Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 253: Thượng Cổ Thập Đại Danh Tửu (Thượng)




Cùng với sự rời đi của Cơ Vân Sinh, Kim Cương Quân Đoàn cũng lặng lẽ không một tiếng động giống như thủy triều rút nhanh rời đi. Đương nhiên, ngay sau đó Cơ Động liền đem Đại Diễn Thánh Hỏa Long thu hồi vào trong Sinh Mệnh Chi Hạch, tiếp tục vì chúng nó bổ sung thêm sinh mệnh lực. Quân Ma Âm Dương Khải, Sinh Mệnh Chi Hạch cũng đều dưới tác dụng của Dung Hợp Thần Thuật, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
Hi Lạc một mình đi về phía của Ma Kỹ Công Hội. Bên phía Ma Kỹ Công Hội, Thái Phật cũng nhanh chóng đi ra. Hai vị lão nhân trước giờ vốn là đối thủ từ hai bên đồng thời đi ra, đi đến một khoảnh đất trống khá rộng rãi cùng nhau thương thảo. Trên mặt Hi Lạc đầu tiên toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt:
- Ta không thắng, mà ngươi thì cũng không có thua. Từ nay về sau mọi người đều là người một nhà cả.
Thái Phật cũng mỉm cười nói:
- Thắng Quang Miện Hạ đã cho chúng ta nhìn thấy tiền đồ sáng rọi. Những chuyện trong quá khứ sau này tuyệt đối không nhắc lại nữa. Chuyện của hai đại Công Hội từ nay về sau toàn bộ sẽ do ngươi xử lý. Sau khi chuyện sát nhập hoàn tất, ta cũng đi bế quan.
Hi Lạc nói:
- Ngươi tính toán giỏi quá a! Ngươi muốn đem cả hai đại Công hội sau khi sát nhập to lớn như vậy giao hết lên mình một lão già như ta sao? Ngươi muốn ta mệt chết hay sao? Ta nhất định không cho ngươi chạy trốn đâu!
Thái Phật cả giận nói:

- Lão tử muốn né tránh cũng không được sao?
- Không được.
Hi Lạc vẻ mặt căm tức nói. Hai vị Bát Quan Thiên Tôn này tuổi đời ai cũng đã hơn tám mươi rồi, thế nhưng lúc này lại trợ mắt há mồm cãi nhau, tựa hồ giống hệt như trước kia.
- Ngươi vẫn đáng ghét giống hệt như ngày nào.
Hi Lạc tức giận nói.
Thái Phật cũng hừ một tiếng:
- Ngươi cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì.
Nộ quang trong mắt hai vị lão giả kia chợt hóa thành ý cười nhàn nhạt. Đột nhiên, cả hai người đồng loạt ha ha nở nụ cười rộ. Có lẽ đây chính là nụ cười xóa sạch ân oán của hai vị này.
Pháo Long dùng cánh tay cụt của mình khoác lên trên bả vai của Cơ Động:
- Đi thôi. Huynh đệ chúng ta đi uống rượu đi!
- Cho ta đi ké với.
Chúc Diễm ở bên cạnh chạy ra, bộ mặt vô cùng ủy khuất nói:
- Đại tẩu cùng với lão sư lúc bỏ đi thế nhưng quên mất chuyện mang ta theo. Đúng là không chút trượng nghĩa gì mà! Pháo Long, thằng nhóc tiểu tử nhà ngươi, đi uống rượu mà không chịu rủ ta à?
Pháo Long khẽ sửng sốt một chút, ngược lại mỉm cười nói:
- Đi, chúng ta cùng đi vậy. Còn thiếu phần rượu của ngươi sao? Đến chổ của ta đi, đảm bảo đủ rượu uống.

Phất Thụy cũng không có cưỡi Tử Lôi Diệu Thiên Long mà bay. Bốn người, già có trẻ có, dưới ánh mắt hâm mộ của đám ma sư hai đại Công hội, liền cứ như vậy mà đi bộ trở về Trung Nguyên Thành. Trận phong ba nổi lên giữa hai đại Công hội cứ như vậy xem như là chấm dứt.
o0o
Nhất Khẩu Hương, đại sảnh lầu một.
Bên cạnh một cái bàn lớn đủ cho mười người ở khu trung tâm đại sảnh, có bốn người đang ngồi đó.
Một gã mặc trang phục đầu bếp, chỉ là cái mũ đầu bếp đã được bỏ xuống, lộ ra một cái đầu trọc bóng lưỡng, chỉ còn có một tay, đang mồm to uống từng hớp rượu mạch ướp lạnh, dáng vẻ vô cùng thống khoái.
Một gã tráng hán dáng người cao to, mái tóc cắt ngắn như cương châm, khuôn mặt cương nghị, cả người tràn ngập khí tức bạo tạc nguy hiểm, đang ngồi cùng với gã tráng hán mặc bộ quần áo đầu bếp kia mà đối ẩm, tiếng to tiếng nhỏ ầm ỷ không ngừng.
Một lão đầu mái tóc đỏ chót, bộ dáng vô cùng đáng khinh, trực tiếp ngồi xổm luôn lên trên ghế, tay cầm một xâu thịt nướng khổng lồ, không ngừng nhai cắn, tay còn lại thì cầm một bình rượu mạch lớn, cứ hớp một ngụm rượu thì cắn một miếng thịt, ngay cả thời gian nói chuyện tựa hồ như cũng không có.
Cuối cùng còn lại một người, cũng là người duy nhất miễn cưỡng xem như tương đối bình thường, động tác ăn uống tuy rằng cũng không kịch liệt cho lắm, thế nhưng tốc độ ăn tuyệt đối không chậm hơn ba người kia chút nào.
Không cần phải hỏi, bốn người này tự nhiên chính là hai sư huynh đệ Phất Thụy, Cơ Động, cùng với ông chủ của Nhất Khẩu Hương này, Pháo Long A Bỉnh cùng với Vũ khí Ma lực Chú tạo Đại sư Chúc Lão Nhị Chúc Diễm.
Vốn là Pháo Long định dành hẳn một phòng lớn trên tầng ba để ăn uống sảng khoái, thế nhưng Chúc Diễm lại đòi xuống đại sảnh lầu một này ăn uống. Hắn nói là chỉ khi nào ở trong hoàn cảnh ăn uống ồn ào như thế này mới có được cảm giác ăn uống sảng khoái. Vì thế cho nên mới có một màn trước mắt này. Cái bàn lớn nhất trong đại sảnh liền bị bốn người độc chiếm, ăn uống không một chút đố kỵ gì cả. Pháo Long A Bỉnh tự mình xuống bếp, nước lên một đống xâu thịt nước, đừng nói là bỏ vào miệng ăn, chỉ riêng mùi vị toát ra thôi cũng đã đủ khiến cho người khác chảy nước dãi ròng ròng rồi.
Cơ Động và Phất Thụy cũng không có điều rượu. Ở trong không khí sảng khoái như thế này, trong loại hoàn cảnh đặc thù như thế này, còn có cái gì sảng khoái hơn là cảm giác được ăn thịt từng khối lớn, uống rượu mạch từng hớp lớn nữa cơ chứ?
- Mẹ nó. Phất Thụy, ngươi có biết sau khi ta còn lại có một cánh tay, điều khiến cho ta cảm thấy thống khổi nhất là cái gì hay không?
A Bỉnh xoa xoa mớ rượu vương lại quanh miệng mình, thống khoái nói.
Phất Thụy nói:
- Là cái gì?

A Bỉnh ha ha cười, nói:
- Chính là còn có một tay, cũng không thể nào bắt chước mọi người, một tay cầm thịt, một tay cầm rượu, ăn uống thống khoái nữa, chỉ còn có thể cầm từng cái từng cái mà ăn uống thôi.
Ánh mắt Phất Thụy thoáng ngưng đọng lại:
- Đại ca, cũng là vì ta, ngươi mới…
Một tiếng bốp vang lên, A Bỉnh đã vỗ mạnh lên cái đầu bóng lưỡng của mình:
- Ta nói những lời này làm gì cơ chứ? Phất Thụy, những lời này ngươi cũng đã nghe ta nói qua ít nhất cả trăm ngàn lần rồi. Chúng ta đều là huynh đệ, không cần nói đến những lời đó làm gì. Nếu như ngươi và Cơ Động gia nhập chiến trường, hắn gặp phải nguy hiểm, ngươi nhất định cũng sẽ làm giống như ta mà thôi.
Nói đến đây, A Bỉnh đặt bình rượu mạch trong tay mình xuống bàn, nói tiếp:
- Kỳ thật mãi cho đến hôm nay, có rất nhiều chuyện ta cũng chưa từng nói qua với ngươi. Hiện tại nói ra cũng không có gì. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận là đã cứu ngươi. Cho dù có xảy ra một lần nữa, ta cũng sẽ tiếp tục làm như vậy thôi. Không phải bởi vì thiên phú của ngươi giỏi, rất có tiền đồ, mà đơn giản chỉ là ngươi chính là huynh đệ của Pháo Long ta. Là một đại ca mà không thể bảo vệ được cho huynh đệ mình, như vậy còn gọi là đại ca gì nữa? Từ sau khi trở về, ta phát hiện ra bản thân mình đã tàn phế, biến thành một gã phế nhân, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ở lại Âm Dương Học Đường nữa. Lúc ấy ta quả thật là vô cùng thống khổ. Pháo Long ta sẽ không bao giờ… còn có thể hướng về phía địch nhân phát động những công kích mãnh liệt như đạn pháo nữa… Còn con mẹ gì mà xưng là Pháo Long chứ. Ta thật sự buồn bực, thậm chí cũng đã từng nghĩ đến chuyện tự sát nữa. Một gã phế nhân như ta, còn sống trên đời này làm gì nữa chứ? Ta cũng đã thật sự đi làm như vậy. Nhưng chính là Thái Ất Miện Hạ, chính là sư mẫu của ngươi lúc đó đã cứu sống ta. Bà ấy đã tát ta một cái thật mạng, rồi hỏi ta: A Bỉnh, cái tên tiểu tử không nên thân ngươi có còn là một nam nhân nữa không? Chỉ mới suy sụp một chút mà ngươi đã muốn đi chết rồi sao?
A Bỉnh giả cái thanh âm eo éo của Âm Chiêu Dung khi nói chuyện với hắn. Thanh âm của hắn vô cùng khôi hài khi nói ra mấy câu nói này, thế nhưng khi vang vào trong tai của Phất Thụy và Cơ Động, lại ngay cả một chút cũng không cảm thấy buồn cười. Là bởi vì bọn họ có thể mãnh liệt cảm nhận được tâm tình đau khổ đến mức không muốn sống nửa của A Bỉnh vào lúc đó. Thân là một gã ma sư, lại là gã ma sư có tiền đồ tốt nhất trong Âm Dương Học Đường nữa, liền cứ như vậy mà trở thành tàn phế, những áp lực cùng với thống khổ mà hắn đã thừa nhận có thể tưởng tượng cũng biết được.
- Ở trong học viện chúng ta, người mà ta vô cùng kính phục nhất chính là Thái Ất Miện Hạ. Bất luận vào lúc nào nhìn thấy Thái Ất Miện Hạ, ta cũng giống như là con chuột nhìn thấy mèo vậy. Từng có người nói qua, Pháo Long ta một khi nhìn thấy Thái Ất Miện Hạ liền biến thành Tuần Long, kỳ thật đó chẳng qua là bởi vì cảm kích mà thôi. Nếu không có lão nhân gia ngài, chỉ sợ ta sớm cũng đã chết rồi. Thậm chí ngay cả cái cửa hiệu Nhất Khẩu Hương hiện tại này, cũng đều là do lão nhân gia ngài cấp cho ta. Điều này chỉ sợ cũng không có mấy người biết được. Sau này, ta dần dần nghĩ thông suốt mọi chuyện. Sống như thế cũng đâu phải là quá tệ chứ. Có thể ở lại trong Trung Nguyên Thành, thỉnh thoảng gặp lại được các người, ta xem như thỏa mãn rồi.
Chẳng qua là ta còn có chút không cam lòng. Ta luôn mong chờ kỳ tích phát sinh. Cho nên, việc tu luyện của ta vốn chưa bao giờ đình chỉ cả. Mấy tháng trước đây, ta bắt đầu cảm giác được càng ngày càng không ổn. Cách làm từ trước đến giờ của ta, chính là không ngừng gia tăng lên ma lực trong cơ thể, hy vọng có một ngày nào đó có thể phá tan được những trở ngại trong kinh mạch. Nhưng mà, ta phát hiện ra chuyện này đã là không có khả năng rồi. Ma lực trong cơ thể ta đã tích tụ thành thể rắn, kinh mạch đã càng ngày càng không thể chống đỡ nổi nữa. Ta biết, chỉ sợ là sinh mệnh của ta đã sớm đến hồi kết thúc rồi. Ta thậm chí ngay cả di thư cũng đã viết xong cả rồi.