Tùy Tiện Phóng Hỏa

Chương 31: Rung động không khống chế được (1)



Đầu tiên là khoảng bảy giờ rưỡi tối, Giai Hòa vốn tưởng rằng Dịch Văn Trạch phải ra ngoài ăn cơm bàn việc, lại không đoán được đến năm rưỡi anh cũng chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi. Cho dù đang lên mạng, cô cũng nhìn anh, mãi cho đến khi anh phát hiện mới hắng hắng giọng: “Nếu giờ anh không đi thì không kịp đâu.”

Anh nhìn thời gian: “Em đói?”

“Vẫn chưa.”

Em là heo à? Vì sao lúc nào cũng hỏi em có đói bụng hay không…

Giai Hòa cúi đầu, tiếp tục xem máy tính, đột nhiên phát hiện trên word có rất nhiều chữ sai chính tả. Tiêu rồi, lại bị một lần nữa, ngồi bên người anh, quả nhiên hiệu suất công việc vô cùng thấp. Giai Hòa ảo não nhíu mày, Dịch Văn Trạch lại nhìn cô một cái, cười bảo A Thanh đã gọi cơm, sẽ đưa đến ngay. Giai Hòa kinh ngạc hỏi vì sao anh không ra ngoài ăn, Dịch Văn Trạch lại hơi ngoài ý muốn: “Em có việc sao?”

Đương nhiên không có, chính mình ngoài ý muốn mà bay qua Thiên Tân, còn có kế hoạch gì?

“Anh không cần ăn cơm cùng mấy người kia sao?”

“Không cần,” Dịch Văn Trạch đứng lên, từ từ lấy một bộ quần áo sạch trong tủ, “Anh với em ăn xong thì đi tiếp.”

Sau đó, anh thản nhiên vào toilet.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng nước chảy rất rõ ràng vang lên, Giai Hòa mới mờ mịt thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn máy tính, sửa lỗi chính tả. Bàn phím vang lên âm thanh lạch cạch lạch cạch cùng tiếng nước ào ào chậm rãi giao với nhau. Giai Hòa nhìn chữ trên màn hình đã sửa đi sửa lại mấy bận cũng vẫn là sai hết lần này đến lần khác, trong lòng âm thầm chảy máu. Hiệu suất này quả nhiên chính là trình độ của học sinh tiểu học, nguyên một ngày cũng không nhả được ba trăm chữ…

Không phải trong đầu Giai Hòa toàn trò chơi người lớn, mà là do khách sạn này gây áp lực quá kinh khủng. Toilet hoàn toàn được lắp bằng kính, mặc dù khi tắm Dịch Văn Trạch có kéo màn che lại, nhưng mà thân hình lúc ẩn lúc hiện kia thật sự là khảo nghiệm định lực của người ta. Giai Hòa lắc lắc đầu, quên đi, ‘vận tẫn kỳ dùng’(dùng hết khả năng vốn có), đi viết cảnh nóng mới được.

Trong máy tính còn có một đoạn cảnh nóng ngâm ba ngày trước, lúc này không viết thì đợi đến khi nào?

Giai Hòa cắn môi, mắt nhìn phòng tắm, nhanh chóng ‘khởi công’:

Δ ngoại cảnh, bên ngoài khách sạn.

Δ trong phòng, M ở trên giường lật tạp chí, tinh thần không yên.

Δ S nhanh chóng cởi áo khoác, lấy áo sơmi từ tủ, đi đến trước cửa phòng tắm thì dừng lại, tay để lên cửa nhìn M.

S: (mỉm cười) em muốn tắm trước không?

M: (cuống) em đang chờ điện thoại, anh tắm trước đi.

Δ S cười mà không nói, đi vào phòng tắm.

Δ tiếng nước từ nhỏ đến lớn, phòng tắm sau rèm, như ẩn như hiện bóng S.



Tập trung viết được vài tiếng, có người gõ cửa.

Suýt chút nữa Giai Hòa ngã lăn xuống. Cô đặt máy tính trên giường, chạy như điên tới cửa, hít sâu một hơi mới hỏi: “Ai vậy?”

“Biên kịch, là em.” Giọng A Thanh mang theo ý cười.

Cô mở cửa: “Em mau vào đi.”

A Thanh cầm theo một cái túi giấy cỡ vừa, lúc nãy còn phấn khởi bừng bừng, một giây sau đỏ mặt nhảy lùi hai bước: “Em mua đại thôi, không biết chị có thích hay không,” nói xong liền vươn tay đưa cho Giai Hòa một gói to, “Chị ăn liền nha, còn nóng đó.”

Giai Hòa im lặng cầm lấy, có cảm giác đau thương hết đường chối cãi.

Căn cứ vào lập trường của chính mình, cô vốn không thể nói với trợ lý của Dịch Văn Trạch rằng cái gì cũng không xảy ra, em đừng có nghĩ nhiều đi? Giai Hòa ngượng ngùng nói cảm ơn, vừa định đóng cửa lại, phía sau đã có người lên tiếng: “Dặn xe bảy giờ chờ ở dưới lầu.” A Thanh vâng một tiếng, bổ sung thêm: “Còn sớm, còn sớm lắm.” Nói xong liền phi nhanh như chớp.

Đi ra…thật đúng thời điểm.

Giai Hòa đờ dẫn xoay người, anh đã cầm lấy gói to trong tay cô. Người trước mắt, thân thể còn đọng nước, áo sơmi còn chưa kịp mặc xong, mới gài nút được một nữa. Quả thực giống hệt như chụp quảng cáo phòng tắm…Mà anh lại cầm theo một cái gói to, hơi mỉm cười hỏi cô: “Em có muốn tắm hay không?”

Một bên là phòng tắm tràn ngập hơi nước, một bên là tấm kính dài chạm đất, không gian vô cùng lớn, lại còn nụ cười của anh.

Giai Hòa chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào, cũng sắp nấu chín chính mình luôn.

Nghẹn nửa ngày mới thốt lên một câu: “Ăn cơm trước đi, trễ giờ sẽ mệt lắm.”

Trước mắt nhanh chóng hiện lên cảnh nóng vừa viết lúc nãy, hình ảnh chân thật đến thế, từng cái một nhảy ra khỏi óc, trong nháy mắt đốt nóng mặt Giai Hòa, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng dần lên. Giai Hòa lập tức dời tấm mắt sang chỗ khác: “Anh muốn uống nước không?” Nói xong lập tức đi đến cạnh quầy bar, ngồi thụp xuống mở tụ lạnh nhỏ ra, chờ anh trả lời.

Nói đi nói đi, nói cái gì đó đi, như vậy rất xấu hổ đó.

Ngón tay vô thức lướt qua những lon cùng bình nhựa của khách sạn, rất lạnh, nhưng vẫn không thể áp chế cơn luống cuống xuống được. Khóe mắt Giai Hòa thấy anh đang đi tới, sau đó xoay người, một bàn tay chống lên quầy bar, một bàn tay lấy chai nước tinh khiết. Tư thế như vậy, vừa vặn phủ kín Giai Hòa trong ngực, tóc còn dính nước nhỏ lên tai, ngay lập tức khiến thân thể cô cứng ngắc.

Cũng may, cuối cùng chỉ là cầm hai chai nước.

“Giúp anh chọn một bộ quần áo,” Anh nói, “Buổi tối mặc.”

Giai Hòa nghe mấy lời này, ngơ ngác: “Em ít khi chọn quần áo nam lắm, không có mắt nhìn đâu.”

Dịch Văn Trạch đứng thẳng dậy, cầm hai cái cốc: “Không sao cả, màu quần áo của anh đều rất đơn giản, đến những nơi có công chúng cũng chỉ là áo sơmi âu phục, rất dễ chọn.”

Giai Hòa à một tiếng, nhìn anh bắt đầu rót nước, ý bảo chính mình đến tủ quần áo mà chọn, cái này gọi là không trâu bắt chó đi cày đi. Thật ra phong cách và mắt nhìn thời trang của Dịch Văn Trạch tuyệt đối là hạng nhất rồi, bản thân Giai Hòa sống bao nhiêu năm cùng tin tức đầu đường ngõ phố đã thuộc lòng từ lâu, nhưng mà muốn cô chọn…có hơi chột dạ đó.

Nhưng vừa mở tủ quần áo ra, nhìn một loạt đen trắng xám, Giai Hòa lập tức bình tĩnh.

Kiểu phối màu như thế này, chọn cách gì cũng ổn cả.

“Em nhớ lúc họp báo giới thiệu “Vĩnh An”, anh mặc cái này?” Cô rút một bộ hỏi.

Ấn tượng thực sự rất sâu, đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy quần áo của anh, sau này nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

Sô pha đặt ngay bên cạnh cửa sổ, sắc trời lúc này đã mờ mờ tối. Từ góc độ này nhìn qua như một bức màn tinh tươm sạch sẽ, nổi bật những ngọn đèn. Chai nước khoáng rất nhỏ, nằm gọn trong bàn tay anh, sau đó được anh mở ra, nhẹ nhàng ừ.

Tiếng nước rót vang lên bỗng nhiên rất rõ ràng. Cô xoay người, lấy ra tám cái áo sơmi.

Thật ra cũng không có nhiều, nhưng vẫn phân vân rất lâu: “Anh mặc áo sơmi đơn giản đi, em thích anh mặc màu trắng.”

“Được.”

“Thật ra mặc quần áo đơn giản đẹp hơn, nhưng mà trường hợp này thì không được.” Cô cầm hai chiếc áo sơmi, “Cái nào đẹp?” Hai áo chỉ có khác biệt kiểu dáng rất nhỏ, chỉ là cô không chọn được.

Dịch Văn Trạch uống một ngụm nước: “Em thích cái nào?”

Giai Hòa bối rối một lúc, giơ tay phải lên: “Này.”

“Vậy này.”

Được thế của bước đầu, cô càng ngày càng tự nhiên, bắt đầu thảo luận với anh từng cái từng cái một, cuối cùng mới phát hiện cho dù mình nói như thế nào anh cũng đều gật đầu theo, cho tới cuối cùng mới ngượng ngùng hỏi: “Không phải là anh cố ý nói theo em đó chứ?”

Anh cười cười: “Những việc như thế này, em quyết định là được rồi.”

Giọng nói rất bình thản, ánh mắt rất ôn hòa, cứ như vậy mà nói em quyết định là được rồi.

Rốt cuộc cô cũng đi qua, vẫn còn bồn chồn: “Anh muốn mang thêm cái gì không?” Dịch Văn Trạch lấy ra một hộp thức ăn: “Không cần phải chú ý nhiều như vậy, chỉ là lần đầu gặp mặt thôi.” Giai Hòa muốn hỏi lại, anh đã đưa cho cô một đôi đũa: “Về sau còn nhiều cơ hội, ăn cơm trước.”

Giai Hòa ừ một tiếng, vươn tay lấy đôi đũa, lại bị anh cầm tay, kéo xuống ngồi lên đùi mình: “Hôm đó em mặc áo sơmi như hôm nay, bên ngoài là áo lông màu hồng nhạt, nhìn rất đẹp.”

Một câu nói vô cùng bình thường, nhưng sao đến miệng anh lại ‘gợi’ đến vậy?

Ánh mắt Giai Hòa nhìn lung tung, cố gắng không ngó tới cổ áo để mở của anh. Thực bất hạnh, những hình ảnh cần tránh lại lập tức bay ra, quả thực là diễn tập ngay tại hiện trường. Lần sau không nên viết mấy cái đó đó, lại càng không nên dùng anh làm nguyên gốc…Cuối cùng, trong khi lý trí kêu gào, bình tĩnh bình tĩnh, không còn kịp rồi, cô rốt cuộc giãy giãy: “Chân anh vừa mới lành, như vậy sẽ xảy ra chuyện đó.”

Sau đó cô đưa cho anh một cốc nước đá.

Bình tĩnh bình tĩnh, mọi người đều phải bình tĩnh.

Xe Dịch Văn Trạch ngồi đã được sắp xếp trước, Giai Hòa đơn giản dùng xe anh, tự mình đến rạp chiếu phim. Bởi vì đây là lần công chiếu đầu tiên, những nơi đỗ xe xung quanh đã bị chiếm sạch, cô phải lái xe một lúc rất lâu mới có thể tìm được một khu dân cư đỗ lại, vừa buồn thương vừa mất đi mất mười phút mới trở lại rạp chiếu phim.

Nơi nơi đều là người, xung quanh đều đang thảo luận, phấn khích mà thảo luận.

Giai Hòa nhìn những người này, bỗng nhiên cũng có chút rung động. Có nhiều fan hâm mộ điện ảnh như vậy, cô muốn không kiêu ngạo cũng khó. Cô lắc lắc chìa khóa xe, khóe môi vẫn cứ nhếch lên vui vẻ, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng chọn một góc phía đông lầu hai, tầm mắt trống trải.

Mới vừa đứng lại, ở cửa còn có người gọi to Dịch Văn Trạch, cô định nhìn thử, lại có người đột nhiên vỗ vai.

“Giai Hòa?” Người phía sau dường như vẫn chưa xác định.

Giai Hòa quay đầu nhìn, là một khuôn mặt đẹp trai khá quen thuộc. Lục lọi trong đầu mình một lúc cô mới nhớ ra: “Chu Tuấn?” Là một diễn viên phụ ở bộ phim trước, thật không nghĩ tới việc sẽ gặp nhau ở đây.

Chu Tuấn tháo kính râm xuống: “Đúng là cô à, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Khéo như vậy?”

“Đúng vậy, thật khéo.” Giai Hòa thuận miệng ứng phó. Lúc này ở dưới lầu bắt đầu ồn ào lộn xộn, cô quay đầu nhìn lại, Dịch Văn Trạch đã vào đại sảnh, anh luôn mỉm cười cho đến khi vào thang máy. Cô gái mặc lễ phục đi ngay cạnh anh, cười vô cùng ngọt ngào. Giai Hòa đang nhớ lại tên của vai nữ chính, Chu Tuấn đang đứng bên cạnh nói tiếp: “Cô tới đây xem phim mới à?”

Giai Hòa lắc đầu cười: “Không phải, đến chơi cùng bạn thôi.”

“Bạn trai?” Thế mà anh ta có thể hỏi tực tiếp được.

Giai Hòa giật mình ngạc nhiên, tôi và anh rất thân thiết hả? Sao cái gì cũng hỏi thế.

Nhưng mà vì lịch sự, cô vẫn ừ, nhìn Chu Tuấn lại có ý hỏi tới, cướp lời trước: “Bắt đầu rồi, tôi vào đây.” Chu Tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn cô: “Cô cũng xem ‘Ám thành’ à?” Giai Hòa gật đầu, anh ta lấy vé ra: “Tôi cũng thế, vé người khác tặng thôi, tôi đã nghĩ đến xem không chừng có thể gặp được bạn bè cũ.”

Giai Hòa ồ, anh ta lại hỏi: “Để tôi xem vé của cô đi, có phải ngồi gần nhau hay không?”

Người này…thật đúng là từ trước đến nay đều không đổi.

Giai Hòa lấy vé ra đưa cho anh ta, vừa cầm đã cảm thán ngay lập tức: “Vé tốt, số ghế này đều thuộc về bên sản xuất đi??”

Anh ta cầm vé cảm thán vài câu, Giai Hòa vô cùng bồn chồn. Nếu lấy vé như vậy, cũng khó mà nói mình có quen biết người trong đoàn làm phim, chỉ có thể lấy vé ở chỗ A Thanh. Giai Hòa vốn định chỗ nào cũng được, nhưng A Thanh vừa mới nghe cô mở miệng, lập tức cho rằng đây là chuyện quan trọng bậc nhất, thật là chỉ muốn ngồi bên cạnh Giai Hòa.

Lúc hai người ngồi xuống, Chu Tuấn vẫn không ngừng huyên thuyên, có lẽ đang cố tình pha trò.

Giai Hòa không được tự nhiên, bỗng chợt nhớ tới mấy tin đồn của người này. Thật ra cô không nhớ tên diễn viên nhiều lắm, nhưng lại có thể nhớ được tên của diễn viên phụ này, là vì bạn gái của anh ta là một biên kịch. Lúc ấy từng có người lén chỉ trích này nọ, rằng câu nói yêu thích nhất của anh ta lúc trên phim trường chính là: bạn gái tôi là biên kịch, thích cho ai thêm đất diễn thì cho, muốn cho ai chết thì người đó phải chết…

Nghĩ như vậy, càng quẫn.

Nên sẽ không…

Các bước giới thiệu, đọc cảm tưởng, hợp tác, mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch bước lên sân khấu, bầu không khí mới hoàn toàn ‘nhập cuộc.’ Người dẫn chương trình thực linh hoạt, cho dù gặp bất cứ vấn đề gì, anh đều nhẹ nhàng trả lời đơn giản vài câu, không đến nơi đến chốn, không nhẹ không nặng. Trước kia, mỗi lần đọc tin phỏng vấn của anh, Giai Hòa chỉ cảm thấy giọng thần tượng của mình rất hay, nhưng mà bây giờ nghe chỉ cảm thấy buồn cười…

Mãi cho đến khi buông màn xuống vẫn còn có người gọi tên anh.

Chu Tuấn ngồi cạnh cô vẫn còn mải nói linh tinh, Giai Hòa thật sự không chịu nổi, thở dài một tiếng: “Bắt đầu rồi, xem phim trước.”

Vừa nói xong, chỗ trống bên cạnh đã có người ngồi xuống, là Dịch Văn Trạch.

Anh nhẹ nhàng nắm tay Giai Hòa, đang muốn nói chuyện, Chu Tuấn lập tức ló ra, kinh ngạc nói: “Dịch tiên sinh?”