Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 66: Lấy oán báo ân (Thượng)




Ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua những khe hở của các cành lá rậm rạp, chiếu rọi xuống tầng cây cỏ mọc trên mặt đất. Càng đi sâu vào trong Địa Linh Sơn, địa hình cũng càng thêm mấp mô hơn, bóng cây cũng càng ngày càng dày đặc hơn. Cơ Động lúc này đang cầm một nhánh cây ngắn thay gậy để mở đường. Hiện tại hắn đã có chút hối hận, vì sao lúc đầu trong Địa Linh Thành không mua thêm một cây đao chặt gỗ lớn, nếu có nó, việc mở đường đi tới sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn cũng không phải không nghĩ đến chuyện dùng lửa mở đường, nhưng mà làm vậy, vạn nhất gây ra cháy rừng thì sẽ phiền toái.
Rống, rống —
Đang tiến tới trước, đột nhiên hai tiếng gầm nhẹt chợt thu hút sự chú ý của Cơ Động và Lam Bảo Nhi. Hai người liếc nhau một cái, Cơ Động hướng về phía thanh âm truyền đến làm ra vài động tác nhẹ, Lam Bảo Nhi gật gật đầu, cùng nhau lặng lẽ đi theo hướng đó. Trong quá trình đi tới, hai người tận hết khả năng hạn chế việc phát ra âm thanh.
Rống, rống ——
Càng đến gần, tiếng rống kia càng trở nên rõ ràng hơn. Mơ hồ còn có thể cảm nhận được trong thanh âm truyền đến còn có chút ma lực ba động nhè nhẹ nữa.
Khi Cơ Động cảm thấy khoảng cách đến nơi phát ra thanh âm cũng không ca lắm, hắn dừng bước lại, chỉ chỉ vào một gốc đại thụ khá lớn phía trước. Lam Bảo Nhi nhất thời hiểu ý, gật gật đầu. Cơ Động khẽ ấn nhẹ tay phải hắn lên thân cây, ma lực trong cơ thể vận chuyển, thân thể nhẹ nhàng vọt lên cao, nhảy thêm vài cái đã lên đến một nhánh cây khá lớn trên cao, vạch tán lá rậm rạp ra, nhìn xuống phía trước.

Lam Bảo Nhi cũng bắt chước động tác của Cơ Động, nhảy lên trên cây, nhưng độ linh hoạt của thân thể nàng hiển nhiên không thể nào bằng được Cơ Động, đã từng trải qua Long Huyết Tẩm Thể. Khi nàng nhảy đến gần chỗ của Cơ Động, đã mất thăng bằng, sắp sửa rót xuống, Cơ Động đã nhanh tay chụp lấy, kéo nàng lên, lúc này nàng mới chụp lấy một cành cây bên cạnh, ổn định lại thân thể.
Hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, nhất thời lắp bắp kinh hãi. Vốn là bọn họ tưởng sẽ gặp phải ma thú đối đầu nhau, định sẽ đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi. Không ngờ nhìn kỹ mới thấy, không phải là ma thú đối đầu với ma thú, mà là người đang chiến đấu với ma thú.
Một gã trung niên nam tử dáng người cao gầy đang cùng với một con Tùng Lâm Cự Thú thân thể khổng lồ đánh nhau sống chết. Con Tùng Lâm Cự Thú kia cả người xanh thẫm, là một con ma thú Ất Mộc Hệ. Toàn thân nó bao phủ một tầng lân giáp màu lục, chiều cao hơn năm thước. Bốn chân tráng kiện mạnh mẽ, mỗi lần đánh xuống mặt đất đều phát ra một tiếng phịch lớn. Trên đỉnh đầu nổi lên một hàng gai nhọn màu canh lục, kéo dài xuống đến tận chóp đuôi.
- Đây là ma thú cấp bậc nào vậy?
Lam Bảo Nhi quay sang hỏi Cơ Động.
Cơ Động lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn cũng phải là một con ma thú cấp bốn. Ngươi nhìn xem, đó là một gã ma sư ba quan ba mươi bảy cấp. Đối phó với con ma thú này tựa hồ cũng khá vất vả a.
Lam Bảo Nhi nhìn theo hướng ngón tay Cơ Động chỉ, quả nhiên, trên đỉnh đầu tên ma sư kia đang có một cái Dương Miện màu trắng. Trên Dương Miện có ba Miện Phong mang dấu ấn hình thanh kiếm, trên Miện Hoàn có ba khỏa rưỡi Miện Tinh. Chính là một gã Canh Kim Đại Ma Sư ba mươi bảy cấp.
Lúc này, chỉ thấy hai tay tên Canh Kim Đại Ma Sư kia đang cầm một thanh kiếm quang màu trắng do ma lực ngưng tụ thành, thân thể cả người xây sát, đang cùng với con Tùng Lâ, Cự Thú kia vờn nhau.
Con Tùng Lâm Cự Thú thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng gầm phẫn nộ, trên lưng nó đã có mấy đường vết thương, vô số dây leo trên người nó được ma lực dẫn động, không ngừng hướng đến vị Canh Kim Đại Ma Sư kia phóng đến, lại bị thanh kiếm quang trên tay đối phương không ngừng chém đứt, căn bản là không thể tiếp cận thân thể đối thủ. Trận chiến giữa một người một thú đã rơi vào trạng thái giằng co.
Lam Bảo Nhi thấp giọng hỏi Cơ Động:

- Bây giờ chúng ta làm gì?
Cơ Động nói:
- Cứ yên lặng mà theo dõi tiếp.
Rống ——
Tùng Lâm Cự Thú gào lên một tiếng mãnh liệt, đột nhiên, thân mình nó lui về phía sau hơn ba thước, toàn bộ vảy trên người hoàn toàn dựng thẳng lên. Bụng nó giống như là được thổi khí vào, căng tròn lên. Lại rống lên thêm một tiếng giận dữ, một đoàn sương mù màu xanh lục bỗng từ trong miệng nó phụt ra. Luồng sương mù trong không trung ngưng tụ lại thành một quả quang cầu màu xanh lục, bay thẳng về phía vị Canh Kim Đại Ma Sư kia.
Sắc mặt Canh Kim Đại Ma Sư đại biến, thanh kiếm quang trên tay huy động liên tục, chép ra mấy đạo bạch quang. Thế nhưng mấy đạo bạch quang đó chỉ mới tiếp xúc với luồng sương mù màu xanh lục kia đã lập tức biến mất không thấy đâu. Chỉ thấy quả quang cầu màu xanh lục kia đột nhiên gia tăng thể tích gấp mấy chục lần, rất nhanh đã bay đến trên đỉnh đầu của hắn.
Lâm vào hiểm cảnh, vị Canh Kim Đại Ma Sư đột nhiên nổi giận, gầm lớn một tiếng. Sau lưng hắn hiện lên hư ảnh một con Bạch Hổ khổng lồ. Hai tay khép lại, trong giây lát đã hình thành một thanh cự kiếm màu trắng dài hơn ba thước, từ trên không ầm ầm chém xuống. Nhất thời một đoàn quang mang màu trắng hình bán nguyệt lành lạnh, mang theo âm thanh leng keng của kim loại va chạm nhau đã rất nhanh bay ra, chém thẳng lên người con Tùng Lâm Cự Thú kia. Đúng là công địch để tự cứu mình.
Lam Bảo Nhi thấp giọng hô lên:
- Đây là một cái Sơ cấp Tất Sát Kỹ thì phải, uy lực thật sự cường hãn a!
Luồng bạch quang bán nguyệt kia va chạm với khỏa quang cầu màu xanh lục, hai đạo hào quang chợt xuyên thấu lẫn nhau mà bay qua. Tuy rằng cả hai đều nhạt bớt một chút, thế nhưng vẫn phân biệt bay thẳng về phía mục tiêu của mình.
Trung niên nhân là người đầu tiên chịu tai ương, khỏa quang cầu màu xanh lục trong nháy mắt đã bao phủ thân thể hắn, hóa thành một sợi dây leo lớn cỡ một cánh tay thô chắc, mạnh mẽ siết chặt lại. Một cây gai sắc nhọn từ trong dây leo đâm ra, đâm thẳng vào trong cánh tay của hắn, làm hắn phải kêu thảm lên một tiếng, miễn cưỡng thúc dục ma lực Canh Kim của mình cố gắng chống cự. Đầu cây gai kia ma sát với da tay của hắn, làm phát ra thanh âm xoèn xoẹt như tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau vậy.

Bên kia, con Tùng Lâm Cự Thú kia cũng chịu khổ không kém. Luồng quang trảm hình bán nguyệt màu trắng kia từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ chém thẳng vào lưng của nó. Huyết quang chợt hiện, vảy xanh bay tán loạn, một đạo vết thương thật lớn cơ hồ là chém đôi thân thể nó chợt xuất hiện trên lưng. Phảu biết rằng, trước đó con Tùng Lâm Cự Thú này đã thi triển ra lực phòng ngự mạnh mẽ của nó rồi, vậy mà vẫn bị một trảm này cắt đứt như vậy. Đủ thấy một kích kia có uy lực mạnh mẽ đến mức nào.
Nhưng mà, con Tùng Lâm Cự Thú kia vẫn chưa có chết. Trong mắt nó lóe lên quang mang oán độc. Nó biết vết thương của mình là trí mạng, cho dù bản thân Mộc Hệ có năng lực trị liệu rất mạnh, thế nhưng hiện tại cũng đã bất lực rồi. Thừa dịp mình còn chưa chết, nó mạnh mẽ khu động ma lực bản thân, đem toàn bộ quang mang màu lục dâng trào kia rót hết vào sợi dây leo đang quấn chặt trên người của Canh Kim Đại Ma Sư. Vị Canh Kim Đại Ma Sư sau khi phát ra luồng quang trảm bán nguyệt kia, ma lực toàn thân đã giảm bớt, dần dần có chút không thể chống cự được nữa, máu tươi bắt đầu từ trên da thấm ra, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn, mắt thấy sắp không chịu đựng nổi nữa.
- Chúng ta phải cứu hắn thôi.
Lam Bảo Nhi không đành lòng nói:
- Bằng không hắn sẽ chết mất.
Không đợi Cơ Động kịp mở miệng, nàng đã từ trên cây nhảy xuống, phóng thẳng về phía trung niên nhân kia. Trong lúc phóng tới, Âm Miện Quý Thủy Hệ hai mươi bốn cấp đã lặng lẽ hiện ra. Nâng tay phải lên, hào quang màu tím đã ngưng tụ trên đầu ngón tay, hóa thành hai cây kim châm Quý Thủy màu tím sẫm. Vút nhẹ một tiếng, đã hóa thành hai đạo tử quang, nhanh như điện xẹt, đã phóng thẳng về phía cặp mắt con Tùng Lâm Cự Thú kia.
Rống ——, thanh âm kêu la thảm thiết chấn động núi rừng chợt vang lên. Ma lực ba động dâng trào không ngừng tuôn ra từ trên cơ thể con Tùng Lâm Cự Thú kia. Máu tươi không ngừng đổ ra từ miệng vết thương trên lưng nó, đã thấm đẫm cả một vùng lớn trên mặt đất. Nếu là bình thường mà nói, hai mũi châm Quý Thủy Hệ này chẳng qua chỉ là một cái Cao Cấp Cơ Chuẩn Kỹ mà thôi, căn bản là không có khả năng tổn thương được nó. Nhưng lúc nước sôi lửa bỏng này lại có thể làm nghiêng được chiếc cân tiểu ly. Hai mũi châm đã từ vị trí yếu nhất là cặp mắt xuyên vào, đâm thẳng vào trong đại não của nó. Con Tùng Lâm Cự Thú này rốt cuộc cũng không thể khống chế được ma lực mà mình phóng thích được nữa.