Tuyển Tập Câu Chuyện Quà Tặng Cuộc Sống

Chương 180: Ông chồng và con vịt



Câu Chuyện Quà tặng cuộc sống: Ông chồng và con vịt

Ông chồng và con vịt

Một buổi sáng, ông chồng ra chợ mua con vịt, đem về cho vợ và bảo, “Nướng chao con này cho tôi ăn chiều nay nha bà.”
Bà vợ nhặt lông, rửa sạch, ướp chao, và bỏ lò nướng. Sau buổi trưa, gã nhân tình đến thăm. Trước khi từ giã, hắn hỏi có món gì cho hắn đem đến buổi họp mặt thân hữu của hắn không. Gã háu háu nhìn vào lò thấy con vịt sắp chín tới.
“Món đó cho ông xã em,” mụ nói.
“Anh muốn đĩa vịt thơm ngon này,” gã nhân tình nheo mắt. “Nếu em không cho anh mang theo, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa.”
Gã nhân tình rời khỏi nhà, với đĩa vịt.
Buổi tối, sau đi làm về, người chồng ngồi vào bàn dõng dạc, “Mang ra cho tôi đĩa vịt.”
“Vịt nào?” Mụ giẫy nẩy lên.
“Con vịt tôi đưa cho bà hồi sáng nay,” ông chồng gắt gỏng, “Mang ra đây cho tôi ăn.”
“Ông có giỡn không đó?” Bà vợ leo lẻo. “Ông chẳng có đưa cho tôi con vịt con gà nào cả. Có lẽ ông nằm mơ.”
“Mang con vịt ra đây!” ông chồng nổi cáu.
Mụ rít lên, “Ông chồng khốn khổ của tôi điên rồi hàng xóm ơi. Điều ông mơ mà ổng cứ cho là thật.”
Hàng xóm bâu lại và tin lời mụ. Ông chồng lặng lẽ lục cơm nguội cùng mấy quả cà ăn qua bữa.
o O o
Buổi sáng hôm sau, người chồng lại mua một con vịt về và hỏi, “Đây có phải là con vịt không?”
“Đúng,” bà vợ trả lời.
“Bà có nằm mơ không?” – Không.
“Đây có phải là đầu con vịt không?” – Đúng.
“Cánh?” – Phải.
“Lông?” – Ừ!
“Xong,” ông chồng nói, “nướng chao cho tôi. Tối nay đi làm về tôi muốn ăn nó.”
Bà vợ lại nướng con vịt. Gã nhân tình lại đến thăm.
“Bạn của anh đã nức nở khen anh đem đến món vịt nướng chao tuyệt vời,” gã kể. “Và anh đương nhiên trở thành kẻ quan trọng trong nhóm bạn.”
“Hôm nay lại món vịt nướng chao nữa phải không,” hắn dò dẫm, “anh ngửi thơm lắm”.
“Anh không nên như vậy nữa,” mụ van lơn. “Đêm qua, em với ổng gây lộn cho đến sáng hôm nay. Anh tham quá. Em yêu anh nhưng anh không thể đem đĩa vịt này về đâu.”
“Một là em yêu anh, hai là em yêu đĩa vịt này,” gã nhân tình sẵng giọng.
Gã lại được mang theo đĩa vịt.
“Đem đĩa vịt ra đây cho tôi,” ông chồng tằng hắng.
“Rõ khốn khổ!” bà vợ hét lên, “ông điên quá rồi mà. Vịt, vịt, vịt nào đâu. Vịt nào? Ông chồng khốn khổ, rõ khốn khổ.”
Người hàng xóm bâu lại và lần nữa tin lời bà vợ.
Ông chồng lại bị bỏ đói.
o O o
Buổi sáng hôm sau, ông chồng lại ra chợ mua về một con vịt. Lần này, ông còn mướn thêm một gã lực lưỡng đội con vịt lên đầu. Ông còn thuê thêm một đám nhạc công xúm xít vây quanh gã đội vịt về nhà. Về đến cổng ngõ, ông gọi làng xóm đi theo về tận nhà chứng kiến.
Ông ta nhìn mọi người, và dõng dạc, “quý ông quý bà, quý quỷ thần, quý chùa, quý đền, quý loài thủy tộc, quý loài có cánh biết bay, quý trời, quý đất, đây là con vịt…”
Ông ta lấy tay cất con vịt ra từ cái khay.
“Con vịt!” ông hét lên.
Ông ta trao con vịt tận tay người vợ mình.
“Bây giờ, bà hãy nướng chao để tôi có cái ăn khi đi làm về.”
Bà vợ nghe lời, nhặt lông, rửa sạch, ướp chao, và bỏ lò nướng. Gã nhân tình lại đến. Cảnh âu yếm, hôn hít, vật lộn, rượt đuổi nhau thêm những chuỗi cười ròn rã, nụ hôn say đắm, nước mắt, và sau đó gã lại rời nơi đó với đĩa vịt nướng thơm tho.
Ra phố, gặp người bạn cũ, ông chồng rủ rê, “Bác về nhà với tớ tối nay, vợ tớ nướng sẵn một con vịt mập mạp, chúng ta uống rượu và ăn nhậu với nhau.”
Ông dẫn người bạn theo về nhà. Vừa đến cửa, ông nói với vào, “Bà nướng con vịt chưa?”
“Rồi đó!” bà vợ trả lời, “nó đang ở trong lò.”
“Tốt!” ông chồng khen ngợi. “Thật ra bà cũng đâu có tệ gì với tôi. Bây giờ để tôi và người bạn tôi uống vài ly rượu, rồi sẽ thanh toán đến con vịt đó.”
Sau khi hai người uống rượu ngà ngà men say, người chồng bảo vợ, “bà mang đĩa vịt ấy ra đây.”
Mụ thầm thì vào tai ông chồng, “nhà hết mì rồi; ông chạy qua nhà chú Tư mượn vài vắt; vịt nướng chao mà không có mì đâu có ngon.”
“Ừ đúng đấy!” ông trả lời, và hộc tốc chạy đi.
Mụ xoay qua ông bạn, “Chồng tôi đang lên cơn điên đấy bác ạ. Nào có con vịt nào đâu. Ổng muốn mời bác về nhà để cắt cổ bác bằng con dao này này. Bác chạy đi cho mau.”
Người bạn hoảng hốt chạy vội ra khỏi nhà. Ông chồng lúc ấy cũng vừa về đến nơi, hỏi về người bạn và đĩa vịt.
“Bạn ông cướp đĩa vịt chạy đi rồi,” mụ tru tréo, “Bạn kiểu gì mà mất dạy thế không biết. Tôi đã nhọc nhằn cả ngày làm tôi mọi nấu cho ông một bữa ăn thật ngon.”
Vừa nghe xong, ông bỏ chạy đuổi theo người bạn. Thấy thấp thoáng chiếc bóng của bạn mình, ông la lên, “Tôi chỉ cần nếm cái đùi thôi, người bạn ơi, chỉ vậy thôi…”
“Trời ơi, thằng này đúng là điên thật rồi, nó điên quá rồi!” ông bạn không dám quay lại, vắt chân lên cổ chạy có cờ. Ông chồng thấy rượt theo không nổi nữa, và mệt mỏi trở về nhà. Thêm một ngày ăn cơm nguội với cà. Ăn xong, ông lấy rượu ra uống thật say.
Trong khi uống rượu, chân lý như theo men rượu lần lần phơi bày trước mặt.
Khi thật say ông chợt thấu hiểu hết mọi chuyện. Ông từ tốn đứng lên, đến bên cạnh, rồi bạt tai bà vợ.
“Nếu gã tình nhân của bà ngày nào cũng được ăn vịt nướng chao,” ông nói, “sao bà không nói cho tôi biết. Ngày mai, tôi sẽ mua 2 con. Là con người, tôi cũng biết đói chứ, bà biết không.” Tagged kho tàng truyện cổ tíchTruyện cổ tíchtruyện cổ tích haytruyện cổ tích thế giớiTruyện cổ tích Việt Nam