"Vậy cô đến đây hôm nay, là để tố cáo tôi sao?" Cao Bách Nhiên đột nhiên cảm thấy không còn nhận ra cô gái đang đứng trước mặt mình.
"Không phải, tôi đến để cứu anh. Anh nên cảm ơn tôi. Ngay cả tôi mà anh còn không đối phó được, lại còn vọng tưởng đối phó Thịnh Thừa Dương, thật không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn đến tột cùng!" Giản Hi không chút che giấu sự khinh miệt dành cho Cao Bách Nhiên.
"Cô .."
Cao Bách Nhiên bị Giản Hi chỉ thẳng vào mũi mà mắng, hắn thật sự rất tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được. Không có nhược điểm nào để nắm trong tay, hắn không dám động đến Giản Hi.
"Xem ra, cô cũng không giống vẻ ngoài đơn thuần vô hại như vậy, tôi đúng là đã nhìn lầm."
"Mười tuổi tôi đã theo Thịnh Thừa Dương, mười hai tuổi vào Thịnh gia. Trong sáu năm qua, những gì tôi thấy và học được không phải một chút gian xảo của anh có thể qua mặt. Anh thực sự nghĩ tôi là đóá bạch liên mong manh được bao bọc trong nhà kính sao?"
Cao Bách Nhiên im lặng, nhìn Giản Hi lạnh lùng trước mặt, bất giác hẳn sinh ra một tia sợ hãi.
"Hội trưởng không cần chờ, Thịnh Thừa Dương sẽ không tới đầu. Dù cho anh đã lén bảo người thông báo với
Thừa Dương răng tôi và anh đang ở cùng nhau, đề Thịnh Thừa Dương tới 'bắt quả tang', cũng vô dụng thôi. Anh ấy đã bị tôi sai về nhà nấu canh gà đen rồi."
Giản Hi nói xong, đứng dậy định rời đi. Mọi chuyện đã nói rõ, cô không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây với loại người như Cao Bách Nhiên.
"Nếu Thịnh Thừa Dương biết rằng đóa bạch liên mà mình nuôi dưỡng đã biến thành hắc liên lòng dạ hiểm độc, biểu cảm của cậu ta chắc chắn sẽ rất thú vị!" Cao Bách Nhiên nói, giọng đầy ẩn ý.
"Vậy nên, hy vọng học trưởng sẽ giúp tôi giữ bí mật nhé!" Giản Hi giả bộ như không có gì, tiếp tục nói, "Dù sao, đóng vai tiểu bạch thỏ ngây thơ trước mặt anh ấy suốt thời gian qua cũng chẳng dễ dàng gì đâu."
Cao Bách Nhiên không nói nên lời, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt ngày càng khiến hắn sợ hãi.
"Cô hôm nay đến đây để cảnh cáo tôi, chẳng lẽ cô thực sự nghĩ tôi không dám làm gì cậu ta sao?" Cao Bách Nhiên tiếp tục khiêu khích Giản Hi.
Giản Hi quay đầu lại, đôi mắt sắc bén, từng lời nói ra đều lạnh băng.
"Anh cứ thử xem!" Cô đáp.
….
Giản Hi vừa rời khỏi sân tennis không bao lâu thì đụng phải Thịnh Thừa Dương đang mang theo bình giữ nhiệt đựng canh gà tới.
"Mới vậy mà đã kết thúc huấn luyện rồi sao?" Anh hỏi.
"Không phải huấn luyện, em chỉ nói chuyện với học trưởng một lát thôi." Giản Hi thản nhiên đáp.
"Chỉ có hai người, trai đơn gái chiếc, nói chuyện gì đó?" Thịnh Thừa Dương bắt đầu trêu ghẹo.
"Nói chuyện yêu đương chứ sao nữa!"
"Hi Hi đúng là càng ngày càng hài hước," Thịnh Thừa Dương cười, mở nắp bình giữ ấm. "Ngồi xuống, ăn canh đi."
Hai người ngồi xuống ghế đá bên cạnh, Thịnh Thừa Dương vừa múc canh vừa giả vờ hung dữ nói:
"Cao Bách Nhiên cái tên này cũng dám cạy góc tường của anh, em nói xem anh có nên chạy đến đập cho hắn một trận ngay bây giờ không?"
Giản Hi liếc anh một cái, đẩy bát canh gà về phía Thịnh Thừa Dương.
"Canh gà này anh uống đi, có chỗ anh cần phải bồi bổ."
"Chỗ nào của anh cần phải bổ chứ?" Thịnh Thừa Dương không hiểu.
"Đầu óc!" Giản Hi nói, rồi đưa tay chọc chọc vào đầu Thịnh Thừa Dương.
Hai người lại tiếp tục đùa giỡn một lát, cuối cùng thì bát canh gà đều được cả hai uống. Trở về nhà, Thịnh Thừa Dương đã nhận được điện thoại từ Bạch Hướng Vân.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Con trai, mẹ muốn nói với con, gần đây Cao Thị có một số động tĩnh không tốt. Con trai của Cao Sùng Dương, đang học cùng các con phải không?"
"Đúng vậy." Biểu tình của Thịnh Thừa Dương lập tức trở nên nghiêm túc.
"Con nên chú ý đến cậu ta, đề phòng một chút. Người nhà họ Cao từ trước đến nay làm việc đều bằng thủ đoạn thấp kém, nhiều chuyện con cũng biết, đừng chủ quan," Bạch Hướng Vân nhắc nhở.
"Mẹ, đừng lo lắng, Cao Bách Nhiên đã bị Hi Hi giải quyết rồi," Thịnh Thừa Dương nói, trong lời nói không giấu được sự tự hào.
"Hi Hi?"
Bạch Hướng Vân cảm thấy khiếp sợ. Con gái Hi Hi của nàng vốn đơn thuần và ngây thơ, mà nàng luôn lo lắng rằng Cao Bách Nhiên sẽ tìm cách gây khó dễ cho Giản Hi thông qua Thịnh Thừa Dương.
"Đúng vậy, con dâu của mẹ giỏi thật đấy, đến mức có thể bảo vệ chồng rồi," Thịnh Thừa Dương cười nói.
Bạch Hướng Vân không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không hỏi thêm. Nếu Thịnh Thừa Dương đã nói như vậy, thì có vẻ mọi chuyện thật sự không có vấn đề gì.
"Cao Thị gần đây lại đang tranh giành miếng đất Đông Giao với chúng ta. Chỉ là một miếng đất mà thôi, vốn dĩ chúng ta cũng không cần lắm, nhưng nếu họ cứ muốn gây khó dễ cho chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải nương tay. Mẹ thật sự không hiểu, chỉ là một miếng đất mà thôi, sao mà Cao gia lại liều mạng đến mức quên mình, cứ thích tìm đường chết như vậy?"
Thịnh Thừa Dương nghe giọng điệu của mẹ mình, liền biết lần này Bạch Hướng Vân thật sự tức giận. Theo như anh biết, tập đoàn Cao Thị trong thời gian gần đây đang phân tranh nội bộ không ngừng, đã rơi vào tình trạng hỗn loạn.
"Mẹ, con đã biết rồi."
"Chăm sóc tốt Hi Hi nhé. Hai đứa ở bên ngoài, mẹ vẫn không yên tâm."
Bạch Hướng Vân tuy rằng muốn cùng Thịnh Hồng Hoa có thời gian riêng tư, nhưng con trai và Giản Hi không ở đây, vẫn là nhớ.
"Da."
"Đúng rồi, cuối tuần này con đưa Hi Hi về nhà nhé. Lần trước mẹ có nói về tập đoàn Dung Thị, con còn nhớ không?"
"Tập đoàn Dung Thị lớn nhất ở thành phố A, con nhớ rõ, sao vậy?"
"Lần trước mẹ cùng ba con đi công tác ở thành phố A để bàn chuyện hợp tác, lần này họ sẽ đến đây thúc đẩy dự án này, đến lúc đó sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm," Bạch Hướng Vân nói.
"Việc này có liên quan gì đến con?" Thịnh Thừa Dương nhíu mày. "Mẹ muốn con ngồi nghe mọi người đàm phán, học hỏi sao?"
"Đó chỉ là một phương diện thôi. Về phương diện khác, lần này con trai của họ, Dung Tư Thành, cũng sẽ đến đây.
Mẹ muốn các con làm quen với nhau. Dù sao Dung Thị có thực lực mạnh mẽ. Nếu lần này hợp tác thành công, chắc chắn sẽ có sự hợp tác lần sau. Đến lúc đó, chính là con hợp tác với Dung Tư Thành, cho nên việc các con nhận biết nhau trước tiên cũng là điều tốt."
Thịnh Thừa Dương suy nghĩ một lát, thấy mẹ nói cũng có lý. Trong vòng này, mọi người thường bắt đầu tiếp xúc với các quy tắc tiềm tàng trong kinh doanh từ khi còn nhỏ, và các thế hệ kế thừa của các tập đoàn, doanh nghiệp cũng đều được đào tạo để tiếp xúc và làm quen với nhau, chuẩn bị cho những cơ hội hợp tác trong tương lai.
"Dạ, con biết rồi. Thứ sáu này con sẽ đưa Hi Hi về nhà."
Mẹ con hai người nói xong, Thịnh Thừa Dương tắt điện thoại, thấy Giản Hi đang ngồi trên sofa trong phòng khách, không ngừng gửi tin nhẵn.
Anh nhận ra Hi Hi của anh đã trưởng thành, thành một cô gái độc lập và mạnh mẽ.
Thứ sáu nghỉ, Thịnh Thừa Dương đưa theo Giản Hi trở về nhà.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, Thịnh Thừa Dương cố ý hỏi về tình hình của tập đoàn Dung Thị.
"Ba, lần này hợp tác với Dung Thị, tiến triển đến đâu rồi?" Thịnh Thừa Dương hỏi.
"Đã gần hoàn tất. Tập đoàn Dung Thị muốn tẩy trắng các hoạt động ngẩm của Mộ Gia," Thịnh Hồng Hoa trả lời.
"Tẩy trẳng những sản nghiệp đen, rất khó!" Thịnh Thừa Dương nói.
"Chính vì rất khó, nên Dung Thiếu Huyền mới cực kỳ muốn hợp tác với chúng ta. Gia tộc của vợ hẳn, tập đoàn Mộ Thị ở thành phố A vốn là thế lực hắc đạo lớn nhất. Tẩy trắng hoàn toàn là một chuyện dễ nói hơn là làm."
"Vậy chúng ta hợp tác với họ, chắc chắn không có nguy hiểm chứ?" Thịnh Thừa Dương hỏi.
"Tiểu tử ngốc, làm gì có chuyện kinh doanh hoàn toàn không có nguy hiểm? Chỉ cần hai bên đều có lợi, là được,"
Thịnh Hồng Hoa cười nói, rồi nhìn con trai đã cao lớn bằng mình. "Mà này, con và con trai của Dung Tổng đều bằng tuổi, lần này hắn về Nam Thành, con trai hắn cũng sẽ cùng đến đây. Đến lúc đó, hai đứa gặp nhau, rốt cuộc sau này khi hợp tác giữa tập đoàn chúng ta và Dung Thị, thì hai đứa chính là người tiếp nhận."