Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 54: Dâu tây



Cô đã biến cậu từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.

Đàm Tễ vốn tưởng rằng mình chính là lữ khách chìm trong biển lớn, còn Nguyễn Sơ Tinh là khúc gỗ trôi dạt trên biển, mang đến cho cậu tia hy vọng duy nhất. Nhưng bây giờ cậu lại phát hiện ra cô là một hòn đảo, là nơi cậu có thể dừng chân.

Sự chiếm hữu hoàn toàn cuối cùng cũng khiến cậu hiểu rằng chị thực sự chỉ thuộc về một mình cậu.

Chính xác là, hoàn toàn thuộc về cậu.

Đàm Tễ ban đầu còn rất ngây thơ, lúc trước mạnh miệng để chứng minh cho chị ấy thấy, nhưng giờ cậu lại bị kích thích đến một vài phút cũng không kiên trì nổi. Mắt cậu nhóc long lanh ánh nước, khóc lóc nói: “Chị ơi, đừng ghét bỏ em.”

Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ an ủi cậu: “Không sao đâu cục cưng, thử lại đi.”

‘Áo mưa’ là do chị giúp cậu mang, Nguyễn Sơ Tinh có lẽ không ngờ rằng những thứ mình mua ngẫu nhiên lại đúng lúc cần dùng đến. Mãi đến khi đích đến của nó là thùng rác, cậu mới oan ức hỏi: “Sao chị lại mua cái này?”

Chẳng phải vừa rồi vẫn tin rằng cô mua nhầm sao? Sao giờ lại lộ rõ bản tính của ‘vua giấm’ rồi?

“Em vẫn còn ghen à?”

Cún con hừ một tiếng: “Ghen ạ.”

Cho dù cô nhìn người khác thêm một lần cũng khiến cậu ghen tị, Đàm Tễ bây giờ mới dám thừa nhận: “Chị mua nhầm thật ạ? Nói dối không phải là một đứa trẻ ngoan đâu.”

Nguyễn Sơ Tinh vùi trong ngực cậu, xấu hổ không dám gặp ai, cô ấp úng nói: “Không phải em nói sau khi trở về sẽ tốt nghiệp sao…”

Sau khi tốt nghiệp là có thể làm ‘cái đó’, vì vậy nên cô kìm lòng không đặng…

Yết hầu của Đàm Tễ trượt lên trượt xuống, nghĩ đến cô cũng rất muốn làm chuyện đó với mình, cả người cậu hưng phấn đến phát run, giọng cậu mang vẻ động tình, đặc biệt gợi cảm: “Chị ơi, chị có ‘muốn’ em không?”

Muốn chứ, mỗi buổi tối đều muốn, thậm chí còn mơ thấy chuyện xấu hổ kìa.

Thấy cô không đáp lại, Đàm Tễ thấp giọng nói: “Không muốn sao? Nhưng em muốn chị lắm ấy, muốn đến thân thể phát đau.”

Đứa nhỏ lải nha lải nhải ——

“Chị ơi, em rất thích chị.”

“Em không nên không tin chị, em chỉ là quá sợ mất đi chị mà thôi.”

Nguyễn Sơ Tinh nghiêm túc suy nghĩ, quyết định nên đàng hoàng xin lỗi cậu: “Chị cũng không nên nói dối, nhưng giữa chị và anh ấy không có chuyện gì cả, chị chỉ đến nhìn thử anh ấy thôi.”

“Em biết mà… Em biết chị cùng anh ta có quan hệ không tệ, vả lại chị không thể không có bạn bè.” Đứa nhỏ cụp mi xuống: “Sau này em sẽ thay đổi mà.”

“Có thể không thay đổi.”

“Dạ?”

“Em là bạn trai của chị, là người chị thích, làm gì đều không quá đáng, em không cần phải thay đổi vì chị, bởi vì chị thích…” Nguyễn Sơ Tinh chưa kịp nói xong thì đã bị đâm đến mức giọng run rẩy: “Em… Em làm gì vậy…”

“Làm chuyện quá đáng.” Đàm Tễ ngây thơ nói: “Nói dối sẽ bị phạt, chị không biết sao?”

“…” Cô chỉ có thể vươn ngón tay ra nắm chặt vạt áo của cậu, chiếc cổ thiên nga thon thả của cô cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp: “Đàm… Đàm Tễ… Ừm…”

Sau khi làm xong, Nguyễn Sơ Tinh buồn ngủ đến mức chịu không được, Đàm Tễ bế cô vào bồn tắm.

“Buồn ngủ quá…” Hai chân Nguyễn Sơ Tinh run run, giọng nói có chút khàn khàn.

“Chị có đau không, em xoa xoa cho chị nhé.” Đàm Tễ đau khổ đi tới, “Nhìn có vẻ đau, lần sau em sẽ nhẹ nhàng hơn…”

“…” Ai nói sẽ có lần sau với em!

Đàm Tễ phải rời đi vào ngày hôm sau, thế nên cậu dính lấy Nguyễn Sơ Tinh cả ngày trời, giống như hận không thể đem cả hai dính chặt thành một.

Nguyễn Sơ Tinh đang chơi game, Đàm Tễ ôm lấy cô từ phía sau, không phải nghịch tóc thì cũng là hôn cổ cô.

“Ngứa.”

Đàm Tễ ôm cô chặt hơn: “Chị có thể ngồi vào lòng em không?”

Cô do dự một chút, vốn muốn nói “Không” nhưng lại thấy Đàm Tễ nhìn mình một cách đáng thương: “Chị ơi…”

Nguyễn Sơ Tinh thở dài, rồi ngồi lên đùi cậu.

Hô hấp của Đàm Tễ như muốn ngừng lại, cậu gắt gao ôm lấy cô, nhìn thấy điện thoại của Nguyễn Sơ Tinh hiện lên một dòng tin nhắn.

Hứa Diệc Nhiên: [Chuyện ngày hôm qua, anh xin lỗi em, là anh đã vượt quá giới hạn rồi.]

Trên thực tế ngày hôm đó Cam Văn Hiên cảm thấy anh ta ‘yêu mà không thành’, cảm thấy đồng cảm nên mới gọi điện cho Nguyễn Sơ Tinh.

Sau khi tỉnh lại Hứa Diệc Nhiên rất hối hận, hối hận vì đã quấy rầy cuộc sống của Nguyễn Sơ Tinh trong lúc say: “Đáng lẽ cô không nên gọi cho Nguyễn Sơ Tinh.”

“Tôi không phải đang tạo cơ hội cho anh sao?”

“Nguyễn Sơ Tinh vốn còn chút tình cảm với tôi, nếu không cô ấy cũng sẽ không tới giúp tôi.” Hứa Diệc Nhiên kẹp điếu thuốc vào giữa hai đầu ngón tay, không châm lửa, giọng nói run run: “Nhưng bây giờ chút tình cảm cuối cùng này đã không còn nữa, đến việc gọi điện thoại xin lỗi cô ấy tôi còn không đủ can đảm.”

Cam Văn Hiên thiếu chút đã tưởng rằng anh ta đang khóc, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một Hứa Diệc Nhiên tự tin, thong dong lại nói ra những lời như vậy, cô chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh ta trong giây lát.

Suy nghĩ một hồi, Hứa Diệc Nhiên gửi tin nhắn xin lỗi cho Nguyễn Sơ Tinh.

Cũng không thể chỉ vì một chút tình cảm này mà đến bạn bè cũng không làm được.

Ánh mắt Nguyễn Sơ Tinh lóe lên, đưa điện thoại cho Đàm Tễ: “Chúa ghen tuông, tay chị đau, em giúp chị trả lời một chút đi.”

Vốn dĩ Đàm Tễ đang buồn muốn chết, bỗng chốc hai mắt sáng lên, dùng giọng trà xanh nói: “Điều này không ổn đâu nhỉ?”

Cô biết đứa nhỏ đang làm bộ làm tịch, cô giả vờ muốn lấy lại điện thoại, không ngờ Đàm Tễ lập tức nhận lấy, trả lời: [Anh biết là tốt.]

“…” Tại sao lại cảm thấy kì kì ấy? Hứa Diệc Nhiên tưởng rằng cô đang giận: [Hy vọng không ảnh hưởng đến cuộc sống của em.]

Nếu là Nguyễn Sơ Tinh, cô nhất định sẽ nói: [Đương nhiên không có.]

Tuy nhiên, người trả lời bây giờ lại là Đàm Tễ, cậu trả lời một cách lạnh lùng: [Ảnh hưởng rồi.]

“…”

[Chồng em ghen rồi, em phải dỗ dành cậu ấy cả buổi trời.] Cuối câu còn thêm một icon khóc lóc đáng yêu.

Hứa Diệc Nhiên: “…”

Đàm Tễ trả lại điện thoại cho Nguyễn Sơ Tinh, cô bên ngoài ngạc nhiên, trong lòng lại dịu dàng, nhưng khi nhìn Đàm Tễ lại thấy cậu xem là lẽ đương nhiên: “Không phải chị bảo em trả lời sao?”

Thì đúng là thế, nhưng tại sao nó lại… Khó xử đến vậy?

Sau khi tiếp xúc sâu sắc, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng trở nên thân thiết hơn. Cảm giác hòa nhập giữa linh hồn và thể xác so với những nụ hôn hay cái ôm khác biệt rất lớn, chỉ cần Đàm Tễ nghĩ đến việc mình được đưa vào cơ thể của đối phương, cậu sẽ kích động đến mức không nói nên lời.

Nguyễn Sơ Tinh đưa cậu ra sân bay, nhưng Đàm Tễ vẫn dính lấy cô không nỡ rời đi.

“Chị ơi, em… Em có thể không đi được không?”

“Không làm việc nữa à?” Cô thở dài, nghĩ đến việc phải xa nhau trong thời gian yêu nhau thật khó chịu: “Không thì chị đến tìm em.”

“Không… Không được đâu.” Đàm Tễ tuy không nỡ rời xa cô, nhưng cậu vẫn rất hiểu chuyện: “Điều kiện ở nơi đó tương đối khó khăn, nếu chị đến đó thì em sẽ đau lòng. Vả lại, chị mà ở đó, mỗi ngày đều gặp như vậy thì em sẽ không nhịn được, phim ảnh gì chắc chắn không thể quay nổi đâu.”

Nguyễn Sơ Tinh nghe được ý tứ trong lời nói của cậu, quay mặt đi: “Lưu manh.”

Đàm Tễ trở lại trường quay với bộ dạng ‘xuân phong đắc ý’. Thẩm Giai Giai nói đùa: “Chậc chậc chậc, gặp lại chị Tinh Tinh vui đến vậy sao?”

“Ừm!” Đàm Tễ tiếp tục cười ngốc.

Mặc dù đã quen với sự phấn khích thường ngày của cậu, nhưng hôm nay rõ ràng là không giống bình thường.

Đàm Tễ đeo khẩu trang ở dưới cằm, mặc áo cổ cao. Cậu đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài ăn tối, Thẩm Giai Giai sửng sốt, nói: “Đợi tí đợi tí.”

“Chuyện gì vậy?”

Cô đẩy Đàm Tễ ngược vào trong: “Cậu không soi gương sao?”

“Sao vậy?” Đàm Tễ bối rối bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy những dấu hôn ái muội và vết xước mơ hồ trên cổ liền ngẩn người, mặt cậu đỏ bừng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cậu nghĩ đến cái đêm dáng vẻ chị ấy động tình, khiến cậu muốn hung hăng mà làm…

Thẩm Giai Giai thấy bên trong không có động tĩnh gì liền gõ cửa nói: “Đàm Tễ, mau thay quần áo đi.”

Cậu mặc áo sơ mi, nhưng vết dâu trên cổ vẫn không che được. Thẩm Giai Giai mang kem nền và che khuyết điểm tới giúp cậu che đi: “May mà ngày mai cậu mặc quần áo khá dày, bằng không sẽ bị người khác để ý đến đấy.”

Đàm Tễ có chút xấu hổ, cậu mím mím môi.

Thẩm Giai Giai không khỏi thở dài: “Tôi còn tưởng rằng cậu là đứa trẻ ‘mua nước tương’(*) không thể làm “cái kia” với chị Tinh Tinh cơ đấy, không ngờ được luôn á, unbelievable.”

(*) 打酱油 /dǎ jiàngyóu/ hiểu theo nghĩa lóng, “mua nước tương” là từ dùng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường.

“…” Thấy mình bị coi thường, Đàm Tễ muốn phản bác lại, nhưng nhớ đến chị ấy mới là người chủ động, vì thế càng buồn hơn.

“Tôi luôn nghĩ chị Tinh Tinh là người điềm tĩnh, nhưng không ngờ chị ấy ở trên giường lại cuồng nhiệt quấn chặt lấy cậu như vậy.” Cô ấy tặc lưỡi, không ngừng cảm khái.

“Đừng… Đừng nói nữa.” Đầu Đàm Tễ bốc đầy khói.

Muốn bịt miệng Thẩm Giai Giai là điều không thể, cả đời này cũng không thể. Dù sao cô ấy cũng là một ‘lão tài xế’(*): “Khai trai cảm giác thế nào? Có sướng không?”

“Cô…”

(*) 老司机: Nghĩa đen là tài xế già đời, tiếng lóng là chỉ những người có kinh nghiệm, am hiểu một lĩnh vực gì đó.

Đàm Tễ và Nguyễn Sơ Tinh đều không nói những lời như vậy, nghe Thẩm Giai Giai trực tiếp hỏi thẳng, cậu thực sự xấu hổ: “Làm xong chưa vậy? Tôi… Tôi đi trước đây.”

Thẩm Giai Giai bật cười, trêu chọc người này xong, có nên trêu chọc luôn cả người còn lại không?

Cô gửi tin nhắn cho Nguyễn Sơ Tinh: [Cảm giác ‘niên hạ’ thế nào vậy chị?]

*Niên hạ: Người chủ động ít tuổi hơn người bị động.

[?] Con nhỏ này sao lại biết được chuyện này?

[Vừa nhìn thấy ‘dâu tây’ chị trồng trên cổ em trai ó.]

“…” Wtf.

Thẩm Giai Giai nhìn tin nhắn vẫn đang được gõ, nhưng không có một chữ nào được gửi tới, nhịn không được mà cười không ngừng. Cô ấy gần như có thể tưởng tượng ra Nguyễn Sơ Tinh giả vờ lạnh lùng nhưng thực chất lại thẹn thùng như thế nào.

Một lúc sau, Nguyễn Sơ Tinh mới trả lời: [Lần trước em ở trong danh sách block còn chưa đủ lâu sao?]

Thẩm Giai Giai muốn tự sát: [Người ta chỉ là tò mò thui mà, nghe nói niên hạ có thể thay đổi linh hoạt, không biết chị…]

Icon tiếp theo được phát ra, phía sau thật sự xuất hiện dấu chấm than.

Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ đến suýt chút nữa đập vào tường.

Thẩm Giai Giai nghĩ thầm chắc là đang ngại ngùng, trêu chọc hai người này quả là một thú vui không gì sánh bằng. Cô ấy bật máy tính viết gì đó, một lúc sau, fan CP Tinh Tễ phát hiện trạm tỷ CP Tinh Tễ của bọn họ vừa đăng lên một đoạn H văn. Áu áu áu!

[Viết như thật luôn ấy.]

[Nói nhảm, Đàm Tễ ‘mềm’ như vậy sao?]

[Không có sao? Lầu trên là Đàm Tễ hay gì? Không thấy được bản thân có sự hiểu biết không quá rõ ràng về chính mình sao?]

Hai ngày này phải di chuyển địa điểm quay, điều kiện càng trở nên khắc nghiệt hơn. Vết thương cũ của Đàm Tễ vẫn chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới. Nhưng cho đến khi trời tối, Đàm Tễ thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn cả việc quay phim vào ban ngày.

Đàn ông ‘khai trai’ xong thì như bị nghiện, Đàm Tễ không dễ dàng gì mới ăn được chị ấy, nhưng lại phải xa cách lâu như vậy, đổi thành người khác còn không chịu nổi, chứ đừng nói đến một người trẻ tuổi như cậu.

Chỉ nghĩ đến thôi cậu cũng cảm thấy khó chịu, khi nhắm mắt đi ngủ, cậu sẽ vô thức nhớ lại đêm ngày hôm đó, sau đó chật vật bước vào phòng tắm.