Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 362: Tinh thần dung hợp




Cơ Động kinh ngạc nói: “Nơi này các ngươi có thể tính tiền trực tiếp bằng tinh hạch sao? Như vậy thì bớt được phiền phức rồi.”
Trần Tư Tuyền ở bên cạnh đứng lên nhận tờ giấy nói: “Để em tính tiền cho anh!”
Người bán hàng mỉm cười nói: “Tổng cộng là 7300 kim tệ. Nếu như dùng tinh hạch, bất kỳ loại tinh hạch tứ giai nào cũng được!”
“Đkm vcl sh, mắc như vậy?” Người lỡ mồm phát ngôn chính là Tử Thần Tinh. Mặc dù bọn họ cũng biết tửu điếm Soả Hữu Tiễn rất đắt nhưng không nghĩ tới lại có thể đắt đỏ đến mức độ như vậy. Hơn bảy ngàn kim tệ là cái khái niệm gì chứ? Số tiền đó đủ cho một hộ gia đình bình thường sống dư dả trong hai mươi năm rồi, lại còn là đại gia đình có mười người trở lên nữa kìa. Vừa nghe thấy giá tiền đó, mọi người đang có vài phần say rượu cũng muốn tỉnh lại.
Trần Tư Tuyền không lấy ra tinh hạch, chỉ khẽ lật bàn tay cầm một tấm tạp phiến màu xanh lục. Tấm thẻ này là do ngọc Phỉ Thuý tạo thành, phía trên có điêu khắc một đồ án Thanh Long lóng lánh.
Trong tay Trần Tư Tuyền vừa xuất hiện tấm thẻ, sắc mặt người phục vụ liền thay đổi, dùng hai tay cung kính nhận lấy thẻ nói:”Thì ra là quý khách Thanh Long, thật sự xin lỗi đã tiếp đãi ngài chậm trễ.”
Trần Tư Tuyền mỉm cười, lắc đầu nói: “Tính tiền giúp chúng ta nhanh đi !”
“Vâng.” Người bán hàng vội vàng lui ra ngoài.
Thẻ khách quý cấp Thanh Long này đương nhiên là do phụ hoàng Trần Tư Tuyền đưa cho, khách quý cấp bậc này trong toàn thương hội Soả Hữu Tiễn chỉ có năm nhân vật, được chia ra tặng cho năm vị hoàng đế của năm đại đế quốc. Người giữ tấm thẻ này có thể hưởng thụ hai phần ưu đãi. Nói một cách khác bọn họ chỉ cần trả hơn một ngàn kim tệ là đủ rồi.

Cơ Động tất nhiên sẽ không khách khí với Trần Tư Tuyền. Trên người nàng còn có một lượng lớn tinh hạch. Bất kỳ một viên nào cũng đủ để trả nợ rồi.
Mọi người chuẩn bị rời khỏi phòng tửu điếm Soả Hữu Tiễn thì đột nhiên có mấy nhân viên nhanh chóng tiến lên ngăn cản đường đi của bọn họ.
“Các vị khách quý xin chờ một chút!” Từ lúc đi tới tửu điếm Soả Hữu Tiễn đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhân viên nam. Nhìn bộ dáng hắn mặc một thân lễ phục màu vàng ít nhất cũng phải là người phụ trách ở chỗ này. Hắn mang theo hai nữ tiếp viên ngăn cản nhóm người Cơ Động.
“Có chuyện gì sao?” Cơ Động nhàn nhạt hỏi.
Người phụ trách khách khí nói: “Ta là người phụ trách tầng đại sảnh của tửu điếm Soả Hữu Tiễn tại Sí Hoả Thành. Chuyện là như thế này, sẽ lập tức có một vị khách quý sắp đến tửu điếm của chúng ta. Vì để nghênh đón vị khách quý này, các vị có thể tạm hoãn một chút được không?
Chờ sau khi vị khách quý kia lên lầu các vị có thể rời đi. Chúng ta sẽ dâng lên cho các vị trái cây và đồ uống. Chuyện này tuyệt đối sẽ không vượt quá nửa canh giờ.” Hắn mặc dù ăn nói khách khí nhưng ý tứ biểu đạt ra cũng rất rõ ràng. Khách quý sẽ đến ngay lập tức, nếu như lúc này nhóm người Cơ Động rời đi rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc vị khách quý kia tiến vào tửu điếm. Cho nên phải đợi đến khi vị khách quý kia đi lên lầu sau đó mới được rời đi.
Tân Vũ nói: “Chúng ta ở chỗ này tốn tiền chẳng lẽ không phải là khách quý sao? Thời gian của chúng ta không phải là thời gian sao?”
Trên khuôn mặt người phụ trách nụ cười cũng không giảm: “Thật sự không có ý đó nhưng vị khách quý này đối với tửu điếm chúng ta quả thật rất quan trọng. Cho nên bất luận thế nào cũng xin các vị ở lại thêm một lát.”
Tân Vũ hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta hiện tại nhất định phải đi thì ngươi định làm gì? Vừa nói nàng vừa cất bước đi ra ngoài.
Người phụ trách mỉm cười dời thân vượt qua chặn Tân Vũ lại, sắc mặt trầm xuống mấy phần: “Thật sự là ngại quá, cho dù như thế nào ta cũng không thể để cho các vị quấy rầy vị khách quý kia !” Lúc này trong lời nói của hắn rõ ràng đã cường ngạnh thêm mấy phần.
Đúng lúc đó thì người phục vụ lúc trước cho nhóm Cơ Động chóng bước tới chỗ người phụ trách, kề bên tai hắn nói mấy câu gì đó. Nghe những lời này của nàng ta xong, sắc mặt người phụ trách lại hoà hoãn xuống. Ánh mắt dừng lại trên người Trần Tư Tuyền, kinh ngạc nói: “Thì ra là khách quý Thanh Long quang lâm. Thật sự là không tốt, tại hạ đã thất lễ. Tuy nhiên ngài có thể thông cảm cho chúng ta hay không? Như vậy đi, hôm nay chi phí của các vị ta sẽ không tính, chỉ xin các vị ở lâu thêm một chút thôi!”
Nghe người phụ trách nói tới mức này thì ngay cả Cơ Động cũng hơi kinh ngạc. Trần Tư Tuyền có thẻ khách quý Thanh Long đã biểu hiện rõ ràng ra thân phận nàng là công chúa một nước. Ngay cả công chúa Đông Mộc đế quốc trong mắt người phụ trách này cũng không trọng yếu bằng vị khách quý kia. Đến tột cùng là đại nhân vật nào mới có thân phận trọng yếu hơn cả công chúa một nước đây?
Trần Tư Tuyền thản nhiên nói: “Ở chỗ này ta không làm chủ được, ngươi cứ hỏi hắn xem có đồng ý hay không?” Vừa nói xong ánh mắt nàng đã dừng lại trên người Cơ Động.
Người phụ trách liền chuyển ánh mắt sang Cơ Động, nhưng hắn chưa kịp mở miệng Cơ Động đã lạnh lùng nói: “Tránh ra!” Nếu là lúc trước hắn sẽ không so đo làm gì. Cùng lắm là chờ lâu thêm một chút mà thôi. Nhưng mà lòng hắn đang đau nhói vì suy nghĩ đến Liệt Diễm, bây giờ lại bị ngăn cản đường đi nên hắn đã sớm không còn kiên nhẫn. Một tầng hơi thở tĩnh mịch lạnh như băng từ trong cơ thể hắn phóng xuất ra.
Người phụ trách tầng một sắc mặt kịch liệt biến đổi: “Vị tiên sinh này, ta đã nhún nhường hết khả năng rồi. Đừng làm cho ta khó xử, nếu không ta chỉ đành phải mạnh mẽ áp chế các vị một lát vậy!”
Cơ Động căn bản không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp bước tới. Sắc mặt người phụ trách trầm xuống, tay phải giơ lên nhanh như chớp, nhắm thẳng trước ngực Cơ Động chộp tới.
Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, khí độ trầm ổn. Tay phải xuất thủ tốc độ mau lẹ có cảm giác mãnh liệt và trầm trọng. Rõ ràng là một vị Thổ hệ Ma Sư, hơn nữa tu vi tuyệt đối không kém.

“Hừ!” Cơ Động hừ lạnh một tiếng. Người phụ trách kia chỉ cảm giác đại não mình dường như nổ tung, trước mắt nhất thời hiện lên một mảng trắng xoá, tay phải của hắn tự nhiên buông lỏng xuống.
Cho dù đứng ở bên cạnh Cơ Động thì các học viên cũng không thấy rõ hắn có động tác nào, chỉ thấy có tia sáng chợt loé lên rồi thân thể gã quản lý giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Nhóm người phục vụ nghe ở bên trong vang lên từng tiếng kinh hô, thân thể gã quản lý văng ra đụng bể vài cái bàn mới dừng lại, trên người dính đầy một đống hỗn độn. Vải vóc y phục cho dù tốt hơn nữa cũng không chịu được va chạm như vậy, rất nhiều chỗ đã bị rách toạc thủng lỗ chỗ.
Mà Cơ Động lại giống vừa làm một việc đơn giản, cứ bình thản ngẩng đầu mang theo nhóm học viên bước ra ngoài.
Đám người Tử Thần Tinh hai mặt nhìn nhau, bọn họ này thật sự là bội phục sát đất đối với vị lão sư Cơ Động này. Ở loại địa phương như Soả Hữu Tiễn tửu điếm mà cũng dám động thủ, quả nhiên là hán tử chân chính. Phải biết rằng đối với thương hội Soả Hữu Tiễn, ngay cả năm đại đế quốc cũng phải cẩn thận đối đãi.
Gã quản lý từ trên mặt đất chật vật bò dậy, òa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, công kích của Cơ Động chỉ thuần tuý là đả kích cơ thể hắn, không có sử dụng ma lực. Tuy nói vậy nhưng xương sườn hắn ít nhất cũng gãy mất một cái.
Trên người gã trong nháy mắt phóng xuất ra ánh sáng nồng đậm, Dương miện màu trắng biểu hiện rõ ràng là ma sư Lục quan. Một gã phụ trách tầng một lại là một gã ma sư Lục quan? Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Tử Thần Tinh không khỏi hít vào một hơi lạnh. Xem ra hôm nay muốn rời khỏi tửu điếm Soả Hữu Tiễn chỉ sợ không dễ dàng rồi.
Cơ Động lạnh lùng bước qua, nói: “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không tiếp tục ra tay. Ta tiếp tục ra tay lần nữa thì không phải là chỉ gãy một cái xương sườn thôi đâu !”
“Ngươi…” Đang chuẩn bị phát động công kích lần nữa, gã quản lý đột nhiên ngừng lại bởi hắn có thể cảm nhận được lực áp bách cường đại mà Cơ Động ép tới hắn. Nhưng mà hắn có thể không động thủ sao? Chẳng qua hắn chỉ dừng lại một chút rồi lại lao đến Cơ Động.
Sau khi Liệt Diễm chết đi, tính cách vốn cao ngạo của Cơ Động càng thêm mấy phần cực đoan. Tên quản lý này hai lần khiêu khích đã làm cho hắn nổi lên sát ý. Sát khí lạnh như băng giống như sóng thuỷ triều tuôn ra. Tuy đứng phía sau lưng Cơ Động nhưng các học viên cũng cảm giác trên người có một làn gió lạnh quét qua, ngoại trừ Trần Tư Tuyền ra, những người khác đều luống cuống lui lại.
“Cơ Động lão sư, không nên tuỳ tiện giết người!” Trần Tư Tuyền nhắc nhở một câu vào bên tai Cơ Động.
Cơ Động cũng không để ý đến lời nhắc nhở của Trần Tư Tuyền. Nếu hắn làm việc gì cũng có cố kị thì hắn đã không phải là Cơ Động rồi. Quang mang nóng bỏng vàng kim trong phút chốc tràn ra, áp chế thuộc tính bộc phát mạnh mẽ nghiền nát hết thảy mọi thứ. Lấy Cơ Động làm trung tâm nhiệt độ trong không khí nháy mắt bạo tăng. Vài cái bàn gần đó đã có dấu hiệu tan chảy.
Giống như lúc Hiên Viên Hâm đối mặt với Cơ Động, áp chế mạnh mẽ vừa phóng ra khí thế người phụ trách đang lao tới đột nhiên ngừng lại, mặc dù hắn muốn làm hết trách nhiệm đối với cương vị của mình, nhưng không có ai lại mang tính mạng của mình ra mà đùa giỡn. Nhìn thấy ánh mắt Cơ Động hắn liền chuyển sang hoảng sợ.
“Ý…” Một tiếng kêu kinh ngạc hấp dẫn sự chú ý của Cơ Động làm cho hắn vốn định ra tay phát động công kích liền dừng lại. Sau một khắc, sắc mặt Cơ Động trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, hắn cảm thấy có một luồng tinh thần lực khổng lồ như núi lở sóng gầm đang công kích tới. Kỳ lạ nhất chính là các học viên phía sau hắn không có người nào có phản ứng, hiển nhiên là không có cảm giác được chuyện này.
Tinh thần lực như vậy đây là lần đầu tiên Cơ Động gặp phải, lực lượng mênh mông khổng lồ nhưng không phân tán. Nó lẳng lặng bao vây Cơ Động vào giữa, rồi từ từ đánh sâu vào tâm khảm hắn, giống như giam Cơ Động vào trong lồng, sau đó mới dùng trường mâu đâm xuyên qua khe hở.
Tinh thần lực của Cơ Động đã rất cường đại, nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một loại tinh thần lực không yếu hơn hắn, thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần. Từ hơi thở tinh thần lực mang mênh mông như biển kia có thể thấy được nó còn vượt qua cả thần thú Tam Túc Kim Ô, làm sao Cơ Động lại không nghiêm chỉnh đón đỡ chứ?

Cơ Động tất nhiên sẽ không để cho đối phương tuỳ ý áp chế mình như vậy, lốc xoáy linh hồn trong đầu cấp tốc xoay tròn, tinh thần lực Hoả thuộc tính của hắn lập tức phát ra va chạm kịch liệt với luồng tinh thần lực bên ngoài kia. Trong nháy mắt cả hai phát sinh nổ tung ầm ầm, rồi triệt để xóa sạch luồng tinh thần lực đang xâm nhập của đối phương. Cơ Động chỉ có thể tiến hành hạn chế trong phạm vi xung quanh thân thể, nếu muốn đột phá đối phương thì không thể nào làm được.
Trần Tư Tuyền đứng bên cạnh Cơ Động nhìn thấy rõ ràng hai mắt hắn đã chuyển thành màu bạc, nàng rất quen thuộc đối với Cơ Động, lại cùng với Cơ Động hoàn thành quá trình linh hồn dung hợp nên mơ hồ cảm nhận được lúc này hắn đang phải thừa nhận chuyện gì. Nhất thời nàng không do dự đi tới sau lưng Cơ Động, nhắm hai mắt lại phóng thích tinh thần lực của mình ra, trực tiếp chui vào trong đầu Cơ Động.
Ngay lúc này nếu như Cơ Động có nửa phần ác ý, chỉ cần khống chế tinh thần của mình trong nháy mắt sẽ có thể khống chế linh hồn Trần Tư Tuyền. Linh hồn của nàng thật sự thua kém Cơ Động quá xa, hơn nữa lúc này bên trong thế giới tinh thần của hắn còn có một luồng tinh thần lực khổng lồ khác, tình thế của nàng cực kỳ nguy hiểm.
Cơ Động phát hiện Trần Tư Tuyền rót tinh thần lực sang cho mình nhất thời thất kinh. Lúc này hắn không phải bài xích Trần Tư Tuyền mà là đang lo lắng cho nàng. Phải biết rằng so đấu linh hồn thậm chí càng nguy hiểm hơn so đấu ma kỹ, chỉ cần một chút sơ sẩy rất có thể sẽ biến thành ngu ngốc hoặc trực tiếp tử vong. Nếu như lốc xoáy linh hồn của Trần Tư Tuyền không phóng thích ra bên ngoài cơ thể thì cho dù đối phương tạo áp lực cho nàng, tối đa cũng chỉ sinh ra hiệu quả áp chế tinh thần đối với nàng. Nhưng nàng tự mình phóng thích tinh thần lực ra bên ngoài, tình huống này hoàn toàn khác hẳn, đưa ra được nhưng chưa chắc có thể thu về được.
Qua cơn kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của Cơ Động không phải là ngăn cản tinh thần áp chế mà vội vàng phân ra một luồng tinh thần lực bao phủ lấy tinh thần lực từ Trần Tư Tuyền kéo vào trong đầu mình. Bảo vệ nàng không chịu ảnh hưởng của đối phương.
Cứ như vậy tinh thần lực của Cơ Động đang so đấu với đối thủ sẽ yếu đi rất nhiều, linh hồn so đấu là không được có nửa điểm sơ hở, lần này sơ xuất khiến cho tinh thần lực mãnh liệt của đối thủ hoá thành vô số lưỡi đao sắc bén điên cuồng xông vào bên trong thế giới linh hồn của Cơ Động, cố gắng tạo ra hiệu quả áp chế.
Nhưng có một chuyện mà đối thủ của Cơ Động không nghĩ tới, chính là cùng lúc đó linh hồn Trần Tư Tuyền và linh hồn Cơ Động đã bắt đầu dung hợp. Cơ Động bất đắc dĩ mới tiến hành quá trình dung hợp này, ngày trước hắn đã quyết định bất luận như thế nào cũng không thể tiến hành dung hợp linh hồn lần nữa. Nhưng tình cảnh lúc này không thể không làm, căn bản không có thời gian để chần chờ. Linh hồn hai người hoàn toàn hợp thành một thể, Trần Tư Tuyền cơ bản không nghĩ tới việc dung nhập vào linh hồn Cơ Động lại dễ dàng như vậy. Chỉ cần Cơ Động không có tiến hành kháng cự thì chỉ trong chớp mắt đã có thể hoàn thành.
Mới vừa bị đối thủ xâm lấn áp chế, luồng tinh thần lực của Cơ Động nháy mắt bạo tăng, tinh thần lực Hoả thuộc tính nổ tung lần nữa. Lần này uy lực lại hơn xa lúc trước, tinh thần lực sinh ra khi Cơ Động và Trần Tư Tuyền dung hợp chẳng những có hiệu quả âm dương tương hỗ, đồng thời trong đó còn có đặc tính mộc sinh hoả. Linh hồn dung hợp trong chớp mắt mang đến cảm giác thật sự thống khoái, suýt chút nữa làm cho tâm thần Cơ Động run rẩy. Ngay cả nội tâm thống khổ lúc trước vào giờ phút này tựa hồ đã giảm bớt đi rất nhiều.
“Ủa?” Âm thanh kinh ngạc từ nơi xa đột ngột vang lên, lúc trước luồng tinh thần lực khổng lồ kia đã có thể áp chế Cơ Động, phần lực khống chế này tuyệt đối không thua kém Cơ Động, hoàn toàn có thể thu phát tự nhiên.
Cơ Động thông qua linh hồn nói với Trần Tư Tuyền: “Chuyện tình có biến hoá, ngươi mang mọi người quay về học viện trước đi, nơi này có ta lo rồi !”
“Không, ta không quay về, trở về học viện cũng vô dụng. Nếu ngay cả lão sư mà cũng không đối phó được thì cho dù là Chúc Dung viện trưởng có tới cũng vô dụng mà thôi!” Trần tư Tuyền cố chấp nói.
Cơ Động nói: “Chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn cho rằng có thể sử dụng Thánh Khải lần nữa sao? Sợ rằng không thể nào đâu. Không có tánh mạng ma lực bổ sung trong thời gian dài, nó cũng coi như bỏ đi !”
Đúng lúc này, kèm theo vài tiếng bước chân liên tiếp, từ cánh cửa tửu điếm xuất hiện một nhóm người. Cầm đầu là một gã mập mạp, cực kỳ to béo, phì lũ vô cùng.