Tuý Quỳnh Chi

Chương 20: Âm hồn bất tán



Trước đó bệ hạ dường như nhắm vào Binh Tư, làm người người ở Binh Tư tự thấy nguy, loại người phe Thái Vương ở Kinh thành như Trương Hiển tất nhiên cũng nghe được tin, phải tạm thời làm người biết cúi đầu thấp xuống, tránh nổi bật một thời gian.

Nhưng lần này, việc Lục hoàng tử chưa làm xong đã bị bệ hạ triệu hồi, còn bị mắng té tát trước mặt quần thần.

Nghe nói bệ hạ chê Lục hoàng tử Lưu Lăng vô dụng, đày hắn ta một đường đến Tịch Châu đào bùn tu sửa đê.

Từ đó có thể thấy, Thái Vương vẫn an ổn thánh tâm, nắm giữ bánh lái, điều này cũng khiến phe Thái Vương thấy an tâm.

Đã như vậy, cho dù tiểu cữu tử thật sự có gì nắm thóp trong tay Chu Tùy An, Trương Hiển cũng không sợ.

Họ Chu tính là thứ gì, không cho hắn chút mặt mũi, hắn còn thật sự coi mình là tổ tông nhà họ Trương!

Sở Lâm Lang thấy tình hình này, vốn định tìm Lâm nương tử nói chuyện hoà hoãn lại, nhưng Lâm nương tử cũng thay đổi thái độ, đối với nàng lại là bộ dạng hờ hững đó.

Sở Lâm Lang biết tờ sổ sách giả nuốt vào bụng kia đã hết hạn, chỉ có thể khuyên Chu Tùy An nhẫn nhịn, dặn hắn ta làm việc cẩn thận, không để bị người ta bắt bẻ là được.

Nhưng Chu Tùy An lại chưng ra vẻ mặt xấu hổ buồn bực nói: "Ai bảo nàng cầu tình với nhà họ? Hắn thật sự coi lông gà như lệnh tiễn, một tên Tào mã nho nhỏ thì làm gì được ta?"

Nếu là trước kia, Sở Lâm Lang nhất định sẽ tận tình khuyên nhủ, nhưng không biết sao giờ hắn không nghe, nàng cũng lười khuyên. Có những chuyện, không ăn đủ khổ sao có thể rút ra bài học?

Nhưng nọc của kẻ tiểu nhân còn độc hơn cả rắn rết, chưa được mấy hôm, ngay cả quán rượu mới mở của Lâm Lang cũng có người đến gây phiền phức.

Mấy tên sai dịch đòi hỏi sưu cao thuế nặng, đủ loại danh mục được lôi ra nhiều như lông trâu. Nếu cứ tranh luận tỉ mỉ thì mấy tên sai dịch lại trợn mắt hỏi: "Sao? Việc buôn bán nhà Chu Thông phán có thể được đặc cách mà đối xử khác biệt sao?"

Chỉ một câu này đã khiến Sở Lâm Lang dứt ý muốn so đo với mấy con quỷ Diêm Vương này.

Nàng biết những người này đều bị người xúi giục, đến đã có chuẩn bị. Họ cách ba hôm lại đến kiểm tra rồi đuổi khách, việc làm ăn vốn đang rất rực rỡ lập tức trở thành vắng tanh.

Việc buôn bán mở cửa quán rượu kéo dài thế này cũng là lỗ vốn. Sở Lâm Lang nhanh chóng đưa ra quyết định, liền thừa lúc chưa lỗ nhiều tiền mà tống khứ luôn quán rượu vừa đến tay, cũng dứt cớ cho người khác gây sự.

Triệu thị nghe xong mà xót ruột đau lòng, cảm thấy như vậy quá lỗ tiền!

Hơn nữa cửa hàng rượu này treo biển lên lại không có ai hỏi han. Mãi đến hơn mười ngày sau mới có người đến ra giá, nhưng cái giá đưa ra cũng quá thấp.

Sở Lâm Lang nhờ người dò la một chút mới biết, hóa ra cửa hàng này là tiểu cữu tử nhà Lâm nương tử nhờ người đến hỏi mua.

Sở Lâm Lang đột nhiên nhớ ra Lâm nương tử trước kia từng hỏi han nàng tỉ mỉ về việc làm ăn của quán rượu. Hóa ra từ lúc đó, mối mua bán kiếm tiền này đã bị người ta nhòm ngó.

Chu Tùy An nghe nói như vậy liền tức giận mà đập vỡ ba cái bát, mắng một nhà Trương Hiển khinh người quá đáng.

Sở Lâm Lang cũng lo, nàng lo cửa hàng rượu bán không được giá tốt, càng phiền não việc làm việc chung với kẻ tiểu nhân có chỗ dựa như Trương Hiển, chỉ sợ phiền phức lớn hơn còn ở phía sau.

Không biết sao, nàng đột nhiên nghĩ đến quẻ Tư Đồ Thịnh từng bói cho mình, hắn ta nói nếu có cơ hội, tốt nhất nên dời đi...

Nhưng nếu muốn điều nhiệm cũng cần cơ hội, cách thức, nếu không, trừ phi từ quan không làm nữa, chỉ có thể cay đắng chung sống với mấy con rắn chuột này.

Hôm đó, Chu Tùy An đột nhiên vội vàng về nhà, quần áo cũng không kịp thay, liền kéo Sở Lâm Lang đang xới đất trong vườn hoa về phòng.

"Nàng xem, Lục hoàng tử lại tự tay viết thư cho ta!"

Hóa ra Lục hoàng tử bị bệ hạ quở trách một trận, liền cụp đuôi đi tu sửa đê ở Tịch Châu.

Trong tay hắn ta không có nhiều người dùng được, liền nghĩ đến lúc ở Liên Châu, Chu Tùy An cả ngày đi theo đít hắn ta, nói với hắn ta tâm đắc trị lý thủy lợi địa phương, liền cảm thấy Chu Tùy An là nhân tài có thể dùng được nên viết thư hỏi hắn ta có nguyện ý điều động xuống dưới giúp đỡ hay không.

Nhận được phong thư này, Chu Tùy An như nhận phải củ khoai nóng.

Ai mà không biết, việc Lục hoàng tử làm đã hỏng rồi, thất sủng trước mặt bệ hạ.

Vậy mà Lục hoàng tử lại muốn chiêu mộ hắn về dưới trướng. Chu Tùy An luôn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt, hắn không quyết định được, liền về bàn bạc với Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang xem đi xem lại mấy lần, sợ mình ít đọc sách, hiểu sai ý, bảo Chu Tùy An đọc lại cho nàng nghe.

Hóa ra Lục hoàng tử bị bệ hạ phái đi quản lý đê đập, thiếu mấy quan viên có tài, liền nghĩ đến Chu Thông phán Liên Châu, muốn hắn ta đến Tịch Châu phụ tá.

Sở Lâm Lang thấy Chu Tùy An đọc chậm, liền giật lấy thư, tự mình xem từng hàng, đọc lắp bắp từng chữ.

Chu Tùy An thấy nàng đọc khó nhọc quá, lại giật lại lấy đọc.

Kỳ thực trên đường nhận thư về, hắn đã có chủ ý, nên đọc xong, hắn nói nhỏ: "Hay là, nàng nói với tri phủ phu nhân, để tri phủ đại nhân báo lên rằng quân vụ Liên Châu bận rộn, địa phương cũng phải tu sửa thủy lợi, nên lưu dụng ta. Ta sẽ có cớ chính đáng để từ chối bên Lục hoàng tử."

Sở Lâm Lang nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Vì sao không đi?"

Chu Tùy An bực bội nói: "Nàng thật coi ta là đồ ngốc? Tịch Châu còn nghèo khó hơn cả Liên Châu, chỉ có lão thần triều đình không dùng được nữa mới bị giáng đến đó. Ban đầu ta đối đãi Lục hoàng tử rất nhiệt tình là hy vọng dựa vào tài học của mình được trọng dụng, không ngờ hắn ta lại muốn kéo ta đi lưu đày cùng!"

Sở Lâm Lang như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: "Người dời thì sống, cây dời thì chết, ta thấy đi Tịch Châu cũng không tệ..."

Chu Tùy An ngơ ngác trợn mắt, không hiểu sao nàng lại nói vậy, Sở Lâm Lang lại đứng dậy đi vòng quanh bàn, sắp xếp mạch suy nghĩ trong lòng.

Nàng chậm rãi nói: "Tài năng của Lục hoàng tử, chàng cũng đã lĩnh hội rồi. Hắn ta khi nào tự mình quyết định, việc lớn việc nhỏ đều phải hỏi ý kiến vị thiếu sư kia. Nếu bệ hạ thật sự cảm thấy hắn ta làm việc sai, cũng nên trừng phạt nặng người giúp điện hạ làm việc trước. Nhưng ta nghe nói bệ hạ lại nhấc cao hạ nhẹ. Tuy nhìn như đày Lục hoàng tử đến nơi chim không thèm ị để chỉnh đốn thủy lợi nhưng lại để vị Tư Đồ đại nhân kia ở Lại Bộ... Lại Bộ há là nơi hạng người nhàn rỗi có thể vào? Hắn ta tuy chức quan không cao, lại làm việc quan trọng. Từ đó có thể thấy, bệ hạ không phải là chán ghét Lục hoàng tử."

Chu Tùy An chớp mắt, không hiểu mối liên hệ giữa hai điều này.

Sở Lâm Lang đi hai vòng, tiếp tục nói suy nghĩ trong lòng: "Ở địa giới Liên Châu này, chàng cũng nên nhìn rõ rồi, nước ở đây quá sâu! Khắp nơi đều là người của Binh Tư Thái Vương, ai ở kinh thành cũng có Bồ Tát để lạy. Chàng không có chỗ dựa, lại đắc tội với người ta, chỉ sợ ở chỗ nguy hiểm này lâu sẽ dính một thân tanh tưởi... Nên, Tịch Châu đã nghèo khó như Liên Châu, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, đổi chỗ chịu khổ cũng tốt."

Vùng Tịch Châu không phải là chức quan béo bở gì, Lục hoàng tử không trực tiếp hạ văn thư mà viết thư hỏi ý của Chu Tùy An, từ đó có thể thấy, Lục hoàng tử không phải người chuyên quyền ngang ngược.

Tuy hắn ta là hoàng tử bị lạnh nhạt, nhưng lạnh nhạt cũng có cái hay của lạnh nhạt, tránh được tranh quyền giành thế sau này, rất thích hợp với tính tình không biết ứng biến của Chu Tùy An.

Quan trọng hơn, nàng quyết định tin Tư Đồ Thịnh một lần, nếu có cơ hội dời đi, đừng bỏ lỡ...

Qua phân tích tỉ mỉ của Sở Lâm Lang, tâm trạng Chu Tùy An đã trở nên ổn định.

Cái gọi là kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, dù thế nào thì Lục hoàng tử tuy là hoàng thất bị lạnh nhạt, nhưng rất biết tán thưởng hắn.

Đến bên cạnh hoàng tử, vẫn tốt hơn là ở đây hứng chướng khí của bọn Trương Hiển.

Chỉ là... hắn nhìn Sở Lâm Lang, do dự nói: "Nếu ta cả đời đều ở Tịch Châu đào bùn tu sửa đê, nàng có chê ta bất tài, uổng phí mười năm khổ đọc không?"

Từ khi tiểu thiếp Hồ thị vào cửa, Sở Lâm Lang luôn đối đãi với hắn không lạnh không nóng, làm hắn trong lòng cũng không thoải mái.

Sở Lâm Lang nhìn ra sự bồn chồn hiếm có của hắn, trong lòng cũng đột nhiên dâng lên chua xót, nhưng nàng không để lộ ra, chỉ chậm rãi nói: "Điều ta sợ từ trước đến giờ không phải là chịu khổ... Yên tâm, cho dù Tịch Châu có là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ đi cùng chàng một chuyến!"

Chu Tùy An nghe xong, không nhịn được mà ôm chặt lấy thê tử.

Tiểu thiếp Hồ thị tuy trẻ tuổi, non nớt chút, tính tình cũng ngoan ngoãn, vừa lòng người, nhưng nàng có tốt đến đâu cũng sao bằng tình nghĩa Sở thị cùng hắn gian khổ suốt bao năm?

Sở Lâm Lang lại ngửi thấy trên người anh truyền đến mùi phấn son hơi gay mũi, không nhịn được mà nhíu mày - đây là phấn hoa hồng Hồ tiểu nương quen dùng, Lâm Lang không thích ngửi, nên nàng mượn cớ giã mực cho Chu Tùy An, thuận thế trượt ra khỏi cánh tay hắn.

Có mấy lời an tâm của Sở Lâm Lang, Chu Tùy An cân nhắc bút mực, trịnh trọng viết một phong thư trả lời Lục hoàng tử, biểu thị sự tin yêu của Lục điện hạ khiến hắn quả thực kinh sợ.

Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, hắn nguyện ý điều nhiệm đến Tịch Châu, tận lực phụ tá.

Lúc lệnh điều nhiệm hạ xuống, Trương Hiển mừng rỡ khi thấy người khác gặp hoạ, hắn dẫn theo tiểu cữu tử, còn có đám đồng liêu tự mình đến "tiễn đưa" Chu đại nhân.

Giờ làn gió thanh liêm thổi qua Liên Châu, Liên Châu vẫn là địa bàn của Thái Vương, Trương Hiển không còn sợ Chu Tùy An điều tra tiểu cữu tử của hắn ta nữa, lời lẽ chua cay đay nghiến cũng không chút nào che giấu.

Những người khác cũng hùa theo, bảo Chu Tùy An mang thêm mấy thùng nước... Nghe nói chỗ Tịch Châu đó thường xuyên hạn hán, Sở phu nhân trắng nõn thế này, sợ một năm cũng không tắm được mấy lần!

Nếu không phải Sở Lâm Lang trong xe ngựa vẫn luôn giữ cánh tay Chu Tùy An, chỉ sợ Chu đại nhân lại muốn từ xe ngựa nhảy xuống, vật lộn với Trương Hiển.

Lúc từ trong cổng thành Liên Châu ra, Chu Tùy An tức giận đến mức khóc ra nước mắt, hắn đỏ mắt, nghẹn ngào chỉ vào hướng cổng thành Liên Châu thề độc: "Rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến bọn chuột các ngươi phải nể phục!"

Còn Triệu thị thì ngồi trên một cỗ xe ngựa khác đang tức giận với Sở Lâm Lang. Bà từ tri phủ phu nhân nghe nói, lần điều nhiệm này vốn có chỗ có thể xoay sở, nhưng Sở thị lại khuyên nhi tử chấp nhận điều nhiệm.

Mấy phu nhân quan viên Liên Châu đều lắc đầu thở dài, nói Chu đại nhân có phần nghĩ không thông suốt. Mà Triệu thị lúc này mới biết, việc điều nhiệm của nhi tử lại có Sở Lâm Lang ở giữa quấy phá.

Loại độc phụ này! Chẳng lẽ là ghi hận bà lén nạp thiếp cho nhi tử, nên lấy tiền đồ Tùy An ra trút giận?

Nên mấy ngày nay, không biết bà đã mắng Sở Lâm Lang bao nhiêu lần. Nhưng Sở Lâm Lang vốn là cao thủ lăn dao thái thịt, cho dù bà bà có bày ra mặt chua mắng người thế nào, nàng cũng giả vờ gió lớn không nghe thấy, không bao giờ cãi lại.

Cứ như vậy, Triệu thị mắng cũng mệt rồi, chỉ nằm trong xe ngựa lặng lẽ rơi lệ, cả ngày không nói được mấy câu.

Tiểu nương Hồ thị vẫn ở trong xe ngựa của Triệu thị hầu hạ, thỉnh thoảng cũng dời sang xe ngựa của Sở Lâm Lang ngồi, tiện thể báo cho nàng tình hình của bà bà.

Nghe Hồ tiểu nương nói, bà bà buổi trưa uống nguyên một bát canh gà, Sở Lâm Lang mới yên tâm.

Ăn được nhiều vậy, lại không say xe, hẳn là không quá đáng ngại. Mắt thấy sắp đến Tịch Châu rồi, nàng không biết khi đến đó, Lục điện hạ có an bài người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ không.

Thấy Quế nương bưng nửa nồi đất canh gà còn lại cho nàng, Sở Lâm Lang lắc đầu: "Ngươi uống đi."

Hồ thị tất nhiên cảm tạ đại nương tử. Lúc mới vào cửa, nàng cũng rất bồn chồn, dù sao Sở Lâm Lang có tiếng xấu bên ngoài, là sư tử Hà Đông có tiếng.

Nhưng không ngờ, khi thực sự ở chung, vị đại nương tử này lại là người sảng khoái dứt khoát, quy củ trước mặt nàng còn ít hơn trước mặt lão phu nhân Triệu thị.

Trên đường này, Hồ thị thà ở trên xe ngựa của Sở Lâm Lang lâu hơn, cũng tránh được phải nghe Triệu thị lải nhải, oán đông oán tây.

Lâm Lang không muốn làm nương tử hòa thuận độ lượng. Tuy lập chí làm chưởng quầy giỏi quản cả nhà, nhưng chuyện ghen tuông, cả đời này nàng không sửa được, vì vậy với tiểu nương Hồ thị cũng không thể tâm sự thành tỷ muội.

Lúc rời Liên Châu, nàng đem quán rượu vừa mua bán rẻ với giá tình cảm cho đường thúc của tri phủ phu nhân.

Cứ để nhà họ Trương kia trợn mắt nhìn, cũng chiếm không được lợi ích.

Nhưng như vậy lại lỗ một khoản lớn. Sở Lâm Lang trong việc tính toán tiền bạc lại giống y chang phụ thân nàng Sở Hoài Thắng, bị nội thương như vậy cần phải từ từ, làm sao còn có tâm trạng đối phó với sự nịnh nọt của Hồ thị?

Hồ tiểu nương lại là người thiếu mắt nhìn, chỉ cảm thấy đại nương tử dễ nói chuyện, mà không nhận ra đại nương tử căn bản không muốn nói chuyện, chỉ một mực kể chuyện thú vị của bảy cô tám dì ở quê nàng, ồn ào đến mức tai phải ù ù.

Thừa lúc đợi thuyền, Sở Lâm Lang lấy cớ ăn no bụng liền dẫn Hạ Hà đi dạo dọc bờ sông bên cạnh trạm dịch, cuối cùng cũng trốn được tới một góc yên tĩnh.

Ngay gần đó có một bến đò, thuyền đi qua đi lại đều nhân lúc băng sông tan, nước xuân dâng cao mà chuyển hàng hóa đến Tịch Châu. Nếu gặp mùa khô, lúc đường thủy không thông, vận chuyển hàng hóa cồng kềnh sẽ rất bất tiện.

Họ dừng lại ở đây chính là để đợi thuyền. Gia sản cả Chu phủ gia đều dùng thuyền chở đến.

Tính ngày, hẳn là hôm nay tới rồi. Sở Lâm Lang muốn tự mắt đếm số lượng, xem đồ đạc chất lên xe, rồi cùng nhau tiến về Tịch Châu.

Lúc này ý xuân dần ấm, Sở Lâm Lang đành ngồi ở quán trà bên cạnh, gọi một ấm trà hoa cỏ, ăn kèm bánh dầu mình mang theo.

Vừa uống một ngụm liền nghe tiếng "bùm", dường như có thứ gì rơi xuống nước, rồi trên một chiếc thuyền sắp cập bờ truyền đến tiếng gầm của một nữ tử: "Tư Đồ Thịnh, ngươi khinh người quá đáng!"

Sở Lâm Lang nghe thấy cái tên này liền thấy cổ nghẹn lại, kết quả mấy mảnh bánh dầu hơi khô đúng lúc bị mắc nghẹn, làm nàng nghẹn không lên không xuống được.

Hạ Hà bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay lớn đã đưa qua cầm ấm trà trên bàn đưa cho Sở Lâm Lang.

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko