“Không hiểu hả?” Tên đầu trọc lại nói:
“Ông chủ của chúng tôi nhìn trúng nhà các người và mua nó với giá năm trăm nghìn, hoàn tất thủ tục trong hôm nay!”
“Xin lỗi, chúng tôi không có ý định bán nhà.” Tần Vũ Hân lạnh lùng đáp.
“Ha ha, hôm nay chúng tôi đến không phải để thương lượng với cô mà là tới để chính thức thông báo mà thôi." Đầu trọc cười nói.
“Nếu hôm nay các người ngoan ngoãn hoàn thành thủ tục thì còn có thể nhận lấy năm trăm nghìn, nếu đợi qua đêm nay thì có khả năng không nhận được một xu nào đâu!”
“Đúng rồi, chắc cô còn chưa biết, nguyên cái khu này chỉ còn nhà các cô là chưa bán!”
“Những nhà khác đều đã nhận được tiền, nửa tháng nữa đều sẽ dọn đi!”
“Khu này sắp bị phá dỡ, các anh là người bên chủ đầu tư đúng không?” Lăng Hạo nhớ đến vẻ mặt buồn bã của mấy người già vừa thấy lúc nấy, trong lòng liền có suy đoán.
Rất rõ ràng là chủ đầu tư khu này đang kiếm chuyện!
“Thằng nhóc, xéo qua một bên, chỗ này có phần cho mày nói chuyện à?” Tên đầu trọc liếc nhìn Lăng Hạo, trầm giọng nói.
“Muốn chết!” Ánh mắt người mặc cẩm y tối sầm lại, nhấc chân muốn đi về phía đối phương.
“Chờ đã!” Lăng Hạo ngăn hắn lại, sau đó nhìn về phía Tần Vũ Hân: “Vũ Hân, ước chừng giá thị trường của nhà ở khu này là bao nhiêu?”
“Mặc dù đây không phải là trung tâm thành phố, nhưng đây là khu nhà gần trường học, ngay cả là nhà cũ thì giá ít nhất cũng ba mươi nghìn một mét vuông!” Tân Vũ Hân đáp.
Cô tự nhiên hiểu ý đồ của đối phương, sau một lúc dừng lại mới bổ sung thêm:
“Những căn hộ trong khu này đều rộng hơn tám mươi mét vuông, tổng giá ít nhất cũng phải hơn hai triệu!”
“Hiểu rồi!” Lăng Hạo khẽ gật đầu rồi nhìn đầu trọc: “Hai ba triệu một căn mà các người đòi mua giá năm trăm?”
“Thằng nhóc, nói nhiều quá, mày còn dài dòng nữa thì có tin tao khiến mày từ nay về sau không nói được tiếng nào nữa không?” Tên đầu trọc tức giận hét lên.
“Công ty các người tên là gì?” Lăng Hạo nhẹ giọng hỏi.
“Sao, tính báo cảnh sát à?” Tên đầu trọc vẻ mặt khinh thường nói: “Báo đi, báo với cảnh sát là người của Bất động sản Đông Tuyền đang làm việc ở đây, coi cảnh sát dám nói gì!”
“Bất động sản Đông Tuyền đúng không? Tôi nhớ rồi!" Lăng Hạo lại nói.
“Cho anh một cơ hội, trở về nói với sếp của anh, trong vòng ngày mai trả lại phần chênh lệch theo giá thị trường cho tất cả chủ hộ trong khu này.”
“Nếu không, công ty của các người sẽ đóng cửa!”
“Ha ha ha...” Tên đầu trọc và đám đàn ông xăm trổ cười lớn, một vài người trong số đó còn cười chảy cả nước mắt.
“Nhóc con, mày tới đây diễn hài đúng không?” Tên đầu trọc cuối cùng cũng ngừng cười: “Mày cho rằng công ty Đông Tuyền của bọn tao chỉ là một cái xưởng nhỏ à?”
“Ông chủ của anh là Tào Đông Tuyền?” Tân Vũ Hân cau mày.
*Ồ, không tệ, còn biết tên ông chủ của tao à?” Tên đầu trọc hừ lạnh một tiếng: “Vậy cô hẳn phải biết cái tên này ở Đông Châu có ý nghĩa gì đúng không?”
“Vũ Hân, biết ông chủ của bọn họ sao?” Lăng Hạo. nhìn Tân Vũ Hân.
*Ừ!” Tân Vũ Hân khẽ gật đầu, giọng điệu có chút nặng nề.
“Bất động sản Đông Tuyền là công ty bất động sản lớn nhất thành phố Đông Châu, bối cảnh của ông chủ bọn họ rất mạnh, tại Đông Châu có phần ở cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo!”
“Thế à?” Lăng Hạo cười nhạt, sau đó nhìn tên đầu trọc: “Lời tôi vừa nói nhớ kỹ chưa?”
“Thằng nhóc, tao thấy mày đang muốn ăn đòn!” Sự kiên nhẫn của tên đầu trọc dường như đã cạn kiệt, gã giơ tay vẫy vẫy: “Lên đi, cho tụi nó biết chút lợi hại rồi nói tiếp!"
Xoạt!
Một đám người xăm trổ vung tay lao về phía Lăng Hạo.
“Đúng là không biết trời cao đất dày!” Người đàn ông mặc cẩm y lắc người tiến lên.
Bang! Bang! Bang!
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả bọn họ, bao gồm cả tên đầu trọc, đều nằm trên mặt đất kêu r3n, trên mặt ai cũng lộ vẻ sợ hãi.
Bọn họ còn chưa kịp thấy đối phương ra tay thì tất cả đã bị đánh cho nằm sấp, rõ ràng người này không phải là người mà bọn họ có thể chống lại nổi.
“Nhớ lời tôi vừa nói, vào giờ này ngày mai, nếu công †y của các người chưa trả tiền thì tôi sẽ ghé qua công ty của các người một chuyến!”
Lăng Hạo nói xong thì nhìn Tân Vũ Hân, nói: “Vũ Hân, chúng ta vào nhà thôi!”
“Thằng... Thằng nhóc, Mày... Mày chờ đó cho tao, †ao nhất định sẽ chơi chết mày..." Tên đầu trọc nghiến
răng nghiến lợi sau khi chật vật đứng dậy.
“Phế một cánh tay rồi để bọn họ cút đi!” Mới vừa đi tới đầu hành lang, Lăng Hạo nói thêm.
“Rõ!” Lục Nguyệt gật đầu đáp.
“Aaaa..." Ngay sau đó, một loạt tiếng hét thảm thiết vang lên phía sau Lăng Hạo.
“Tào Đông Tuyền rất có thế lực ở Đông Châu, anh làm như vậy với người của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!” Tân Vũ Hân vừa đi vừa lo lắng nói.
“Vũ Hân, đừng lo lắng, tôi có một số bạn bè ở Đông Châu, Tào Đông Tuyền không dám làm loạn đâu.” Lăng Hạo an ủi.
“Nhưng...” Tần Vũ Hân hiển nhiên không yên lòng.
“Tôi cam đoan sẽ không có chuyện gì!" Lăng Hạo. mỉm cười ngắt lời cô.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đã đến trước cửa nhà.
“Cha!” Vừa bước vào nhà, Thụy Thụy đã chạy đến.
“Thụy Thụy!” Lăng Hạo mỉm cười bế cô bé lên, sau đó chào hỏi Tân Hồng Viễn và Thẩm Kỳ Nam.
“Cha, những kẻ xấu đó đã đi rồi sao?” Thụy Thụy hỏi.
“Ừm!” Lăng Hạo mỉm cười gật đầu: “Đều đi hết rồi, lát nữa cha sẽ bảo chú Lục Nguyệt mang đồ chơi lên cho con.”
“Tuyệt vời!” Thụy Thụy vui vẻ hét lên.
“Kẻ xấu gì?” Nghe Thụy Thụy nói, Thẩm Kỳ Nam cau mày nhìn Tần Vũ Hân hỏi.
“Người của nhà đầu tư ạ!” Tần Vũ Hân kể lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.
“Năm trăm ngàn mua nhà chúng ta? Sao không đi ăn cướp luôn đi!" Thẩm Kỳ Nam lập tức hét lên.
“Những nhà đầu tư này thực sự là ăn thịt người không nhả xương!” Tân Hồng Viễn cũng cau mày: “Chẳng trách vừa rồi tôi thấy vài người hàng xóm đều mang vẻ mặt ủ mày chau!”
Nói xong, ông nhìn Lăng Hạo với vẻ mặt lo lắng: “Cậu đánh người của Tào Đông Tuyền, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Không bỏ qua thì thế nào, tôi không tin bọn họ có thể một tay che trời!” Không đợi Lăng Hạo trả lời, Thẩm Kỳ Nam lớn tiếng nói.
“Cùng lắm thì tôi và mấy người hàng xóm đến các cơ quan liên quan ngồi lì ở đó, tôi không tin không có ai quản chuyện này!”
“Bà đừng có làm ẩu, Tào Đông Tuyền ở Đông Châu này ăn cả đen cả trắng, có rất nhiều biện pháp đối phó với dân chúng bình thường như chúng ta!” Tân Hồng Viễn trầm giọng đáp.
“Ăn đen ăn trắng thì thế nào? Hắn còn có thể giết hết tất cả mọi người trong khu nhà này à!” Thẩm Kỳ Nam tiếp tục tức giận nói.
“Chú, dì, đừng lo lắng, cháu sẽ tìm bạn nhờ giải quyết chuyện này.” Lăng Hạo cười nhạt.
“Một người nhập ngũ như cậu thì có thể quen biết bạn bè cỡ nào? Chờ cậu còn không bằng dựa vào tôi!” Thẩm Kỳ Nam nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
“Kỳ Nam, bà đi đâu vậy?” Tân Hồng Viễn quát lên.
“Đi tìm hàng xóm, chiều nay đi tới mấy cơ quan liên quan ngồi!" Thẩm Kỳ Nam lớn tiếng đáp.