Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 17: Đã lâu không gặp



Chương 17: Đã lâu không gặp

“Phán Quan đại nhân, hôm nay tới đây có phải là có gì hiểu lầm không?”

Sau khỉ bình tĩnh lại một chút, Lôi Hồng Côn khó khăn bước tới vài bước nhìn Phán Quan hỏi.

Cho dù Lôi Hồng Côn có hung hăng càn quấy hơn nữa thì cũng không hung hăng đến mức không đặt Ảnh Môn vào mắt.

Ông tự hiểu được nếu như Ảnh Môn muốn đối phó Lôi gia của ông, thì không đến nửa canh giờ liền có thể tiêu diệt Lôi gia!

“Xỉn hỏi Phán Quan đại nhân, vị đại nhân này là?” Ngay sau đó, ông giơ tay run rẩy chỉ vào Lăng Hạo.

“Thống Soái, là những người này?” Phán Quan hoàn toàn không để ý đến Lôi Hồng Côn chút nào, quay đầu nhìn Lăng Hạo hỏi.

“Ừ!” Lăng Hạo khẽ gật đầu.

Xoạt!

Nghe vậy, hàng nghìn người mặc áo gấm đồng thời rút đao ra: “Giết!”

Sau tiếng gầm này khí thế bao trùm toàn bộ khu nhà càng trở nên mãnh liệt hơn.

Đôi chân của mọi người trong nhà Lôi đều nhũn ra, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, trên mặt đầy vẻ kỉnh hãi.

“Tôi… Tôi không chịu nổi!” Một người đàn ông mặc đồ đen cầm súng lớn tiếng hét lên:

“Trước sau gì cũng chết, tôi liều mạng đây!

Nói xong, hắn bóp cò về phía Lăng Hạo.

Leng keng!

Lãnh Nguyệt Đao nhanh như chớp bay ra.

Thanh đao sau khi bắn trúng viên đạn với tốc độ cực nhanh liền quay về tay Phán Quan, và viên đạn rơi xuống đất với âm thanh giòn tan.

“Hạ súng của họ!” Lăng Hạo trầm giọng nói.

“Tuân lệnh Thống Soái!” Hai mươi người mặc áo gấm đồng thời gật đầu, sau đó lao về phía hàng trăm người mặc áo đen như bóng ma.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Thân ảnh chớp liên tiếp, tàn ảnh của đao chợt ẩn chợt hiện.

Một lúc sau, từng bàn tay cầm súng rơi xuống đất, đứt từ cổ tay, máu chảy đầm đìa.

Chưa đầy hai phút, hàng trăm người đàn

Ông mặc đồ đen đều nằm liệt trên mặt đất kêu gào.

Cạch! Cạch!

Nhìn thấy cảnh này, những người khác trong nhà họ Lôi dều rùng mình, nhanh chóng quăng vũ khí trên tay xuống đất.

Thật đáng sợ!

Những người này không chỉ có năng lực mạnh đến bi3n thái mà sự tàn nhẫn cũng vượt xa họ!

Rầm rập! Rầm rập!

Đúng lúc này, trước cửa khu nhà lại có tiếng bước chân dồn dập.

Khoảnh khắc tiếp theo, có hai đến ba trăm người mặc đồng được phục trang bị vũ trang đầy đủ lao vào sân.

Sau khi những người này đi vào, nhìn thấy hàng trăm bàn tay bị chặt đứt trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kỉnh ngạc.

Cùng lúc đó, bọn họ cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo từ những người đàn ông mặc đồ gấm. Bọn họ không khỏi rùng mình, vẻ mặt kinh hãi.

Chỉ riêng khí thế này đã mạnh hơn rất

nhiều so với người của đội tác chiến đặc biệt này!

“Trưởng quan Mục!?”

Sau khi nhìn thấy Mục Thiết Quân, Lôi Hồng Côn vốn dĩ đang tuyệt vọng lại như túm được cọng rơm cứu mạng.

“Trưởng quan Mục, cậu đến đúng lúc, những người này tự ý xông vào nhà dân, không xem pháp luật ra gì, tàn nhẫn độc ác, cậu nhanh bắt hết bọn chúng lại!”

“Câm miệng!” Mục Thiết Quân tức giận gầm lên, sau đó nhìn về phía nhóm người mặc quần áo gấm: “Xỉn hỏi, vị nào là Phán Quan đại nhân!”

“Ngươi là ai?” Phán Quan quay đầu nhìn Mục Thiết Quân, bình tĩnh nói.

“Xin chào Phán Quan đại nhân, tôi là Mục Thiết Quân đến từ chiến khu Vân Thành. Tôi đã đến nghe tên ngài từ lâu, hôm nay được gặp đúng là may mắn!” Mục Thiết Quân khẽ cúi đầu.

“Người của chiến khu Vân Thành?”

Phán Quan liếc nhìn những người mặc đồng phục rồi nói: “Các anh đến để bắt Ảnh Môn chúng tôi à?”

“Phán Quan, ngài hiểu lầm rồi!” Mục Thiết

Quân kinh hãi.

“Tôi vừa nghe nói Phán Quan đại nhân ngài tới Vân Thành, không biết xảy ra chuyện lớn gì nên đặc biệt chạy tới nhìn xem ngài có dặn dò gì hay không!”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Phán Quan, đã xảy ra chuyện gì mà ngài phải đích thân đến Vân Thành vậy?”

“Hừ!” Phán Quan hừ lạnh một tiếng: ‘Vân Thành của anh đúng là không tầm thường!”

“Trong xã hội pháp trị hiện nay mà lại có người dám cả gan vì để ghép tim cho cháu gái mình mà hoàn toàn không để ý đến sống chết của những đứa trẻ khác, cưỡng ép bắt cóc. Thật sự là quá kinh người!”

“Hả!?” Mục Thiết Quân có chút giật mình, đồng thời trong lòng cũng thắc mắc.

Mặc dù chuyện này đúng là khiến aỉ cũng phải phẫn nộ, nhưng cũng không đủ để Phán Quan phải đích thân mang theo cả ngàn thành viên Ảnh Môn đến để xử lý!

Trừ khỉ, có một khả năng!

Đó là xuất thân của đứa trẻ kia rất đặc biệt, đặc biệt đến mức Phán Quan phải đích thân đỉ một chuyến!

Nhưng rốt cuộc là ai có thể khiến cho một trong năm thanh đao sắc bén của Ảnh Môn là Phán Quan phải coi trọng như vậy!

Bình tĩnh lại một chút, Mục Thiết Quân chỉ vào bóng lưng của Lăng Hạo và Lục Nguyệt, khẽ hỏi.

“Phán Quan, xin hỏi hai người đó là ai?”

“Mục Thiết Quân, không ngờ cậu lại đến Vân Thành, đã lâu không gặp, mọi chuyện dều ổn chú?” Đúng lúc này, Lăng Hạo quay đầu lại nhẹ giọng nói.

Bùm!

Sau khỉ nhận ra Lăng Hạo, Mục Thiết Quân run rẩy toàn thân, vẻ mặt đầy kinh hãi, không chút do dự lập tức quỳ một gối xuống.

“Thuộc hạ Mục Thiết Quân, kính chào Thống Soái!”

Ngoại trừ Lục Nguyệt và người của Ảnh Môn thì tất cả mọi người ở hiện trường đều há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.

Đây là chuyện gì!?

Đường đường là người phụ trách chiến khu đệ nhất Vân Thành, vậy mà lại hành lễ lớn như vậy với thanh niên trước mặt!

Ngay cả những người mặc quân phục do Mộc Thiết Quân mang đến cũng đều lộ ra vẻ kỉnh hãi!

Thủ lĩnh của bọn họ tuyệt đối là một người mạnh mẽ đầy nhiệt huyết, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ta đối xử với aỉ một cách tôn trọng như vậy!

Mà Từ Bưu đang đứng phía sau cách không xa Mục Thiết Quân nhìn thấy cảnh này, trong lòng kỉnh hãi!

Với sự hiểu biết của cậu ta về sếp Mục, chỉ có một người có thể khiến anh ta quỳ xuống!

Đó chính là huyền thoại!

Vua của Tây Vực, Chúa của Ảnh Môn, Lăng Hạo!

Bịch! Bịch!

Cùng lúc đó, hai anh em Lôi Hồng Côn ngã ngồi xuống sàn.

Động tác này của Mộc Thiết Quân trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập bọn họ.

Ngay cả Mộc Thiết Quân cũng phải quỳ, cho dù bọn họ có ngu ngốc hơn nữa thì cũng biết đây là nhân vật lớn!

Nhà họ Lôi thật sự đã đi đến hồi kết!

“Đứng lên rồi nói!” Lăng Hạo giơ tay lên.

“Cảm ơn Thống Soái!” Giọng Mục Thiết Quân vô cùng hưng phấn, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ vô hạn.

Anh ta đã từng là thành viên của Chiến Đội Huyết Ảnh, chức danh cao nhất là phó quân đoàn Huyền Vũ, một trong tứ đại chiến tướng, anh ta đã đi theo Láng Hạo trải qua nhiều trận chiến khốc liệt.

Sau đó, vì một số lý do khách quan, anh ta đã rút lui khỏi Chiến Đội Huyết Ảnh và đến Vân Thành.

Mạng của anh ta là do Lăng Hạo cứu!

Khi đó anh ta bị một phó tướng của địch ngăn chặn, bị tách khỏi chiến đội, cuối cùng rơi vào vòng vây của địch.

Dù đã chống trả quyết liệt nhưng do quân địch đông và bản thân bị thương nên anh ta không thể cầm cự được bao lâu liền kiệt sức.

Và ngay lúc anh ta rơi vào tuyệt vọng thì Lăng Hạo xuất hiện!