Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 34: giẫm chết một con kiến



“Ông không thể tự hiểu lấy mình một chút được sao? Đã nói là ông quá yếu, sao lại không tin?” Không đợi  Lăng Hạo động đậy, Lục Nguyệt đã bình tĩnh nói, sau đó giơ tay quét ra một cơn gió mạnh.

Lòng bàn tay nhìn như tùy ý lại ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, lập tức quét về phía ông lão như một cơn  cuồng phong, gây ra âm thanh gió rít chói tai.

“AI?” Ngay khi khí tức trên người Lục Nguyệt dao động, đồng tử của ông lão co lại.

Cho đến lúc này ông ta mới biết mình đã chọc phải šÌ người nào, ông ta lại còn muốn cùng đối phương luận bàn, thật là buồn cười! 

Ông ta muốn né tránh nhưng tu vi chênh lệch giống như một vực sâu, ông ta thậm chí còn không có khả năng né tránh!

Bang!

Một tiếng rầm vang lên, Hầu Ưng bay lộn ngược như diều đứt dây, bay xa hơn mười mét rồi nặng nề đập xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu.

Mà đây rõ ràng là kết quả Lục Nguyệt đã nương tay, nếu không bây giờ ông ta đã là một xác chết!

Yên lặng!

Hiện trường lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc, có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Cao thủ số một trong thế giới ngầm Đông Châu bị đối phương tùy tiện vung tay một cái đã quét bay ra ngoài!?

Cái này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin!

“Cậu... Cậu vậy mà đã là tu vi cấp chiến tướng?” Ông lão nằm co quắp trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, trong lòng đã tràn đầy sóng gió!

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới đời này của mình lại có thể nhìn thấy cường giả cấp chiến tướng trong truyền thuyết, quả thật chết cũng không tiếc! 

“Cấp chiến tướng? Ha ha..." Lục Nguyệt nhún vai, phớt lờ đối phương.

Là người đứng đầu dưới trướng Vua Tây Vực, nếu như hắn chỉ là cấp chiến tướng, có lẽ đã sớm bị người khác cười nhạo rớt cả răng!

“Bát gia, người của ông hình như không được rồi, có muốn gọi thêm người nữa không?” Lúc này, Lăng Hạo nhìn Viên Hùng, cười nhạt.

Ha

Viên Hùng nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

“Người anh em này, ở Đông Châu này, nắm đấm không phải là tất cả, nếu các người thật sự muốn làm tới tuyệt tình, vậy Viên Hùng tôi cũng không phải là không chịu nổi, tôi...”

“Viên Hùng, ông muốn chết!” Ngay sau đó, một giọng nói ngắt lời ông ta.

Bịch! Bịch! Bịch!

Cùng lúc đó, một đám côn đồ vốn đang đứng ở cửa không hiểu xảy ra chuyện gì mà lần lượt bay vào đại sảnh, nặng nề ngã xuống đất, nghiêng đầu, trực tiếp ngất đi.

Một lúc sau, Thẩm Nhạc và ông lão họ Đường bước nhanh tới. 

“Thẩm... Thẩm tổng!?" Sau khi nhìn thấy Thẩm Nhạc, Viên Hùng và Tào Đông Tuyền đồng loạt sửng sốt.

Là nhân vật có mặt mũi ở thành Đông Châu, hai người bọn họ đương nhiên biết Thẩm Nhạc, biết đây là vị đại Phật mà họ chỉ có thể nhìn lên.

Đặc biệt là Viên Hùng, ngay khi Thẩm Nhạc đến Đông Châu một năm trước, ông ta từng muốn ra đòn phủ đầu, nhưng sau đó đã bị người của Thẩm Nhạc kề dao vào cổ.

Lúc đó nếu không có người đứng ra nói giúp Viên Hùng thì bây giờ ông ta chỉ còn là một nắm đất vàng.

Sau sự việc đó, ông ta phái người đi hỏi thăm lai lịch của Thẩm Nhạc. Đến khi cầm được tư liệu trong tay, ông †a cảm thấy còn có thể sống sót chắc chắn là đời trước đã tích phúc!

Đừng nói ở Đông Châu, cho dù là toàn bộ vùng biên cương này thì lai lịch của Thẩm Nhạc cũng là sự tồn tại tiếng tăm lừng lẫy!

Với thế lực của Thẩm Nhạc, nếu muốn chơi chết Viên Hùng ông cũng không khác gì giẫm chết một con kiến!