Trong phòng tắm, Trang Chu dịu dàng giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi nhanh chóng ôm cô trở về phòng.
Hoắc Mộ Vân giương khóe miệng, nở nụ cười: “Sao em lại có cảm giác anh cẩn thận như vậy nhỉ?”
“Ừm”. Anh cúi đầu đáp lại: “Sợ làm em đau.”
Cô bĩu môi, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Làm sao mà anh biết anh sẽ không làm em đau chứ?”
Trang Chu liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: “Nếu đau thì sao bây giờ em có thể tốt như vậy chứ?”
Hoắc Mộ Vân Dương xấu hổ, suýt chút nữa muốn đem đầu cúi xuống tới trước ngực. Cô túm chặt lấy quần áo của Trang Chu, trong đầu không đúng lại hiện lên cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt. Nếu anh không kịp thời xuất hiện …
Nghĩ đến Đường Diệu Diệu cùng Khương Dịch, Hoắc Mộ Vân không khỏi cắn chặt cánh môi.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trang Chu ôm eo cô nằm xuống bên cạnh.
Cô vùi mặt vào lồng ngực của anh, lắc đầu, không để ý mà đưa ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh: “Em chỉ đang nghĩ là, nếu em cho ba biết anh dịu dàng ôm em như vậy, ông ấy thật sự sẽ dùng gậy đánh gãy chân anh sao?
Hai chữ ‘dịu dàng’ khiến cho Chu Trang ngây ra một hồi, giây tiếp theo, anh bật cười: “Vì cái gì chứ, không phải ông ấy nên thấy biết ơn vì anh đã cứu em à?”
“Anh đúng là được lời còn khoe mẽ.”
Trang Chu vân vê tóc của cô: “Yên tâm đi. Cho dù ba em thật sự muốn đánh gãy chân của anh, anh cũng sẽ vì em mà không phản kháng.”
Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm nghị nói: “Không được! Nếu thật sự là vì em, anh nên tự bảo vệ mình mới đúng.”
Anh nhìn cô vài lần thật lâu, sau đó, cúi đầu hôn lên trán cô; “Được rồi, anh hứa sẽ không làm mình bị thương.”
Trang Chu ôm cô: “Ngủ đi, em bị giày vò lâu như vậy cũng mệt rồi.”
Hoắc Mộ Vân: “…”
Cô bị Trang Chu ‘giày vò’, hai chữ vừa nói ra khiến cô thẹn quá hóa giận, thở hổn hển xoay người: “Anh thật đáng ghét, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Ngủ xong liền ném anh đi à?” Trang Chu ôm lại cô vào trong lồng ngực, mặt anh vùi vào chiếc cổ thon dài, cúi đầu cười: “Tiện nghi của anh đều cho em hưởng rồi, chẳng phải anh mới là người thiệt sao?”
Hoắc Mộ Vân lấy khuỷu tay đẩy anh ra một chút: “Anh tránh ra, em muốn đi ngủ.”
“Đừng lộn xộn.” Trang Chu liền ôm nàng từ phía sau: “Cùng nhau ngủ đi.”
Qua hai giây, cô cảm giác người đàn ông sau lưng quả thực yên tĩnh lại. Hơn nữa, bàn tay vừa rồi không thành thật cũng thu liễm lại rất nhiều. Thần kinh của Hoắc Mộ Vân lúc này mới thả lỏng. Dần dần, cơn buồn ngủ ập tới, đôi mắt không biết từ khi nào đã khép chặt lại.
Đợi đến khi người nằm trong lòng hoàn toàn yên tĩnh, Trang Chu mới khẽ động đậy cánh tay bị cô đè tới mức run lên. Anh im lặng ngắm nhìn dáng vẻ yên tĩnh và lanh lợi của cô khi ngủ say, nhịn không được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn vào khóe miệng của cô.
Có lẽ do cảm thấy ngứa ngáy, Hoắc Mộ Vân đưa tay lên sờ sờ hai má, trong lúc ngủ mơ vẫn còn bất mãn nhỏ giọng nói mớ hai câu. Trang Chu hạ khóe miệng, vòng qua cánh tay của cô, ôm chặt thêm một chút.
Rạng sáng, sắc trời mờ ảo, vạn vật đều thức dậy.
Hoắc Mộ Vân xoay người, cô theo thói quen mà vươn cái chân dài ra, ép lên chăn bông, cảm giác mềm mại khác với bình thường, cứng rắn, còn mang theo độ ấm.
Cô nửa mê nửa tỉnh, mắt cũng chưa mở ra, cau mày dùng chân cọ cọ lên vật thể dị thường. Cuối cùng, không biết chạm tới chỗ nào, bên tai đột nhiên vang lên giọng nam “A ~”.
Hoắc Mộ Vân cúi xuống, chút buồn ngủ còn lại nháy mắt tan thành mây khói.
Đại não tỉnh táo của cô phản ứng nhanh chóng, giây tiếp theo, hai mắt sợ hãi mở to ra, cả người bật khỏi giường.
Đầu giường có ánh đèn mờ ảo, lông mày Trang Chu nhíu lại, nhìn cô không chớp mắt, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không chút gợn sóng: “Tỉnh rồi?”
Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, hai tay nhỏ bé run rẩy túm lấy chăn che chắn cơ thể, cố gắng che giấu sự xấu hổ: “Chào buổi sớm…”
Trang Chu tựa đầu vào đầu giường, hai tay vòng trước ngực, tư thế lười biếng mà lại thoải mái, cười như không cười nhìn cô. Anh gật gật đầu, giọng nói trong veo, không giống với bộ dạng vừa ngủ dậy: “Quả thật sớm.”
Hoắc Mộ Vân nhìn ra bầu trời bên ngoài, sau đó lại nhìn vào ánh mắt sâu xa của Trang Chu, nuốt khan cổ họng, ngượng ngùng mở miệng: “Nếu không, ngủ tiếp nhé?”
Khóe miệng Trang Chu hơi rướn lên, anh nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười dần lan rộng.
Hoắc Mộ Vân bị anh nhìn với vẻ mặt đắc ý, cả người sợ hãi: “Anh làm gì mà cứ nhìn em vậy?”
“Em cảm thấy em còn có thể ngủ tiếp được à?” Lời nói thích thú không rõ ràng của Trang Chu làm cho Hoắc Mộ Vân mơ hồ, cô chớp chớp đôi mắt, khó hiểu hỏi: “Vì cái gì mà không thể ngủ?”
Rõ ràng trời còn chưa sáng, hơn nữa, cô còn mệt chết đi được.
Trang Chu đối diện với con ngươi đen sẫm trong veo của cô, bất đắc dĩ hít sâu một hơi. Anh kéo tay cô sờ soạng, giọng nói khàn khàn: “Cảm nhận được không?”
Hoắc Mộ Vân bỗng ngừng lại, cơ thể cũng cứng nhắc vài phần. Cô có chút sợ hãi nhìn Trang Chu, không biết nên để tay chỗ nào. Nhiệt độ nóng bỏng in trong lòng bàn tay cô, gần như cả người Hoắc Mộ Vân sắp bốc cháy. Cô đỏ mặt, định đưa tay ra chỗ khác.
Bỗng nhiên, Trang Chu rên một tiếng, bàn tay nhỏ bé của cô cứng đờ, nhất thời bối rối, không biết xoay sở như thế nào.
“Bé con, em đốt lửa, thì phải có trách nhiệm dập tắt nó.” Anh suýt nữa là cắn vào lỗ tai của cô, giọng nói trầm thấp giống như một luồng điện, tê tê dại dại truyền đi khắp toàn thân của cô.
Hoắc Mộ Vân cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Em không biết.”
“Anh dạy cho em.” Nói xong, anh cầm tay cô, trực tiếp dạy học.
Hoắc Mộ Vân: “…”
Nhiệt độ lại tăng lên,cô cảm thấy cả người mình cũng bắt đầu khô nóng.
Hoắc Mộ Vân không dám nhìn vẻ mặt của anh, cô vừa tỉnh táo vừa thẹn thùng, lại có chút lúng túng, lông mày rũ xuống, đầu óc hỗn loạn.
“Nghĩ cái gì thế?” Trang Chu ôm cô nằm xuống. Giờ phút này, anh có chút bất mãn với thái độ lơ đễnh của cô.
“Em nghĩ……” Hoắc Mộ Vân ấp úng, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc, cô ngẩng đầu, dứt khoát hỏi Trang Chu: “Anh xử lý Đường Diệu Diệu và Khương Dịch như thế nào vậy?”
Trang Chu nhíu mày: “Lúc này mà em còn lo lắng cho hắn?”
Giọng điệu ghen tuông đậm đặc, Hoắc Mộ Vân sửng sốt, cười khẽ: “Em nào có. Em chỉ là lo lắng cho anh, sợ anh nhất thời bốc đồng gây ra những chuyện không có suy nghĩ thôi.”
Anh cười khẩy một tiếng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Giết hắn là vẫn còn nhẹ đấy.”
“Anh đừng giận, em đây cũng không phải thánh mẫu gì.” Hoắc Mộ Vân nhẹ nhàng khuyên bảo, động tác cũng theo đó mà ngừng lại.
Trang Chu nhìn xuống liếc nàng một hồi, cất giọng nhắc nhở nàng, “Bây giờ có thể tập trung một chút không?”
“Em.. Em... Em....”
Cô còn chưa nói dứt câu thì đã bị Trang Chu dùng môi chặn lại, Hoắc Mộ Vân nức nở một tiếng, cắn chặt răng.
Cô rất mệt, cảm thấy kiệt sức, vì sao người đàn ông này lại không cảm thấy mệt chứ?
Làm không biết mệt.
Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên nhớ tới một câu: Thực tủy tri vị, không biết thỏa mãn [1].
[1]: Câu này hiểu là Ăn tủy trong xương, nếm được ngon ngọt mới biết liếm nó cũng ngon, không biết thoả mãn.
Cô còn đang thất thần, xương quai xanh mơ hồ cảm thấy tê dại, lập tức kéo suy nghĩ của cô về.
“Xem ra là anh không đủ cố gắng.” Trang Chu cảm thấy tôn nghiêm của mình bị coi thường.
Không đợi Hoắc Mộ Vân giải thích, anh trực tiếp tách hàm răng của cô, bá đạo mút lấy hương vị ngọt ngào của đôi môi.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, hơi thở nặng nhọc của anh phả vào làn da cô, như thể đốt nóng dây thần kinh của cô.
Hoắc Mộ Vân cúi đầu thở dài một tiếng, không kìm lòng nổi mà ôm lấy cổ hắn, cơ thể hai người lập tức dính sát vào nhau.
“Em còn thất thần nữa không?” Trang Chu ngẩng đầu cười nhạo.
Hô hấp của cô có chút hỗn loạn, hờn dỗi nói: “Anh tránh ra, đáng ghét.”
Trang Chu hạ khóe miệng, không hề chớp mắt liếc cô một cái, cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể cô, cười nói: “Đã như vậy rồi..... Em nhất định muốn anh tránh ra?”
Hoắc Mộ Vân: “...”
Cô hiểu được hàm ý của anh, khuôn mặt xấu hổ, đem mình vùi vào trong chăn, rầu rĩ nói: “Anh đi đi.”
Trời ạ, sao anh có thể lưu manh như vậy, trắng trợn nói những lời thô tục đó.
Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp, giọng nói ngọt ngào gợi cảm khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Trang Chu kéo chăn của nàng: “Ngoan, đừng làm bản thân mình buồn nữa.”
Hoắc Mộ Vân dứt khoát chui vào trong chăn.
Anh khẽ cười một tiếng. Đột nhiên, anh kéo một góc chăn bông, cánh tay dài duỗi ra, cái chăn lập tức chụp lên đầu hai người, trông giống như một bóng ma vậy.
“A, anh làm gì vậy?!” Hoắc Mộ Vân sợ hãi hỏi.
Trang Chu không chút gợn sóng trả lời: “Anh có thể làm gì chứ, biết rõ còn cố hỏi.”
“Thấy anh là được rồi.”
Trong điều kiện tối tăm này, giác quan của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Hoắc Mộ Vân có thể cảm giác được rõ ràng Trang Chu đang làm chuyện xấu, cơ thể của cô không nhịn được mà run lên, giọng nói cũng khẽ run: “Tối quá, em không thấy gì hết.”
“Không được, em phải đi ra ngoài.” Hoắc Mộ Vân vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng vây của anh.
“Đừng nói chuyện nữa, tiết kiệm một chút sức lực đi.”
Hoắc Mộ Vân: “......”
Căn phòng yên tĩnh lại trong chớp mắt. Vì thế, những âm thanh nhỏ nhất bây giờ cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Thần kinh Hoắc Mộ Vân sụp đổ, cô khẽ cắn môi, cố gắng khống chế một phần điên cuồng trong đáy lòng mình. Cô không làm chủ được bản thân mình [2], cảm giác như là một lá lục bình trên mặt nước, chỉ có thể theo gió phiêu lãng.
[2]: Gốc là Thân bất do kỷ.
“Yên tâm, ở đây cách âm tốt lắm, người khác sẽ không nghe thấy đâu.” Trang Chu cắn vào tai cô nói nhỏ.
Hoắc Mộ Vân: “......”
Hai má cô đỏ lên như trứng tôm, nhưng vẫn bướng bỉnh cắn thật mạnh.
Khóe miệng Trang Chu vạch ra một đường, ngón tay lại dùng thêm chút sức lực: “Miệng vẫn còn rất cứng rắn.”
Hoắc Mộ Vân có chút mẫn cảm, hàng lông mi dài lay động, giọng nói cũng theo đó mà khẽ run: “Đừng nói, anh đừng nói chuyện nữa….”
Cả cơ thể và lỗ tai đều bị dày vò, cô có chút không chịu nổi......
——
Không biết qua bao lâu, mí mắt của Hoắc Mộ Vân nặng nề khép lại.
Bảy giờ sáng ở Bắc Kinh, trên mạng đột nhiên bùng nổ.
# Diễn viên Khương Dịch cùng Đường Diệu Diệu khách sạn tình một đêm #
# Minh tinh thuê phòng, cảnh sát phá cửa mà vào #
# Đường Diệu Diệu và Khương Dịch lên án đối phương #
Đồng thời, một đoạn video ngắn cũng được lan truyền trên mạng.
Trong video, quần áo của Khương Dịch cùng Đường Diệu Diệu không chỉnh tề, lớn tiếng chỉ trích đối phương. Lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, cánh cửa phòng khách sạn bỗng nhiên bị người từ bên ngoài phá ra.
Sau đó, một nhóm cảnh sát, phóng viên và nhân viên khách sạn bất ngờ ập vào.
Đường Diệu Diệu và Khương Dịch lập tức sững sờ
“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!” Một người trong số những cảnh sát xuất trình giấy tờ tùy thân của anh ta: “Có người báo rằng ở đây đang tiến hành bán dâm, mong hai vị phối hợp điều tra cùng chúng tôi.”
Vẻ mặt hai người trên giường khiếp sợ. Đường Diệu Diệu phản ứng đầu tiên, cô ta đối mặt với ánh đèn flash của đám phóng viên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi nghĩ chuyện này có sự hiểu lầm. Tôi và Khương Dịch là bạn trai và bạn gái hợp pháp.”
Cảnh sát không có phản ứng: “Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra sau. Bây giờ, mời hai vị đi một chuyến với chúng tôi.”
Khương Dịch còn chưa kịp nói gì thì các phóng viên đã tranh nhau đặt câu hỏi: “Đường tiểu thư, xin hỏi, cô và Khương Dịch bắt đầu với nhau từ khi nào?”
“Đường tiểu thư, chuyện tối hôm qua là cô tự nguyện hay bị bắt ép?”
Khương Dịch nhíu mày, trước khi Đường Diệu Diệu đáp lại thì đã trầm giọng nói: “Không cần trả lời!”
Phóng viên vẫn không buông tha.
“Trước đây, hai người đã từng cùng nhau tham gia một chương trình thực tế. Và trên sân khấu đã tự nhận rằng hai người chỉ là bạn bè. Bây giờ hai người ngủ với nhau có phải là vì tình yêu không?”
“Hai người có thật là lâu ngày nảy sinh tình cảm mới ở chung với nhau không?”
“......”
Giống như một buổi phát sóng trực tiếp vậy, rất nhiều cư dân mạng đã bình luận về video này.
【Lâu ngày sinh tình? Lấp liếm, hay là tôi đã hiểu sai?】
【Lầu trên, hiểu sai không phải chỉ có mình cậu đâu.】
【Hiểu sai +1.】
【Hiểu sai +10086!】
【 Hai người say rượu rồi làm loạn? Nhìn đoạn đầu của video mà xem, rõ ràng là đối chọi gay gắt với nhau.】
【 Lừa gạt cảnh sát, cũng không phải là trẻ con, lại còn là bạn nè nam nữ với nhau, ai mà tin? 】
【 Sớm đã không vừa mắt với hai người này. Chú cảnh sát, hãy mau bắt bọn họ đi, đỡ phải gây tai họa cho người khác. 】
【 Chờ kết quả điều tra của chú cảnh sát, để xem vẻ mặt của hai người bọn họ.】
Trên mạng vô cùng náo nhiệt, vậy mà vẫn có người ngủ say không biết gì cả.
——
Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ đúng giờ xuống máy bay.
Lương Tuệ gọi điện thoại cho Hoắc Mộ Vân lần thứ N sau khi mở máy, rất nhanh, bên trong máy truyền ra một giọng nữ máy móc quen thuộc.
“Nó vẫn còn tắt máy.” Lương Tuệ có chút lo lắng: “ Bé sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hoắc Quỳnh nhíu mày: “Bà để cho hai người bạn tốt kia của con bé gọi điện thử xem.”
Bên này, Triệu Việt và Trần Phương Phỉ lo lắng đến nỗi sắp trở thành kiến bò trên chảo nóng, chuyện xảy ra trên weibo, hai người cacs cô cũng sắp bị dọa đến đau tim rồi.
Tối hôm qua, Hoắc Mộ Vân đã nói trong nhóm rằng cô sẽ ăn cơm với Quách Nhạc lão sư, Khương Dịch và Đường Diệu Diệu, nghĩ mãi cũng không ra, đôi cẩu nam nữ kia thế nào mà lại lăn giường cùng nhau rồi?
Nhưng mà, tại sao điện thoại của Hoắc Mộ Vân cũng không gọi được vậy.
Khi Triệu Việt đang lo lắng đi tới đi lui, điện thoại bỗng nhiên reo lên, cô cũng không thèm nhìn xem là ai gọi, cầm lên, luống cuống hỏi: “Mộ Vân! Mấy giờ rồi mà cậu vẫn còn lăn lộn với Trang Chu vậy?”
Lương Tuệ nghe được Triệu Việt nói, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhẹ giọng nói: “Việt Việt? Dì là mẹ của Mộ Vân.”
Triệu Việt run sợ, yếu ớt nói: “…….Con chào dì ạ.”
Triệu Việt: “A, cậu ấy… cậu ấy…”
Triệu Việt do dự một lúc lâu, có nên nói cho dì ấy rằng Mộ Vân có thể đang ở cùng với Trang Chu.
Cô suy nghĩ một chút, vì sự an toàn của Hoắc Mộ Vân, thành thật khai báo: “Dì à, nếu không, dì thử liên lạc với Trang Chu xem?”
Chỉ cần Hoắc Mộ Vân và Trang Chu ở cùng nhau, thì cô và Trần Phương Phỉ cũng an tâm.
Lương Tuệ ngẩn người, khi hiểu được ý của Triệu Việt thì nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Hoắc Quỳnh.
Hoắc Quỳnh: “Còn ra thể thống gì!”
Hoắc Quỳnh: “Đều do bà nuông chiều mà ra đấy, nhìn xem, bát tự còn chưa xem mà đã ở cùng nhau rồi.”
Lương Tuệ bĩu môi: “Bây giờ thì trách tôi, chuyện của hai đứa lúc trước chẳng lẽ còn không phải do ông buông lỏng hay sao?”
“Bà…..” Hoắc Quỳnh khoát tay, “Quên đi. Tôi gọi điện cho Trang Chu trước.” Nhưng chờ hắn bấm dãy số, vừa nãy đầu bên kia vang lên như nhắc nhở, hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp đem điện thoại gọi tới nhà Trang Chu.
Điện thoại là do Tiết Ánh Lam nhận, nghe được địa chỉ của Trang Chu là ở Bắc Kinh, bà cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gửi địa chỉ đến điện thoại của Lương Tuệ.
Tiết Ánh Lam trở về giao diện hot search trên weibo, nhìn cư dân mạng bình luận về Đường Diệu Diệu cùng Khương Dịch một hồi, không khỏi cảm thán, “Haizz, đúng là đủ loạn.”
Hoắc Quỳnh tới Bắc Kinh đi công tác, sau khi chờ được xe tới đón bọn họ, ông trực tiếp báo địa chỉ của Trang Chu.
Trên xe, Lương Tuệ lại gọi điện cho Hoắc Mộ Vân vài lần, nhưng vẫn mà tắt máy như cũ.
Bà thở dài, vô cùng chắc chắn con gái và Trang Chu đang ở bên nhau.
Cùng tắt máy, thật kì lạ.
Radio trên xe đưa tin thời sự giải trí, khi Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ nghe được hai cái tên quen thuộc “Khương Dịch” cùng “Đường Diệu Diệu” này thì sửng sốt.
Lương Tuệ kinh ngạc mà há hốc miệng, bà cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Quả nhiên.
Vẻ mặt Hoắc Quỳnh trầm xuống, cau mày nhìn về phía Lương Tuệ, “Mở weibo ra nhìn xem.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, cũng chẳng liên quan đến con gái chúng ta.” Lương Tuệ thầm nghĩ, một lát sau bà trộm lên mạng xem đây là tình huống gì.
“Gần mực thì đen, gần đền thì sáng!”
Có một bạn học như vậy thì có thể học được cái gì tốt nào?!
Lương Tuệ trừng mắt liếc ông một cái, “Ông đây là có thành kiến với giới giải trí, dù sao ở trong lòng tôi thì con gái vẫn là người tốt đẹp nhất ưu tú nhất.”
Hoắc Quỳnh: “......”
Ông không vui ‘hừ’ một tiếng, “Lát nữa tốt nhất là đừng để tôi tìm được nó ở nhà Trang Chu.”
“Ông muốn làm gì?” Lương Tuệ xụ mặt, “Con gái hiện tại đã trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình, nó có thể từ chịu trách nhiệm với cuộc đời nó.”
Lương Tuệ: “Mặc kệ một lát sẽ xảy ra chuyện gì, ông cũng phải lý trí.”
Hoắc Quỳnh hít sâu, “Con hư tại mẹ [3].”
[3] Gốc là ‘Mẹ hiền chiều hư con’ nhưng VN mình hay dùng câu này và mình thấy để câu này cũng thuận hơn.
Lương Tuệ: “......”
——
Lời tác giả: Đến đây đến đây, ba vợ tương lai mang theo gậy gộc tới đây!