Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 107: Đầm lầy sương mù (Thượng)




Hào quang màu xanh ngọc bích chợt lóe lên, sợi dây dẫn đường thấm đẫm Cực Hạn Giáp Mộc ma lực kia chợt nhảy vào trong tay Diêu Khiêm Thư. Một tầng ma lực màu xanh ngọc bích chợt lóe lên, Cơ Động lúc này có thể nhìn thấy rõ mặt của bạn đường mình.
- Huynh đệ, tiếp theo là phải nhờ đến năng lực của ngươi rồi. Chúng ta đã đi đến bên cạnh đầm lầy sương mù. Dây leo dẫn đường đến đây cũng không thể xác định phương hướng giúp chúng ta nữa. Ta đã đến nơi này tổng cộng hai lần. Lần đâu tiên đến đây, ta chỉ dừng lại ở bên ngoài đầm lầy, không có đi sâu vào trong. Lần thứ hai đến đây ta có chuẩn bị cẩn thận một tí, chỉ là khi ta vừa mới thâm nhập vào trong đó, còn chưa kịp tìm được mục tiêu, đã gặp phải nguy hiểm rồi, không thể không quay trở ra. Cũng may là ta có chuẩn bị trước, nên mới có thể toàn thân trở lại. Tầng sương mù này quả là vô cùng phiền phức, không thể nhìn được đến mọi vật xung quanh. Đáng tiếc là từ khi tiến vào trong đầm lầy, dây leo dẫn đường lại không có tác dụng gì cả, bởi vì trong đầm lầy không hề có cây cối gì, nó không thể thông qua cảm ứng với cây cối mà tiến hành dẫn đường cho chúng ta. Cho nên hiện tại chúng ta nhất định phải tạm thời xua tan chúng đi, để cho chúng ta nhìn thấy rõ đường lối phía trước, chúng ta liền có thể đi vào trong.
Cơ Động gật gật đầu, ý tứ của Diêu Khiêm Thư hắn đã hiểu rất rõ.
Hào quang chợt lóe lên, Bính Hỏa màu đỏ hồng đã từ trên tay hắn bốc cao lên. Hắn nhất thời phát hiện, ở nơi này mà thi triển ra ma kỹ Hỏa Hệ rất không thoải mái, không khí trong này nơi nơi đều choáng đầy Thủy nguyên tố, Hỏa nguyên tố ít đến đáng thương. Muốn mượn dùng Hỏa nguyên tố bên ngoài để tăng cường năng lực bản thân là cực kỳ khó khăn, chỉ có thể dựa vào ma lực của chính bản thân mình mà tiến hành thiêu đốt.
Tuy rằng hấp thu Hỏa nguyên tố rất khó, thế nhưng hiệu quả của ngọn lửa thiêu đốt lại hết sức rõ ràng. Màn sương trắng nồng đậm trong không khí dưới sự thiêu đốt của Bính Hỏa màu đỏ hồng nóng rực kia nhanh chóng bị xua đi. Trong nháy mắt, Cơ Động và Diêu Khiêm Thư đã có thể nhìn thấy rõ được đối phương.

Diêu Khiêm Thư đưa ra một viên dược hoàn màu xanh thẫm cho Cơ Động:
- Nơi này chướng khí rất nặng, lại có độc. Tuy rằng ngươi là Hỏa thuộc tính, có năng lực kháng độc rất mạnh, nhưng tốt nhất cũng nên ăn vào một viên Ngự Chướng Hoàn của ta để đề phòng. Thứ này nếu như ta đem bán cho người khác, chắc chắn không dưới mười kim tệ một khỏa đâu.
Cơ Động có chút buồn cười, nuốt viên dược hoàn xuống, nói:
- Có phải ở trong mắt ngươi, thứ gì cũng có thể đem ra mà quy đổi thành tiền không vậy?
- Ặc… cũng không phải mọi thứ đều như vậy. Bất quá cũng đa số mọi thứ. Có nhiều tiền tốt hơn nhiều. Cái gì cũng cần đến tiền có phải không? Cơ Động, Bính Hỏa của ngươi hình như cũng không có tác dụng nhiều a! Tầm nhìn chúng ta cũng chỉ trong phạm vi ba thước mà thôi. Hay là ngươi dùng Cực Hạn Bính Hỏa đi, sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
Cơ Động liếc nhìn hắn một cái:
- Ma lực khôi phục dược hoàn ngươi cho ta à?
Vừa nói, cổ tay hắn vừa lật một cái, đồ án Kim sắc Phượng Hoàng trên Chu Tước Thủ Trạc của Cơ Động chợt lóe lên một cái, một bình rượu đã nằm trong tay hắn.
Mở nắp bình ra, hơi rượu nồng nặc xông lên tận mũi. Cơ Động hớp một hớp rượu, đem tay phải đang thiêu đốt Bính Hỏa lên trước mặt, phù một tiếng, dưới sự thúc giục ma lực trong cơ thể, một hớp rượu này liền văng thẳng về phía trước.
Diêu Khiêm Thư giật mình hoảng sợ, một khỏa Hỏa cầu thật lớn từ trước mặt Cơ Động bay thẳng về phía trước. Những nơi mà nó đi qua, sương mù đều tách hẳn sang hai bên, khí lực của Cơ Động rất mạnh, một ngụm này hắn phun ra ước chừng hơn hai mươi thước. Trước mặt của hai người cũng tự nhiên xuất hiện một con đường mòn dài khoảng hai mươi thước. Mà ngay cả sương mù hai bên cũng tùy thời tiêu tán bớt ít nhiều.

Diêu Khiêm Thư giật mình thốt lên:
- Như vậy cũng được sao?
Cơ Động nói:
- Những loại rượu cao có nồng độ cồn rất lớn, tuy rằng nơi này hơi nước dày đặc, nhưng cũng không thể nào ảnh hưởng đến việc thiêu đốt của rượu. Dùng rượu để mở đường, có thể tiết kiệm được không ít ma lực.
Dưới sự *** rọi của hơi rượu thiêu đốt, Cơ Động có thể rõ ràng nhìn thấy, mặt đất ở phía trước đều là một mảnh đầm lầy ẩm ướt, nhìn qua giống như mặt đất màu xám, thế nhưng thỉnh thoảng lại nhìn thấy có vài bọt khí từ dưới bùn lầy bốc lên, có thể xác định mặt đất này khó có thể đi lại trên đó.
Diêu Khiêm Thư vươn ngón tay cái về phía Cơ Động, tay phải vẫy mạnh một cái về phía sau. Lúc này đây, hắn trực tiếp phát ra Cực Hạn Giáp Mộc ma lực, quang mang màu xanh ngọc bích chợt mở rộng ra, thanh âm tí tách tí tách nhanh chóng từ dưới chân hai người vang lên.
Chỉ thấy từng sợi từng sợi dây leo chợt kéo dài ra, rất nhanh sinh trưởng kéo dài về phía đầm lầy, trong nháy mắt tạo thành một cây cầu rộng ba thước, chiều dài vươn đến chỗ khỏa Hỏa cầu của Cơ Động bắn ra. Có được một lượng lớn dây leo lót phía dưới, đi trên đầm lầy cũng không thành vấn đề gì.
Làm xong chuyện này, Diêu Khiêm Thư có vẻ thoải mái hơn nhiều, làm dấu với Cơ Động vài cái, hai người cất bước trên cây cầu bằng dây leo, xuất phát đi vào trong đầm lầy. Mặc dù sợi dây leo dẫn đường chứa đựng ma lực cũng không thể dẫn đường cho bọn họ nữa, thế nhưng nó vẫn có thể giúp cho bọn họ nhận rõ được phương hướng, trở thành phương tiện chủ yếu giúp bọn họ tiến sâu vào trong đầm lầy. Chỉ cần cây cầu dây leo dưới chân Diêu Khiêm Thư được hắn không ngừng đem ma lực Cực Hạn Giáp Mộc hệ có chứa sinh mệnh lực khổng lồ rót vào trong đó, nó sẽ vẫn tiếp tục kéo dài về phía trước.
Tầng sương mù bị rượu thổi tan đã một lần nữa tràn ngập trở lại, khi hai người đi sâu thêm vào trong đầm lầy, sau lưng bọn họ đã là một mảnh sương mù trắng toát. Tâm tính của Cơ Động rất trầm ổn, tuyệt không vì tình huống như thế mà lo lắng, hắn còn có rất nhiều thủ đoạn không có dùng đến, hắn cố tình sử dụng rượu để dẫn lửa, chủ yếu là vì tiết kiệm ma lực. Ngay cả Diêu Khiêm Thư cũng không biết bên trong đầm lầy còn có thể gặp phải nguy hiểm gì nữa, giữ lại càng nhiều ma lực cũng không thể nghi ngờ chính là biện pháp bảo vệ mình tốt nhất.

Phốc—, lại thêm một ngụm rượu lửa phun ra, sương mù dày đặc lại bị đẩy ra một lượng lớn. Cực Hạn Giáp Mộc kết hợp với Cực Hạn Bính Hỏa, hai người một người bắn ra rượu lửa, một người dùng dây leo lát đường, tốc độ tiến lên mặc dù cũng không nhanh lắm, nhưng cực kỳ vững vàng. Dưới chân có cây cầu bằng dây leo lát đường, cho dù thật sự gặp phải vấn đề gì, bọn họ cũng có đường lui về phía sau. Sự diệu dụng của Song Hệ Phối Hợp lúc này mới bắt đầu thể hiện ra. Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao Diêu Khiêm Thư lại cực lực mời Cơ Động đi theo hắn tìm bảo tàng.
Càng đi sâu vào trong đầm lầy sương mù, hơi nước trong không khí càng ngày càng trở nên dày đặc hơn. Cây cầu kia chứa đựng thêm hai người phía trên, khẽ oằn xuống một chút, chìm nhẹ vào trong đầm lầy, sinh ra thanh âm xèo xèo nhẹ.
Một lọ rượu mạnh đã phun ra hết, hai người cũng đã xâm nhập được khoảng vài trăm thước trong đầm lầy sương mù.
Diêu Khiêm Thư nói:
- Dựa theo bảo tàng đồ, sau khi tiến vào trong đầm lầy sương mù, đi khoảng chừng một dặm là có thể đi đến một cái đảo nhỏ nằm ở giữa đầm lầy.
Vừa nói hắn vừa ăn một viên Ma Lực Khôi Phục Dược Hoàn, khôi phục lại Cực Hạn Giáp Mộc ma lực của chính mình. Hắn dùng Cực Hạn Giáp Mộc ma lực thúc dục dây leo dưới chân, ma lực tiêu hao đã nhiều hơn Cơ Động rất nhiều. Tuy rằng hiện tại ma lực của hắn cũng còn thừa khá nhiều, nhưng hắn cũng muốn bảo trì ma lực ở trạng thái tốt nhất để tùy thời ứng biến.