Chương 15: Đại viện nhà họ Lôi
Nhà họ Lôi tại Vân Thành nằm dưới chân một ngọn núi xỉnh đẹp ở phía đông thành phố, chiếm một diện tích rộng lớn, được bao quanh bởi núi và sông, là một nơi phong thủy bảo địa.
Nhà họ Lôi có cơ sở để mà kiêu căng.
Trong thành phố này, ngay cả một bộ phận người có chức quyền cũng phải chào hỏi nồng nhiệt khi nhìn thấy bất kỳ ai thuộc nhà họ Lôi.
Nhà họ Lôi ở Vân Thành cho dù chưa tới mức một tay che trời nhưng cũng gần giống vậy, gần như không có việc gì bọn họ muốn làm mà không thể làm được.
Tuy nhiên, khu nhà họ Lôi hiện tại đã không còn khung cảnh náo nhiệt như xưa, toàn bộ khu nhà bị bao phủ trong một cảm giác áp bức mãnh lỉệt.
Có hàng ngàn người đứng dày đặc trên quảng trường cách lối vào trang viên không xa.
Trong đó có gần năm trám người mặc đồng phục của “Võ quán Lôi Chấn”, từng người đều cầm vũ khí lạnh, biểu cảm căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Gần một trăm người khác dều mặc vest và đeo kính râm, vẻ ngoài dữ tợn và bên hông
phồng lên, hiển nhiên là trang bị vũ khí nóng.
Ngoài ra còn có ba trăm người với nhiều hình thái khác nhau, hầu hết đều có hình xăm trên người và mỗi người đều cầm vũ khí trên tay.
Ngoài ra, còn có hai đội, tổng cộng khoảng 200 người, dáng người cường tráng và oai vệ.
Hai đội này là thành viên của hai gia tộc khác ở Vân Thành, nhà họ Chu và nhà họ Hoàng.
ở phía trước đội ngũ, có hai ông già khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Chính là hai anh em Lôi Hồng Côn.
Lúc này, hai người bọn họ sắc mặt u ám, tràn đầy sát ý, trong con ngươi sâu thẳm thỉnh thoảng lóe lên tỉa lạnh lẽo.
“Ngài Lôi, là ai dám đến nhà họ Lôi gây chuyện?”
Lúc này Chu gia chủ nhìn Lôi Hồng Côn rồi hỏi, người đứng đầu nhà họ Hoàng ở bên cạnh cũng đồng thời nhìn qua.
“Loại chuyện nhỏ nhặt này ngài cho người nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giải quyết cho ngài, đâu cần làm phiền ngài tự ra tay!”
“Chu gia chủ có lòng, Lôi gia tôi cảm ơn
trước.” Ánh mắt Lôi Hồng Côn hơi nheo lại.
“Nói thật, tôi cũng không biết đối phương là ai!”
“Cũng chính vì vậy, tôi lo lắng xảy ra sự cố, cho nên mới mời hai người giúp đỡ, phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra!”
“Ngài Lôi nói đùa. ở Vân Thành này, người có thể khiến ngài Lôi lo lắng có lẽ còn chưa ra đời đáu!” Người đứng đầu nhà họ Chu mỉm cười đáp lại.
“Ngài Lôi, ngài không mời Tôn gia chủ sao?” Người đứng đầu nhà họ Hoàng hỏi sau khi nhìn xung quanh.
“Đương nhiên có mời, đoán chừng vẫn còn đang trên đường đi.” Lôi Hồng Côn trầm giọng đáp.
“Ông chủ!” Lúc này, quản lý nhanh chóng đi tới bên cạnh Lôi Hồng Côn.
“Tôn gia chủ vừa gọi điện cho tôi, nói là sức khỏe không tốt, sợ rằng hôm nay không đến được, xin ông chủ thứ lỗi!”
“Cái gì!?” Sâu trong mắt Lôi Hồng Côn hiện lên một tia sắc bén.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút, trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười nhạt.
“Nếu Tôn gia chủ không khỏe thì cũng đừng làm phiền ông ây, hôm khác cậu thay tôi tới nhà chào hỏi!”
“Đã rõ!” Quản lý Lôi gia trả lời fôỉ bước sang một bên.
Hai người đứng đầu nhà họ Chu và Hoàng nhìn nhau, mỗi người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tôn gia ngang nhiên không nể mặt Lôi gia!
Thật táo bạo, không muốn ở lại Vân Thành này nữa sao?
Bùm!
Đúng lúc này, hai cánh cổng gỗ rắn chắc nặng nề ở cổng sân nhà họ Lôi nổ tung như đậu phụ, dăm gỗ bay khắp bầu trời.
Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người trong nhà họ Lôi.
Mặc dù trên người cả hai dều không có bất kỳ khí tức nào dao động, nhưng hầu hết những người có mặt đều mơ hồ cảm thấy một áp lực vô hình.
Dường như thứ đang tiến về phía họ không phải là hai người mà là thần long, những sinh vật có thể hủy diệt trời đất chỉ bằng một ý nghĩ.
“Thụy Thụy đâu?” Lăng Hạo đi từng bước một hỏi.
“Lá gan không nhỏ!” Lôi Hồng Côn hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói: “Tổn thương con trai và con gái tao như vậy mà còn dám đến nhà họ Lôi đòi người!”
Ông ta vừa nói vừa nhìn thẳng vào Lăng Hạo bằng đôi mắt như hai lưỡi dao sắc bén, sát khí trên người càng thêm nồng nặc.
“Tôi hỏi Lân nữa, Thụy Thụy ở đâu?” Giọng nói của Lăng Hạo lạnh thấu xương.
“Thằng nhãỉ, tụi mày là aỉ? Dám đến đây làm càn, có biết đây là đâu không?”
Người đứng đầu nhà họ Hoàng nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Lôi Hồng Côn nên nhìn hai người rồi trầm giọng nói.
“Ông là ai?” Lăng Hạo liếc mắt nhìn đối phương.
“Tao là người đứng đầu nhà họ Hoàng ở Vân Thành, tao khuyên tụi mày, nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống quỳ lạy nhận sai với ngài Lôi, có lẽ vẫn còn có thề…”
“Ông chỉ có một phút để suy nghĩ!” Lăng Hạo ngắt lời hắn: “Nếu không lập tức mang theo người của mình rời đi, bắt đầu từ ngày mai ở
Vân Thành sẽ không còn nhà họ Hoàng nào nữa!”
“Hả?” Người đứng đầu nhà họ Hoàng sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: “Đây là chuyện cười buồn cười nhất tao từng nghe trong đời, mày quá hài hước!”
“Còn nửa phút!”
“Oắt con, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”
“Đáng tiếc, ông chọn sai rồi!” Lăng Hạo lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói!”
“Thằng nhãi, hai đứa bây đến đây để đùa giỡn đúng không?” Lúc này, người đứng đầu nhà họ Chu lên tiếng.
“Ông là ai?”
“Gia chủ Chu gia ở Vân Thành!” Người đứng đầu nhà họ Chu cười lạnh.
“Mày cũng muốn cho tao một phút suy nghĩ, nói tao dẫn người đỉ, nếu không ngày mai ở Vân Thành sẽ không còn nhà họ Chu nữa à?”
“Tiếc thật, ông chỉ có nửa phút!” Lăng Hạo trầm giọng đáp.
“Ha ha ha…” Gia chủ Chu gia cười một cách điên cuồng.
“Đã hết giờ!” Lăng Hạo lại lên tiếng.
“Thằng nhãi, mày là tới trêu chọc tao sao? Đúng là tìm đường chết!”
Một người đàn ông lực lưỡng đứng sau lưng Chu gia chủ gầm lên với Lăng Hạo, giơ dao rựa trong tay lên rồi lao tới.
Tám, chín người phía sau hắn cũng lao theo với mã tấu trên tay, vẻ mặt hung hãn dữ tợn.
Choang! Choang! Choang!
Mới lao tới được nửa đường, vũ khí trên đầu mười người đàn ông đã phát ra âm thanh chói tai.
Ngay sau đó, lưỡi dao bị gãy, nửa phía trước trực tiếp cắm xuống đất trước mặt bọn họ, lung la lung lay, lập loè ánh sáng.
Thân thể mười người đứng nguyên tại chỗ như bị phù phép, khuôn mặt đầy kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Chưa kịp thấy đối phương ra tay mà vũ khí của họ đã gãy thành hai đoạn!
Đây là chuyện gì xảy ra!?
“Hả?” Mí mắt phải của gia chủ Chu gia kịch liệt co rút mấy lần.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình vừa phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời!
Trên mặt người đứng đầu nhà họ Hoàng cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Hắn tự thấy thực lực của mình được xếp hạng cao ở Vân Thành, nhưng hắn thậm chí còn không nhìn rõ đối phương ra tay lúc nào!
Thật không thể tin được!
“Khó trách dám đến Lôi gia làm càn, ra là cũng có chút bản lĩnh, để lão phu chiếu cố cậu!” Lúc này, Lôi nhị gia Lôi Hồng Minh lên tiếng.
Đồng thời, ông ta nhận lấy thanh đao Quan Công từ tay một người đàn ông đứng bên cạnh, vững vàng đỉ về phía Lăng Hạo.
“Tôi là Lôi nhị gia Lôi Hồng Minh, xin chỉ giáo!”
Ha!
Vừa dứt lời, khí thế trên người ông ta nhanh chóng tăng lên.
Ngay sau đó, cổ tay liên tiếp xoay chuyển, âm thanh xé gió vang lên.
Đao Quan Công phóng ra tỉa sáng lạnh trong khoảng không, chém về phía Lăng Hạo với tốc độ cực nhanh, thế như chẻ tre.