theo chân Lê Trung bước vào. Mỗi bước nàng đi ngang qua, các thiếu niên nam nhân đứng trong sãnh đường đó đều nhìn theo nàng, vẻ mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt cực kì lạnh lùng. Anh Ngọc khẽ nuốt nước bọt, thầm nghĩ mà lạnh hồn. Mấy vị đứng trong này thật sự sát khí ngập tràn. Hẳn không đơn giản chỉ là bang hội bình thường đâu nha!
Lê Trung cùng Anh Ngọc bước lên vị trí cao nhất. Đối diện với hai người là một nam nhân hơn ba mươi tuổi vai hùm lưng gấu, tướng mạo võ dũng uy nghi vô cùng. Lê Trung hướng qua nam nhân ấy nói:
- Lưu bang chủ, đây là Mạnh quận công. Bẩm quận công, vị đây chính là Lưu Thương Đằng, là bang chủ của Hộ Long bang. Tất cả dũng sĩ ở đây đều do Lưu bang chủ đào tạo nên.
Anh Ngọc khẽ gật đầu, mỉm cười thân thiện với Lưu Thương Đằng rồi nói:
- Lưu bang chủ, quả nhiên là tráng chí hùng tâm, Cát vương được các ngài trợ giúp, quả nhiên là như hổ thêm cánh.
Lưu Thương Đằng bật cười sang sảng nói:
- Quận công quá lời. Ta bất quá chỉ là loại võ phu. Nhưng đại nhân vật có thể trợ giúp cho vương gia, hẳn phải là ngài. Quận công, xin mời thượng tọa!
Anh Ngọc khách khí, còn lần lựa không dám ngồi lên ghế chủ tọa. Nhưng Lưu Thương Đằng và Lê Trung đều nhất nhất đẩy nàng lên ghế. Nàng không còn cách nào, đành đưa chân làm liều ngồi lên ghế trên, cùng hội họp với Hộ Long bang. Từ trên vị trí ghế chủ tọa của bang chủ, Anh Ngọc phóng tầm mắt nhìn bao quát cả khu đại sãnh đường này. Thật sự không phải một võ đường đơn giản. Nhìn nhân số dũng sĩ hiện diện trên sãnh, lại nhìn xung quanh vách nhà được treo đầy các loại vũ khí. Còn có cả hỏa dược, mấy khẩu súng hỏa. Quả nhiên, Lê Duy Khải không hề tầm thường. Chuẩn bị đầy đủ đến như vậy, không phải thời gian vài ba tháng. Có khi sự chuẩn bị này bắt đầu ngay thời kì còn Vĩnh Thuận đế Lê Duy Long trị vì. So với Lê Duy Minh, dã tâm của vị Cát vương này thật không nhỏ!
Anh Ngọc cảm thán, đồng thời cũng có chút vui mừng. Lê Duy Khải đã chuẩn bị tốt như vậy, có khi chẳng cần nàng trợ giúp, số mệnh lịch sử vẫn theo đúng mà diễn ra. Nghĩ lại bộ dạng của Lê Duy Khải vào những ngày đầu mới quen biết, Anh Ngọc quả thật không thể không nễ phục. Để tồn tại được dưới sự thế áp đảo của hai vị hoàng huynh cực kì mưu mô, Lê Duy Khải làm được thật sự đã không dễ dàng gì. Là một người nhân trung chi long đương nhiên phải tâm cơ tuyệt đại chứ.
Sau khi thảo luận phương thức và thời điểm phát công tiến vào hoàng cung, Lê Trung cũng hộ tống Anh Ngọc rời khỏi Hộ Long bang. Lúc về đến quận công phủ, trời đã khuya nhưng nàng vẫn qua thư phòng, tìm Lê Duy Khải nói chuyện.
Lê Duy Khải dường như đã sớm đoán nàng sẽ đến, y ngồi chỉnh tề bên bàn. Trên bàn còn có giấy bút, dường như y đã biết nàng sẽ đến và thảo luận với y về chuyện làm binh biến. Anh Ngọc bước vào, trên tay mang theo một gói thịt ngỗng quay. Nàng vừa bước vào phòng, Lê Duy Khải đã nghe được mùi thịt quay thơm nức. Y đưa mũi hếch lên ngửi ngửi. Anh Ngọc buồn cười, đưa gói thịt đến trước mặt y, cười nói:
- Mang cho ngài đấy. Lúc nãy ta mua trên đường. Do ta có thói quen chỉ ăn cơm một bữa, lại ăn rất đạm bạc cho nên gia nô phủ này chỉ chuẩn bị ít bánh ngọt và điểm tâm nhẹ mang vào thư phòng. Ta lại không có nhiều thời gian hỏi đến. Đã để Cát vương chịu khổ rồi!
Lê Duy Khải nhận lấy gói thịt, liền mở ra bóc một chiếc đùi ngỗng quay lên ăn ngon lành. Quả thật ở trong quận công phủ này khổ thân cho y. Hằng ngày, đúng giờ sáng chiều hai cử gia nô đều mang điểm tâm đến. Tất nhiên không một ai nữa trong phủ biết y nấp trong thư phòng này nên phần điểm tâm ấy chuẩn bị cho chủ nhân quận công phủ Mạnh Kì Phong. Lê Duy Khải sống nhờ phần điểm tâm ấy. Mà đám gia nô mang điểm tâm cũng thật keo kiệt. Lại trách tên Mạnh Kì Phong đáng chết kia ăn uống thế nào đều là những món bánh ngọt nhẹ bụng, thật sự ăn không đủ no. Kẻ kia nhận lời giúp y nhưng cũng không quan tâm y là mấy. Sáng ra thì đi vào cung, đến tối mịt mới về. Có hôm còn đi cả đêm. Lê Duy Khải thật sự khổ không biết nói. Nhiều lúc, nửa đêm bị đói mà biết rằng họ Mạnh kia không ở trong phủ, Lê Duy Khải đành phải lẻn vào bếp ăn vụng thức ăn. Hừ, thân là một vương gia, y phải chịu khổ thế này, quả thật là giận không nhẹ. Cũng may, hôm nay họ Mạnh kia cũng biết điều lắm, còn biết mua thịt ngỗng quay cho y!
Anh Ngọc nhìn vị hoàng đế tương lai oai oai đỉnh đỉnh như thế lại đang ăn ngấu ăn nghiến một chiếc đùi ngỗng, đến mức mỡ màng dây đầy cả mặt, nàng không nhịn được buồn cười. Hẳn là thời gian qua, y chịu khổ nhiều quá đây! Nghĩ lại, nàng cũng tự thấy mình vô tâm. Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra. Cộng thêm, do thấy Lê Duy Khải luôn có bụng nghi ngờ với nàng cho nên nàng cũng không rỗi để tâm lắm đến y. Bây giờ, thời khắc quan trọng sắp đến, nàng không thể để xảy sơ suất gì. Nếu thật số mệnh lịch sử, vương triều sẽ về tay Lê Duy Khải, vậy thì dốc sức giúp ngài. Hi vọng ngài lên ngôi xong, sẽ không giống như Lê Duy Khải khó dễ không chịu buông tha ta!
Đợi Lê Duy Khải ăn xong, Anh Ngọc nói:
- Kế hoạch của các ngài là giữa đêm đột nhập cấm cung, hành thích Lê Duy Minh. Chỉ như vậy sao?
Lê Tư Thành trên miệng còn nhai nhóp nhép, nghe nàng hỏi, khựng lại một chút mới nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Ta đã để ý phân công tuần tra của cấm quân. Giữa đêm là cơ hội tốt nhất, lực lượng canh phòng yếu nhất. Phía của ta, Hộ Long bang đều là cao thủ trong cao thủ. Hơn nữa, tuyệt kĩ là trèo tường và ám sát. Chỉ cần lẻn vào được bên trong hoàng cung, nhất định sẽ không thất thủ.
Anh Ngọc lắc đầu, nhếch môi một tiếng:
- Cát vương điện hạ, thực lực của ngài chỉ có bao nhiêu người ở Hộ Long bang đấy thôi ư?
Quả thật dưỡng ra được một Hộ Long bang như thế không phải đơn giản. Nhưng đấy là mưu triều đoạt vị, lật đổ một ông vua, nếu chỉ dựa vào mấy trăm người của Hộ Long bang quả thật không dễ dàng.
Lê Duy Khải ánh mắt trĩu xuống trầm ngâm một lúc:
- Thật ra ta dưỡng ra Hộ Long bang chỉ là muốn để tự vệ. Phòng ngừa một ngày nào đó hoàng huynh muốn lấy mạng ta, các dũng sĩ kia có thể kịp thời ứng cứu đưa ta rời đi an toàn. Còn chuyện binh biến đoạt triều, vốn là đã dự tính tốt với Đỗ Chí, Nguyễn Chấn và Lê Tông. Cả ba vị đại quyền thần ủng hộ ta. Lí nào ta lại còn không thành công được? Nhưng chỉ là không ngờ, một Nguyễn Chấn ngã xuống, liền là toàn cuộc đại bại. Thế lực ủng hộ ta trong một chốc liền mất hết. Lại còn, khiến hoàng huynh nghi ngờ ta, quyết tìm cách truy bắt ta. Ta không còn đường nào, đành dùng chiêu bài cuối cùng, mang Hộ Long bang liều chết với hoàng huynh!
Anh Ngọc lắc đầu, cười nhẹ nói:
- Lê Duy Khải, ta mong ngài thẳng thắn với ta một lần được không? Nếu ngài đã chọn hợp tác với ta lại không đủ tin tưởng ta, như vậy thì xem như ta và ngài chưa từng liên hệ!
Anh Ngọc nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Lê Duy Khải gấp gáp vội kéo tay nàng giữ lại. Trong lúc nóng vội, y kéo hơi mạnh, Anh Ngọc hoàn toàn không phòng bị nên cả người ngã về phía sau, bị Lê Duy Khải ôm gọn trong lòng. Nàng tức tốc đẩy vội y ra, cáu gắt nói:
- Vương gia, chúng ta không thích hợp hợp tác. Ngài có thể lập tức rời đi. Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện của ngài. Nhưng nếu ngài muốn ra tay diệt khẩu với ta. Xin lỗi, Mạnh Kì Phong không phải con cá dưới thớt của ngài!
- Ngươi đừng nóng vội! Không phải là ta không thẳng thắn với ngươi. Mà bởi vì...Ai! Để ta nói! Thật ra còn một thế lực ủng hộ ta. Đó là Đinh Tung đại nhân cùng một số triều thần bộ binh. Dưới trướng Đinh Tung là con trai ông ta Đinh Hiển. Hắn tuy chỉ là một thống lĩnh của Thần Vũ quân nhưng thời khắc ta đưa người vượt tường tiến đến hoàng cung, hắn có thể đưa Thần Vũ quân cản trở Cấm vệ quân kéo dài thời gian cho người của ta. Đinh Tung và các đại thần kia sẽ nội ứng ngoại hợp. Tuy nhiên, cách này thật sự mạo hiểm quá lớn. Cho nên...
- Cho nên ngài lôi kéo ta? Ngài muốn từ chỗ ta ám sát Lê Duy Minh, hay là muốn từ chỗ ta hiệp trợ các người vào cung thuận lợi? - Anh Ngọc tiếp lời.
Lê Duy Khải lắc đầu nói:
- Người hiểu hoàng huynh nhất là ngươi. Người có thể tiếp cận huynh ấy mà huynh ấy không hề phòng bị nhất cũng là ngươi. Nhưng ta biết ngươi là người trọng tình trọng nghĩa. Hoàng huynh đối với ngươi tốt như vậy, thật khó để bắt ngươi phản bội huynh ấy. Huống chi, ngươi động thủ với hoàng huynh thì ngươi cũng phải hi sinh. Bổn vương cũng không thể ép ngươi đưa mình vào chỗ chết được. Thế nhưng ta mong ngươi vì đại cuộc. Hoàng huynh là hoàng đế tàn bạo. Nếu huynh ấy tiếp tục thống trị, sẽ ngày càng có nhiều người khổ sở và chết oan. Ngươi nên suy nghĩ kĩ trợ giúp cho ta!
Anh Ngọc quay lại nhìn Lê Duy Khải hỏi:
- Quả thật ngài cũng có chút hiểu ta rồi đó. Còn biết nghĩ cách lợi dụng ta? Nhưng ngài cứ úp úp mở mở với ta. Ngài vốn không tin tưởng ta. Cho nên chúng ta vẫn là không thể hợp tác!
Lê Duy Khải gấp gáp nói:
- Không phải ta không tin tưởng ngươi. Nhưng việc ta muốn tìm ngươi, Đinh Tung và những triều thần khác đều phản đối. Ta tự mình đến tìm ngươi. Mà lại không muốn mạo hiểm để lộ với ngươi về họ. Nếu sự việc thất bại, một mình ta gánh chịu là được. Ta không muốn tất cả bọn họ chỉ vì giúp ta mà lại phải bị xử chết cả nhà!
Anh Ngọc nghe được câu trả lời vừa ý, trong lòng thầm gật gù. Không hổ danh là Lê Thành đế, tài đức song toàn! Y đa nghi, cẩn trọng với nàng nhưng cũng vì bảo toàn đại cuộc, không muốn liên lụy các đại thần ủng hộ y. Thẳng thắn với nhau như vậy, nàng mới dễ nói chuyện được. Nàng quay trở lại bàn ngồi xuống, lấy bút giấy ra vừa vẽ vừa nói:
- Kế hoạch vượt tường đang đêm tuyệt đối không nên. Các người không thể biết được hoàng thượng vốn đã chuẩn bị một đội ám vệ âm thầm bảo vệ tẩm cung như thế nào. Theo ta quan sát, thời điểm tốt nhất là sau khi tan tảo triều...Ngài phải ra tay ở ngay Nghị Sự đường. Chỉ có ở nơi đó, thời điểm đó thế lực của hoàng thượng yếu nhất và ít nhất...
Lê Duy Khải biến sắc mặt, hoang mang nhìn Anh Ngọc dò hỏi:
- Nhưng nếu là ban ngày, làm sao người của bổn vương có thể nhập cung? Còn nữa, ngang nhiên ở trước mặt bá quan mà...mà làm phản. Như vậy làm sao được lòng người?