Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 120: Tam đại chí tôn (Thượng)




Ba con Cự Long, phân biệt là Bát Giai, Cửu Giai, Thập Giai, cộng thêm một con Đỉnh cấp Thập Giai Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà. Hai vị chí tôn cường giả có được chuyên chúc danh hiệu, đội hình cường hãn như thế này, đủ để khiến người ta nhìn thấy phải choáng ngợp. Mà sự lo lắng cùng với áp lực Trung Nguyên Thành đang thừa nhận, nguyên nhân chính là do bọn hắn gây ra. Mây đen trong không trung, đúng là do Hỏa nguyên tố khổng lồ ngưng tụ thành, gây ra hiệu quả như vậy. Mặc dù hai huynh muội Âm Triêu Dương và Âm Chiêu Dung cũng không có làm gì cả, thế nhưng chỉ cần khí tức của bọn họ thôi cũng đủ để làm thay đổi thiên văn khí tượng. Đây chính là uy áp của chí tôn cường giả.
Mà trên mặt đất, đội hình đại biểu cho Trung Thổ Đế Quốc cũng tuyệt đối không tầm thường. Đứng ở phía trước có bốn người, Hoàng đế Trung Thổ Đế Quốc Cơ Vân Lộc cùng với một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu vàng kim đứng ở giữa. Viện trưởng Thiên Can Học Viện Cơ Minh Tuyên đứng bên cạnh trung niên nhân mặc trường bào vàng kim, thần sắc hết sức kính cẩn.
Ngoại trừ ba người đó ra, còn có một nam nhân mặc trường bào màu vàng kim, tướng mạo bình thường nhưng lại phát ra khí tức cực kỳ thâm thúy, hắn đứng cách ba người kia một chút. Ngay sau lưng bọn họ, có ít nhất mấy trăm vị cường giả ma sư, thực lực đều không dưới sáu quan.
Đội hình như vậy, cơ hồ là đã tập trung hơn phân nửa thực lực của toàn bộ giới ma sư trong Trung Thổ Đế Quốc. Nhưng lúc này, thần sắc trên mặt mỗi người thế nhưng đều hết sức ngưng trọng.
Thiên Can Học Viện ngoại trừ viện trưởng ra, các vị Đổng sự khác cũng không ai có mặt trong đó. Trừ phi ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích bản thân, hoặc là không thể nào trốn tránh, nếu không, có ai lại muốn đối địch cùng với hai vị Chí tôn cường giả cơ chứ?
Trong tay Âm Chiêu Dung đang cầm một cây quải trượng, chỉ thẳng về phía mấy người của Trung Thổ Đế Quốc đứng ở phía xa, vẻ mặt lạnh lùng:
- Người đâu?

Hoàng đế Trung Thổ Đế Quốc Cơ Vân Lộc cao giọng nói:
- Thái Ất Miện Hạ, có thể xuống thấp một chút đàm phán hay không?
Âm Chiêu Dung hừ lạnh một tiếng:
- Không có gì để đàm phán cả, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Cơ Động đâu rồi?
Đáy mắt của Cơ Vân Lộc hiện lên một tia tức giận, thân là Hoàng đế chí tôn của Đế quốc đứng đầu đại lục, thế nhưng lại bị người ta quát mắng như thế lại không cách nào phát tác ra được, loại thống khổ như thế này làm sao chịu nổi:
- Thực xin lỗi, Thái Ất Miện Hạ, ta tuy rằng đã phái ra toàn bộ lực lượng mà ta có, nhưng cho đến bây giờ vẫn như trước không cách nào tìm được Cơ Động.
Hàn ý trong mắt Âm Chiêu Dung đại thịnh:
- Một khi đã như vậy, cũng không còn gì để nói nữa.
Thanh quải trượng màu lam trong tay giơ lên cao, hắc diễm dày đặc mà thâm thúy chợt bốc lên, Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa giây lát đã trở nên tràn ngập không trung, bầu trời nhất thời tối sầm lại. Mọi người bên phía Trung Thổ Đế Quốc đứng bên dưới đều không khỏi sắc mặt đại biến.
- Chiêu Dung, đợi một chút, có thể cho ta nói vài lời không?
Trung niên nhân đứng bên cạnh Cơ Vân Lộc đột nhiên mở miệng nói.
Âm Chiêu Dung lạnh lùng nói:
- Còn cái gì để nói nữa? Ba tháng thời gian, cả một Trung Thổ Đế Quốc binh hùng tướng mạnh như vậy thế nhưng ngay cả một người cũng không thể tìm ra? Cơ Động bất quá chỉ là một gã ma sư ba quan, nhất định là đã bị các ngươi hại chết rồi. Cơ Trường Tín, nếu như ngươi không phục, có thể lên đây đánh một trận. Chúng ta đều là những người có được chuyên chúc danh hiệu, nhiều năm rồi không gặp, để cho ta xem xem ngươi đã đạt đến thực lực thế nào rồi.

Gã trung niên nhân được gọi là Cơ Trường Tín này, đúng là vị chí tôn cường giả duy nhất trong Trung Thổ Đế Quốc, người có được danh hiệu chuyên chúc của Mậu Thổ Hệ, Bắc Đẩu Cơ Trường Tín.
Cơ Trường Tín nhíu mày:
- Mọi người đều là bằng hữu lâu năm với nhau, Triêu Dương huynh, có thể nói lệnh muội bình tĩnh xuống một chút không, nghe ta phân giải một lời?
Âm Triêu Dương nãy giờ vẫn nhắm mắt không nói gì, lúc này mới nhàn nhạt nói:
- Trường Tín huynh, ngươi hẳn cũng biết, ta đã bế quan tĩnh tu tại bờ biển hơn mười năm nay vẫn chưa xuất môn.
Thanh âm ôn hòa không hề nhiễm chút tục bụi nhân gian nghe qua hết sức kỳ dị. So sánh với vị Thái Ất Âm Chiêu Dung nóng nãy kia, vị Thắng Quang bình tĩnh tự nhiên này càng khiến cho đám cường giả của Trung Thổ Đế Quốc lo lắng hơn cả.
Cơ Trường Tín nói:
- Có thể khiến cho Triêu Dương huynh phá giới mà ra, nhất định phải là chuyện cực kỳ quan trọng. Ta cũng chỉ vừa mới nghe nói quý huynh muội hai người đột nhiên đại giá quang lâm nên mới lập tức chạy đến đây, chi tiết mọi chuyện ta cũng còn chưa được biết. Nhưng ta đã từng hỏi qua Bệ hạ, Cơ Động quả thật vẫn chưa tìm được. Hơn nữa, Cơ Động bởi vì chút chuyện nhỏ mà đánh chết Hoàng Thái Tôn của Đế quốc ta. Chuyện này kẻ không kể lý lẽ hình như cũng không phải là chúng ta.
Âm Chiêu Dung bĩu môi một cái, nói:
- Kẻ không kể lý lẽ không phải các ngươi? Mấy chục đệ tử của Âm Dương Học Đường lúc đó cũng có mặt ở đó, ngươi không ngại thì cất công hỏi thăm bọn chúng, kẻ đuối lý là ai? Nếu không phải Cơ Dật Phong ỷ thế hiếp người trước, Cơ Động sẽ ra tay với hắn sao. Hơn nữa lúc đó là khiêu chiến công bằng. Cơ Dật Phong vì không thể ngăn cản được công kích của Cơ Động mà chết, chuyện này có thể trách ai? Cơ Trường Tín, ta nhất thiết phải nhắc nhở với ngươi, vị Hoàng Thái Tôn Cơ Dật Phong của các ngươi vốn là á quân của Âm Dương Học Đường, ma lực đạt đến năm mươi tám cấp, ma lực của Cơ Động lúc đó chỉ mới vừa đột phá lên ba quan. Dưới tình huống như thế mà còn bị một kích tất sát, chỉ có thể nói rằng hắn học nghệ không tinh mà thôi.
Cơ Trường Tín biến sắc, nhìn về phía Cơ Vân Lộc:
- Có chuyện đó sao?
Thần sắc trên mặt Cơ Vân Lộc thoáng vặn vẹo một chút, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Viện trưởng Thiên Can Học Viện, ông nội mình, Cơ Minh Tuyên.

Cơ Minh Tuyên ho khan một tiếng, nói với Cơ Trường Tín:
- Đại ca, sự tình đúng là như vậy, cho nên chúng ta mới không hề có ý truy cứu Cơ Động. Chẳng qua Đế quốc đã dốc hết toàn lực cũng không tìm được tông tích của hắn. Nếu không, cho dù Cơ Vân Lộc cũng không hiểu chuyện, nhưng cũng tuyệt đối đem chuyện tồn vong của Đế quốc mà đùa giỡn.
Âm Chiêu Dung ha ha cười:
- Cơ Minh Tuyên, ngươi đừng có giở giọng giả nhân giả nghĩa trước mặt ta. Các ngươi không định làm khó dễ Cơ Động? Nếu không phải Phất Thụy thông minh, mau chóng đem Cơ Động giấu đi, chỉ sợ đến lúc ta trở về cũng chỉ có thể nhìn thấy một cỗ thi thể mà thôi. Chuyện ngươi giam giữ chồng ta và em chồng ta, ta còn chưa tính với ngươi. Ngươi đừng ở đây nói lời vô nghĩa nữa.
Cơ Trường Tín thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện nếu đã là như vậy, ta vốn cũng không định can thiệp vào nữa. Nhưng mà Chiêu Dung, ngươi cũng hơi quá mức bá đạo rồi. Nơi này dù sao cũng trong lãnh địa Trung Thổ Đế Quốc của ta. Bất luận chuyện này là đúng hay sai, ngươi cũng không được lấy tính mạng của mấy trăm vạn dân chúng Trung Nguyên Thành ra làm áp lực chứ. Đệ tử kia của ngươi cho dù xuất sắc đến thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là một người mà thôi, chẳng lẽ, ngươi muốn để cho mấy trăm vạn người trong Trung Nguyên Thành cùng với hắn chôn cùng hay sao?
Âm Chiêu Dung giận dữ:
- Một người? Ngươi nói nghe thoải mái quá. Ngươi bảo ta tìm ở đâu ra một gã đệ tử có Âm Dương Song Thuộc Tính Cực Hạn Ma Lực đây? Đệ tử của ta trời sinh đã có được Cực Hạn Song Hỏa, hắn chính là tương lai hy vọng của Hỏa Hệ chúng ta. Thiên tài ngàn năm khó gặp. Mấy trăm vạn người tuẫn táng chung thì sao chứ? Cơ Trường Tín, ngươi không cần cùng ta so tài miệng lưỡi nữa. Chuyện hôm nay lão nương nhất định không bỏ qua đâu.