Nguyễn Sơ Tinh hoài nghi Lôi Nhất Đồng đang gây chuyện với mình.
Cô vờ như chưa xảy ra chuyện gì, trong ánh mắt ái muội của mọi người mà trấn tĩnh đi vào thang máy, cố tình lại có người nói nhỏ với cô: "Chị Tinh Tinh à, dục vọng chiếm hữu của bạn trai chị cũng mạnh ghê ha?"
Không gian nhỏ hẹp khiến nhiệt độ trên người Nguyễn Sơ Tinh càng tăng, cô chờ thang máy sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Càng quá đáng là sau đó, để chứng minh cô là của mình, chó con liền đổi hết đồ trong nhà thành đồ đôi, ngay cả notebook cũng không ngoại lệ. Nguyễn Sơ Tinh bị bắt phải mang một cái vòng cổ đôi, mặt lạnh nhìn cậu đổi avatar WeChat.
Đàm Tễ đắc ý cho cô xem: "Nhìn đáng yêu không em?"
Cậu chính là một con mèo mang khăn trùm đầu màu xanh tỏ ra đáng yêu, Nguyễn Sơ Tinh là con mèo hồng nhạt ngạo kiều, đặt cạnh nhau cực kỳ dễ thương. Cô tỏ ra ghét bỏ: "Không đáng yêu."
"Không thể nào, rõ ràng rất đáng yêu mà." Đàm Tễ giơ điện thoại lên đặt cạnh mặt Sơ Tinh, "Nhưng so với vợ anh thì hơi kém chút."
"......" Nói bậy gì đó.
Nguyễn Sơ Tinh 'miễn cưỡng' mà dùng cái avatar kia, kết quả trong vòng một ngày liền nhận được tin nhắn hỏi thăm của cha Nguyễn, học trưởng, tiền bối và một đám đồng nghiệp gửi đến.
Dịch Châu: [Cô bị trộm tài khoản à?]
Ba ruột: [Con không sao chứ? Sao lại là con mèo?]
Lôi Nhất Đồng: [??? Cậu đang chọc cười mình đó à?]
Liên Thắng: [Ha ha ha ha ha sao avatar của chị dễ thương vậy? Trời đất, thì ra nội tâm chị lại đáng yêu như vậy? Trước kia em hiểu lầm chị rồi.]
Cô không có cách nào gặp người khác, sau khi gặp Đàm Tễ hình tượng đứng đắn cao lãnh của cô liền không còn nữa. Nguyễn Sơ Tinh tức giận ném điện thoại vào tay Đàm Tễ: "Anh giải thích giúp em đi."
Đàm Tễ cầm lấy, trả lời tất cả theo một kiểu: "Chồng tôi đổi đó."
Đương nhiên là ngoại trừ ba vợ đại nhân ra, cậu sợ mình sẽ bị đánh gãy chân mất.
Nguyễn Sơ Tinh: "......"
Cô tức giận đến mức thần chí không rõ, chỉ vào sofa bên ngoài: "Biến đi, đêm nay anh ngủ trên sofa."
"Chị ơi." Đàm Tễ bán thảm, "Phòng khách có muỗi, chị nhẫn tâm sao? Hơn nữa em không ôm chị thì sẽ ngủ không được."
"Nhẫn tâm, biến mau."
"Chị đừng giận mà, bị người ta hiểu lầm vì đáng yêu cũng không phải chuyện xấu gì." Đàm Tễ thò lại gần hôn cô, "Huống chi chị cũng rất đáng yêu, tối hôm đó chị không thấy dáng vẻ đáng yêu của mình trong gương sao? Chỉ là nhìn thấy chị như vậy, anh liền không chịu nổi..."
Cậu còn mặt mũi mà nhắc lại chuyện tối đó sao!
Nguyễn Sơ Tinh muốn trở mặt: "Đi ra ngoài."
Đàm Tễ bị đá ra ngoài, cậu ủy khuất ra phòng khách ngủ. Thật ra bên cạnh có phòng cho khách, nếu không được thì cậu có thể về phòng mình. Nhưng cậu lại cố chấp nghe lời Sơ Tinh, cũng muốn xem xem cô có mềm lòng hay không.
Nửa đêm Nguyễn Sơ Tinh dậy uống nước, thiếu chút nữa bị chân Đàm Tễ làm cho ngã.
"......" Đứa ngốc này.
Điều hòa phòng khách hơi thấp, Nguyễn Sơ Tinh lo cậu sẽ bị cảm lạnh, cúi xuống nhẹ chân nhẹ tay kéo tấm chăn dưới người cậu ra. Cô thở nhẹ, còn chưa kịp đắp cho cậu thì đã bị một bàn tay kéo xuống.
Tay Đàm Tễ đã đặt lên mông cô, không cho cô chạy thoát: "Không ôm em sẽ ngủ không được. Ở đây rất lạnh, vậy mà em vẫn quan tâm anh, nửa đêm còn cho anh cái chăn."
"Ai cho anh chăn?"
"Thì ra không phải cho anh chăn sao." Đàm Tễ mất mát một chút, lại đột nhiên nở một nụ cười, "Vậy là em muốn hôn trộm anh à."
"......" Cậu không nói đạo lý thì phải làm sao đây?
"Anh cho em hôn nè." Đàm Tễ nhão nhão dính dính mà hôn cô, "Bảo bối, em thật mềm, tối nay anh không được ôm em ngủ sao?"
"Không được."
Đương nhiên Nguyễn Sơ Tinh sẽ không nhượng bộ, này còn chưa tới cả đêm, cô quyết định hôm sau mới cho cậu lên giường, nếu không sau này cậu sẽ càng kiêu ngạo hơn thôi.
Ngày hôm sau Đàm Tễ cố ý nói trước mặt cô: "Eo anh mỏi quá, chân đau quá đi. Sao sofa lại không thoải mái như vậy, đây là lần đầu anh ngủ sofa đó."
Nguyễn Sơ Tinh làm bộ không nghe thấy.
"Bụng có hơi đau, chắc là đêm qua bị cảm lạnh rồi, em không đau lòng sao?"
"Không đau lòng."
Đàm Tễ trừng lớn đôi mắt, ôm cô từ phía sau: "Sao em lại không xót chứ, anh là chồng em mà."
Cô chịu không nổi cái xưng hô dính nhớp như này, có lệ đáp: "Rồi rồi rồi, em rất đau lòng."
Người nào đó được chiếu vài tia nắng nên trông cũng vui vẻ hơn: "Anh biết em sẽ vậy mà."
Nguyễn Sơ Tinh: "......"
Mấy ngày nay vừa lúc rảnh rỗi không có chuyện gì, Đàm Tễ mỗi ngày đều đến chỗ bà Trần tiến hành hoạt động thần bí nào đó, Nguyễn Sơ Tinh chất vấn cậu: "Anh đi nói xấu em đấy à?"
"Sao có thể?" Đàm Tễ chột dạ, "Anh chỉ đi thăm dì và chú thôi."
"Em tin anh chắc? Nói đi, anh định làm gì vậy?" Nguyễn Sơ Tinh túm chặt vạt áo của cậu.
Đàm Tễ ôm lấy cô, nhăn mày làm bộ rất buồn rầu nói: "Đã là bất ngờ thì sao nói trước được chứ?"
Cô ngẩn ra một chút, khóe miệng nhấc lên độ cung rất nhỏ, ghét bỏ mà nói: "Lắm trò quá."
Nụ Hôn Mùa Xuân đã tạo ra một làn sóng trên mạng, thậm chí còn bị nói là marketing quá nhiều. Nguyễn Sơ Tinh lại dán cái mác nhà marketing, mỗi lần mắng cô đều là fans của Thẩm Lâm Gia, giống như mỗi ngày ngoại trừ mắng chửi người khác thì họ không có việc gì để làm vậy.
Trước kia fans Thẩm Lâm Gia còn thu liễm một chút, nhưng từ khi Nguyễn Sơ Tinh thu thập mấy người hâm mộ trung thành của hắn thì bọn họ càng não tàn hơn.
Cuối cùng Đàm Tễ cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, khuôn mặt không tỳ vết của cậu như bước từ ra trong thế giới ảo, cứ như sinh ra từ phim thần tượng vậy.
Vô số fans bị giá trị nhan sắc của cậu thu hút. Thậm chí Đàm Tễ còn nhấc lên một phong trào tiểu chó săn, mà chủ đề 'yêu đương với trai trẻ là trải nghiệm gì?' cũng được thảo luận rất lâu.
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được mà bình luận ẩn danh một bài đăng trải nghiệm yêu đương trên diễn đàn.
[Ấu trĩ, thích ăn dấm, thích làm nũng, không có việc gì liền khóc. Nhưng rất đáng yêu, sẽ chăm sóc bạn, hiểu được lãng mạn, trên người có cảm giác tinh thần phấn chấn, giống như mùa xuân khiến người ta say mê.]
Cô trả lời xong liền lướt xuống dưới.
[Đích thân dạy dỗ người ta tốt hơn, cuối cùng lại cho người phụ nữ khác hưởng.]
Mắt Nguyễn Sơ Tinh tối lại, cô biến Đàm Tễ từ chàng trai thành đàn ông, tự tay dạy dỗ cậu, cho cậu học rất nhiều thứ, chẳng lẽ cuối cùng lại cho không người khác sao?
Cô tự nhận mình là người rất phóng khoáng, không phải là người lo được lo mất, nhưng bây giờ lại có hơi buồn trong lòng.
"Em ơi, anh về rồi đây."
Đàm Tễ đẩy cửa ra đi vào, trong tay cầm một bó hoa bách hợp: "Tặng cho ngôi sao nhỏ đáng yêu nhất của anh nè."
Trong lòng cô mắng chửi, xưng hô kỳ quái gì đây, nhưng vẫn nở một nụ cười mà nhận lấy.
"Hôm nay anh nấu cơm cho em ăn nhé."
Nguyễn Sơ Tinh hơi có chút kinh ngạc: "Anh biết nấu cơm à? Hay là cứ để em nấu đi."
"Có thể anh nấu cơm rất khó ăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuống bếp vì em, cho nên lát nữa có khó khăn em cũng phải ăn, một chút cũng không được để thừa đấy." Đàm Tễ nghiêm túc nói xong, sau đó nhìn sắc mặt của Nguyễn Sơ Tinh, nhịn không được bật cười, "Em sợ đến mức mặt trắng ra cả rồi, xem ra là em không tin anh."
Nguyễn Sơ Tinh nhấp môi: "Anh mở điện thoại xem công thức đi, với năng lực của anh thì học sẽ nhanh thôi."
Đàm Tễ cởi tạp dề ra: "Em giúp anh nhé?"
Tạp dề là hai ngày trước Đàm Tễ mua cho cô, mặt trên là một con thỏ đáng yêu, Nguyễn Sơ Tinh ghét nhất là mấy thứ dễ thương, cho nên cô vẫn chưa dùng nó. Không nghĩ tới hôm nay mặc trên người Đàm Tễ lại trông rất hợp.
Nguyễn Sơ Tinh gắng nhịn cười, cô đi qua mang tạp dề giúp cậu. Đàm Tễ đột nhiên vươn tay kéo tay cô ôm lấy eo mình.
Nguyễn Sơ Tinh trực tiếp ôm lấy cậu, ngực dán vào sống lưng rộng lớn của cậu.
Tim cô đập bùm bùm thật nhanh. Lạ quá, sao chỉ là từ phía sau ôm cậu một chút, tim lại đập nhanh như vậy?
"Đàm Tễ? Mau buông ra đi."
"Em quên lần trước đã đồng ý gì với anh rồi sao? Anh muốn em gọi chồng cơ." Tay Đàm Tễ ôm chặt cô, nhìn như không hề muốn vào bếp.
"Chồng ơi." Mặt Nguyễn Sơ Tinh chôn vào áo thun hơi có hương thơm của cậu, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng.
Đàm Tễ cao hứng muốn bay lên, cậu buông tay Nguyễn Sơ Tinh ra: "Em đi nghỉ ngơi một lát đi, anh nấu cơm cho em ăn."
Dù Nguyễn Sơ Tinh có hơi không tin cậu, nhưng cô vẫn cầm hoa bách hợp cắm vào bình.
Cô mở điện thoại lên tiếp tục xem, lại nghĩ đến bộ dạng Đàm Tễ lúng túng nấu cơm, cũng không còn thấy đau lòng nữa.
Người đàn ông của cô sẽ không bao giờ đến lượt người phụ nữ khác hưởng thụ.
Nguyễn Sơ Tinh tiếp tục lướt xuống chút nữa.
[Đã từng cùng anh ấy trưởng thành, may mắn cuối cùng cũng hiểu được yêu là gì, hiện tại đứa trẻ này đã một tuổi rưỡi rồi.]
[Trẻ trung thật vui mà.]
Cô bị nghẹn một chút, lời táo bạo gì đây.Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được ngẩng đầu nhìn Đàm Tễ một cái, cô mím môi, ở trong lòng khẳng định nói, xác thật là rất vui.
Chỉ chốc lát sau Đàm Tễ đã làm xong hai món mặn một món canh. Sườn heo chua ngọt, tôm sốt tỏi cùng canh trứng cà chua, cậu có chút ngượng ngùng: "Bây giờ anh chỉ làm được ba món này thôi, nhưng em yên tâm, sau này anh sẽ học thêm nhiều món nữa. Chỉ cần em thích, anh cũng nguyện ý đi học."
Nguyễn Sơ Tinh cảm động, cô như hiểu ra gì đó: "Anh đến tìm mẹ em là để bái sư à?"
"Ừm."
Cô lại hỏi: "Bố em có gây khó dễ với anh không?"
Đàm Tễ muốn nói không có, dù sao cha Nguyễn rất cảm động khi thấy cậu đến học nấu cơm vì Nguyễn Sơ Tinh. Nhưng muốn cô đồng tình với mình hơn, Đàm Tễ quyết định tạm thời xin lỗi cha vợ trước.
"Có hơi khắt khe." Đàm Tễ nói không thành có, trong mắt cậu nâng lên một tầng nước mắt, ấm ức nói, "Hơn nữa nấu ăn thật sự rất khó, thiếu chút nữa anh đã cắt trúng tay rồi, em có thể ôm anh, hôn anh không?"
Tim Nguyễn Sơ Tinh tan chảy, không lý nào lại không đồng ý, tay cô ôm cổ Đàm Tễ mà hôn cậu một cái, do dự một lát, cô hít một hơi nói: "Chồng em vất vả rồi."
Thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy ngại đến mức tai đều đỏ lên.
Đàm Tễ cực kỳ vui vẻ, chị chủ động gọi cậu là 'chồng' đó! Cậu kích động mà bế Nguyễn Sơ Tinh lên xoay một vòng: "Vợ thích là tốt rồi."
A a a sau này cậu còn muốn học nữa, như vậy lần nào thì bán thảm Nguyễn Sơ Tinh cũng sẽ hôn cậu gọi cậu là 'chồng'.