Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 223: Thương cùng mông (Thượng)




Nếu nói Cơ Động là Quân Vương uy hiếp thiên hạ, như vậy, A Kim giống như là một Sát Thủ Chi Vương không hề có cảm xúc nhân loại. Thanh âm kêu la thảm thiết của địch nhân chỉ khiến cho nàng càng ra tay độc ác hơn mà thôi. Không chỉ là thân thể của con người, thậm chí là thân thể của ma thú, nàng đều cực kỳ hiểu biết. Mỗi một lần công kích, đều đúng vào vị trí yếu hại nhất của địch nhân.
Bất quá, Diệt Tuyệt Quân Đoàn cũng bày ra sức chiến đấu cường hãn của bọn họ. Dưới mệnh lệnh tất sát của Trần Long Ngạo, tuy rằng không ngừng có Diệt Tuyệt Chiến Sư, Diệt Tuyệt Chiến Tướng chết trong tay của A Kim, nhưng A Kim thủy chung vẫn không thể thoát ra khỏi vòng vây của bọn họ. Một người ngã xuống, lập tức có người khác xông lên thế chỗ, không ngừng công kích vây công.
Cho tới giờ khắc này, Lô Tạp Nhĩ mới từ từ chui ra từ bên dưới bụng của đầu Kinh Mộc Ma Long, tọa kỵ của hắn. Bộ dáng vô cùng chật vật. Áo giáp trên người của hắn, đã bị máu tươi của Kinh Mộc Ma Long nhiễm đỏ. Công kích khủng bố của Nhật Nguyệt Âm Dương Giới, đúng là vẫn bị kẻ kia trốn thoát. Bằng vào thân thể khổng lồ của Kinh Mộc Ma Long, đã đem dư ba bùng nổ của Nhật Nguyệt Âm Dương Giới cùng với Thanh Long Thần Hàng hoàn toàn cản lại. Kinh Mộc Ma Long lúc này đã đang hấp hối, thế nhưng lông tóc của Lô Tạp Nhĩ cũng không hề có chút thương tổn nào.
Trần Long Ngạo nhìn về phía gã Phó Hội trưởng Kim Ưng Thương Hội vô cùng hèn mọn kia, giận dữ quát lên:

- Ngươi còn đợi gì nữa? Còn chưa động thủ?
Mặc dù đối với hành vi dùng tọa kỵ làm lá chắn cho mình của Lô Tạp Nhĩ, Trần Long Ngạo cực kỳ khinh thường, nhưng hắn cũng không khỏi phải nhờ Lô Tạp Nhĩ giúp đỡ. Mắt nhìn các chiến sĩ thủ hạ của mình không ngừng thương vong, trong lòng hắn đang tóe máu!
Diệt Tuyệt Quân Đoàn cường đại, thành lập nó đã hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết.
Không chỉ là tài lực, càng cần một khoảng thời gian rất lớn. Mỗi một tên Diệt Tuyệt Trọng Kỵ Binh, tuy rằng bọn họ cũng không phải là ma sư, nhưng đều là lựa chọn ra từ khi còn nhỏ. Từ mười tuổi đã bắt đầu huấn luyện, cùng với tọa kỵ bọn họ sinh hoạt cùng một chỗ với nhau, trải qua ít nhất mười lăm năm bồi dưỡng, huấn luyện, thực chiến, giết chóc, mới có thể xem như là một gã Diệt Tuyệt Trọng Kỵ Binh đủ tư cách. Mà Diệt Tuyệt Chiến Sư, Diệt Tuyệt Chiến Tướng, lại phải trả giá vô số gian khổ mới có thể bồi dưỡng ra được. Có thể nói, bọn họ đều là tiền tài và thời gian mà xây dựng nên. Mỗi một người chết đi, đối với Đông Mộc Đế Quốc đều là đả kích thật lớn. Huống chi hôm nay, toàn bộ một Đại đội Diệt Tuyệt Quân Đoàn một ngàn người, còn lại chỉ không tới trăm người. Cho dù là Thiên Lộc Thân Vương, tuyệt đối cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Dưới tình huống như vậy mà vẫn không thể đem địch nhân hoàn toàn giết đi, để cho Cơ Động, người có bối cảnh cực kỳ cường đại, ma sư có được Cực Hạn Song Hỏa chạy đi mất, như vậy sẽ là tai kiếp khủng khiếp đối với toàn bộ Đông Mộc Đế Quốc. Mà trong số những người có mặt ở đây, ngoại trừ hắn ra, thực lực mạnh nhất chính là Lô Tạp Nhĩ.
Lô Tạp Nhĩ chứng kiến A Kim toàn thân mặc áo giáp, cũng không khỏi sửng sốt một chút. Bởi vì bên trong bộ áo giáp còn có Cơ Động nữa, nên có vẻ vô cùng mập mạp. Nhưng mà sức chiến đấu kinh người của A Kim cũng không khỏi khiến Lô Tạp Nhĩ cực kỳ kinh hãi. Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện thủ hạ của mình dẫn theo, còn sống sót không đến một phần ba, hơn nữa tuyệt đại đa số đều đã bị thương. Bọn họ cũng không có được áo giáp ma lực bảo hộ như Diệt Tuyệt Quân Đoàn, mặc dù không có thừa nhận công kích trực tiếp của Siêu Tất Sát Kỹ, nhưng dư chấn của hai đại Siêu Tất Sát Kỹ va chạm nhau, đối với đám ma sư của Kim Ưng Thương Hội vẫn sinh ra thương tổn thật lớn.
Thảm cảnh của Diệt Tuyệt Quân Đoàn càng khiến cho Lô Tạp Nhĩ nhìn thấy ghê người, hắn không khỏi quay sang nói với Trần Long Ngạo:
- Thiên Tôn Đại Nhân, hay là, chúng ta lui lại đi.
- Đánh rắm.

Oa một tiếng, Trần Long Ngạo lại phun ra một ngụm máu tươi, khí giận bốc lên, quát một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ hậu quả nếu để hai người kia chạy thoát là cái gì hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn quốc gia chúng ta thừa nhận lửa giận của hai đại Chí Tôn Cường Giả hay sao? Không bắt hai người kia lưu lại, hoàn toàn giết chết, chúng ta chính là tội nhân của Đế Quốc đó. Ngươi mau cầm chân hắn lại, chỉ càn để cho Diệt Tuyệt Quân Đoàn chúng ta có được thời gian chuẩn bị một chút, ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn.
Lô Tạp Nhĩ trong lòng oán giận. Đánh nhau suốt nửa ngày, kết quả tổn thất lớn như vậy,... Chẳng lẽ nói lúc trước các ngươi không có thời gian chuẩn bị hay sao? Ta chỉ là một gã thương nhân! Không phải đến đây liều mạng. Nhưng mà dưới ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm của Trần Long Ngạo, hắn cũng không dám lên tiếng phản bác. Đắc tội với Diệt Tuyệt Chiến Thần của Diệt Tuyệt Quân Đoàn, hắn tuyệt đối thừa nhận không nổi.
Thất Quan dù sao cũng là Thất Quan. Lô Tạp Nhĩ gia nhập, nhất thời làm cho tình hình chiến đấu trên chiến trường xuất hiện biến hóa. Luận về kinh nghiệm chiến đấu cùng với ý chí chiến đấu, Lô Tạp Nhĩ tuyệt đối không thể nào so sánh được với Diệt Tuyệt Quân Đoàn. Thế mạnh duy nhất của hắn, cũng chỉ có ma lực cùng với sự giảo hoạt.
Thả người dung nhập vào trong chiến trường, Lô Tạp Nhĩ nhất thời cảm nhận được sự ảnh hưởng cực lớn của ba tầng ma lực thuộc tính áp chế. Cho dù hắn là cường giả cấp bậc Thất Quan Thiên Sư, dưới tác dụng của ba tầng áp chế này, ma lực cũng chỉ có thể phát huy ra được có sáu thành. Mà cái này hiển nhiên cũng là chướng ngại lớn nhất, chế ước lực chiến đấu của toàn bộ Diệt Tuyệt Quân Đoàn.
Hàn quang trong mắt chợt lóe, Lô Tạp Nhĩ liều mạng đem ma lực chú nhập vào thanh trường thương trong tay. Hắn cũng không nghe theo lời của Trần Long Ngạo, đi tiến hành công kích A Kim, mà đem mục tiêu hướng lên trên không trung. Hỏa Nhi đang phiêu phù ở khoảng cách trăm mét trên trời cao. Tuy rằng nó không có gia nhập chiến đấu, nhưng lại toàn tâm toàn ý phóng thích ra thuộc tính áp chế của bản thân. Nó hiển nhiên là có tác dụng lớn nhất trong cuộc đoàn chiến lần này.
Màu xanh biếc trong suốt thổi quét toàn thân, Lô Tạp Nhĩ rất nhanh phóng xuất ra Nguyên tố Chi thể của mình, liều mạng ngưng tụ cùng với áp bức mỗi một giọt Giáp Mộc Ma Lực, toàn bộ ngưng tụ lại trong thanh trường thương trong tay mình.

Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, thanh trường thương trong tay Lô Tạp Nhĩ đã hoàn toàn biến thành màu xanh biếc. Màu xanh biếc kia tiên diễm ướt át, diễm lệ khiến người khác mê hoặc. Ngọc bích vốn có nhiều loại, mình thường màu xanh nhạt, màu xanh lá cây, cao cấp hơn một chút có màu xanh lá mạ, màu xanh thẫm, màu xanh lam nhạt, màu xanh biếc, cao cấp nhất là màu lam biếc. Mà lúc này màu sắc do thanh trường thương trong tay Lô Tạp Nhĩ, lại chính là màu xanh ngọc bích gần với màu sắc của Ngọc Bính Chi Vương, Ngọc Lục Bảo, một màu dương lục nồng đậm rực rỡ.
Chứng kiến màu sắc của thanh trường thương trong tay Lô Tạp Nhĩ, cặp mày đang nhíu chặt của Trần Long Ngạo không khỏi giãn ra vài phần. Ngay sau đó ánh mắt Lô Tạp Nhĩ đã ngưng đọng lại, đột nhiên cả người nhảy lên, không phát ra bất cứ âm thanh nào, thanh trường thương trong tay hắn đã hoành thiên xuất thế, kinh thiên phá không, phóng thẳng lên cao.
Mãi cho đến khi thanh trường thương của Lô Tạp Nhĩ rời khỏi tay hắn, Hỏa Nhi trên không trung mới có cảm giác kinh sợ. Lúc này phản ứng lại cũng đã chậm mất nửa nhịp, không đủ để phóng xuất ra công kích Tất Sát Kỹ để phòng ngự. Nó chỉ có thế toàn lực vẫy mạnh cặp cánh, Cực Hạn Song Hỏa nháy mắt phát ra, hai đạo hỏa diễm trên không trung ngưng tụ lại, phát ra hiệu quả Song Hỏa Tổ Hợp Kỹ.
Trong thanh âm ầm ầm nổ vang, thanh trường thương màu xanh biếc kia bay lên không trung, bị Hỏa Nhi toàn lực phóng thích ra Cực Hạn Song Hỏa, phá tan thành từng mảnh nhỏ. Nhưng mà, cái này dù sao cũng là một kích toàn lực của Thất Quan Ma Sư a! Thực lực Hỏa Nhi hiện tại cũng chưa đạt đến cấp bậc Thất Quan Ma Sư, huống chi một kích âm hiểm kia, Lô Tạp Nhĩ đã súc lực rất lâu, lúc này chợt phóng thích ra, cũng không dễ đối phó như vậy.
Bản thể thanh trường thương tuy rằng bị vỡ nát, nhưng mà, một đạo lục quang mãnh liệt đã mạnh mẽ phá tan lực nổ mạnh của Cực Hạn Song Hỏa Tổ Hợp Kỹ, xuyên thẳng qua thân thể của Hỏa Nhi. Phản ứng cuối cùng của Hỏa Nhi chính là nghiêng người né tránh. Đạo lục quang kia cơ hồ xuyên qua vị trí chỗ giao nhau giữa ngực và gốc cánh bên phải của nàng. Đạo lục quang nháy mắt vỡ tan trên không trung, khi vỡ ra còn mang theo vô số huyết vụ. Hỏa Nhi rên rĩ một tiếng, cũng không cách nào duy trì phi hành nữa, thân thể từ trên không trung rớt xuống một mảnh rừng cách đó không xa.