Con yêu thương của Mẹ! Càng ngày Mẹ càng có cảm giác xa con. Mỗi ngày… thời gian Mẹ gặp con ít dần. Con đã lớn, đã qua cái thời học vất vả sáng đến chiều,tối về ăn cơm qua quýt rồi lại học. Mẹ tưởng sẽ được cùng con ăn những bữa cơm gia đình. Thế nhưng, đi làm về, con lại cắm cúi vào computer… Mẹ an ủi mình “thôi, chắc là con bận công việc”. Mẹ đi qua đi lại, húng hắng ho… con không biết vì mải cắm cúi viết entry khoe bản kế hoạch được sếp duyệt. Ba mặc cái áo mới Mẹ mua, ai cũng khen, … con chỉ hí húi comment để khen cái theme của ai đó. Em con mới có điểm học kỳ khoe um lên… con chỉ hí hửng comment khen một entry ai đó viết. Con à, sao lại như thế? Mẹ thấy gia đình gần như không còn trong mắt con. Con không biết Ba đã đau lưng. Con không biết hôm nay Mẹ rất mệt. Con không biết… Nhưng con lại biết ngay một blogger nào đang buồn vì thất tình, lại biết ngay blogger nào đang vui vì set được theme mới, lại biết ngay blogger nào đang có entries hay… Con ơi! Những thứ ảo ấy… quan trọng hơn Ba Mẹ và em con? Con… dạo này Mẹ muốn hiểu con… nên cũng là một blogger. Blog của Mẹ đơn điệu, nhưng Mẹ phải lập nó để có thể add tên con. Mẹ đọc và mới biết…con hôm nay thế nào? Những gì xảy ra trong ngày của con? Con vui hay buồn? Con có gì mới?… Mẹ biết những gì con không kể… Con à, Mẹ buồn! Hôm nay Mẹ nói chuyện với con. Con nói “trên blog, nói chuyện và trải lòng dễ hơn, dễ bộc lộ tình cảm hơn, dễ tin cậy hơn vì… chẳng ai biết ai cả”. Ôi con à, Mẹ rất lo. Những dòng chữ vô hồn đã là quan trọng với con như thế sao? Rồi mai sau… con yêu… chắc không cần những cái nắm tay, những nụ hôn, những gặp nhau để run rẩy… chỉ cần chat, chỉ cần emotion chỉ cho biết cảm xúc của đối phương… Rồi mai sau, gia đình nhỏ của con im tiếng cười…chỉ tiếng lách cách gõ bàn phím, chỉ cắm cúi nhìn vào computer…? Con ơi, Mẹ mong con cân bằng lại tất cả. Cuộc sống là Thực mà con!