Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 39: nhìn thoáng qua là có thể nhận ra



“Hồng Viễn, Kỳ Nam, hai người nhận đi!” Chú Vương cũng lên tiếng.

“Cảm ơn chú Vương, tấm lòng của mọi người cháu nhận, còn tiền thì thôi, mọi người cầm về đi ạ” Thẩm Kỳ Nam hít sâu một hơi, nói tiếp.

Trên thực tế, đối với bà bây giờ, số tiền này tuyệt đối là một cám dỗ lớn.

Trong tiềm thức, bà thực sự muốn nhận số tiền này, mấy trăm ngàn đủ để trang trải chỉ phí cho gia đình họ trong vòng hai năm.

Chỉ là sau khi đấu tranh trong lòng một lúc, bà vẫn chống lại được cám dỗ.

Lăng Hạo ở bên cạnh nghe được lời nói của vợ chồng Tần Hồng Viễn, trong mắt lóe lên vẻ tán thành.

Hàng xóm thấy hai người Tân Hồng Viễn thật sự không muốn nhận tiền, cuối cùng cũng không nài nỉ nữa, sau khi cảm ơn lần nữa thì lần lượt rời đi.

Mười lăm phút sau, cả gia đình lại trở vào nhà.

“Anh rể, việc này là do anh làm sao?” Vừa bước vào nhà, Tần Vũ Phi nhìn Lăng Hạo, hỏi: “Anh vậy mà quen biết nhân vật lợi hại như vậy?”

“Không có!” Lăng Hạo lắc đầu nói: “Người bạn mà tôi biết cũng chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường trong bộ phận bất động sản thôi.” 

“Anh cho rằng tôi là con nít lên ba sao? Một nhân viên bán hàng bình thường mà có thể khiến nhà đầu tư chịu chảy máu' như thế này?” Tần Vũ Phi bĩu môi.

“Vậy thì tôi cũng không biết, tôi chỉ nhờ người bạn đó nói với chủ đầu tư đừng làm lớn chuyện lên mà thôi.” Lăng Hạo dừng một chút rồi bổ sung.

“Có khi là lương tâm của nhà đầu tư trỗi dậy!”

“Anh đã bao giờ thấy nhà đầu tư nào có lương tâm tốt như vậy chưa? Không chỉ bù đắp chênh lệch giá mà còn cho thêm hai trăm nghìn?” Tân Vũ Phi hiển nhiên

không tin lời nói của Lăng Hạo.

Vợ chồng Tần Hồng Viễn và Tân Vũ Hân cũng nhìn Lăng Hạo với ánh mắt 'có quỷ mới tin.

“Ừm... Vậy thì tôi cũng không biết.” Lăng Hạo nhún nhún vai.

“Bỏ đi, đừng nghĩ nữa, bất kể nguyên nhân là gì, dù sao đây cũng là chuyện tốt phải không?”

“Nhưng mà...” Tân Vũ Phi lại lên tiếng.

Cốc! Gốc! Cốc!

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.

“Là anh? Anh lại muốn làm gì?” Sau khi Tân Vũ Phi mở cửa thì nhìn thấy tên đầu trọc ngày hôm qua, vẻ mặt cô lập tức trở nên căng thẳng. 

“Cô Tân, đừng hiểu lầm, tôi đến đây để xin lỗi.” Tên đầu trọc dẫn hai đàn em của mình vào nhà.

Đầu tiên, hắn vô thức liếc nhìn Lăng Hạo và Lục. Nguyệt, sâu trong mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi mãnh liệt.

Sau đó, hắn quỳ xuống hướng về phía mấy người Tân Hồng Viễn:

“Xin lỗi mọi người, chuyện ngày hôm qua là do tôi khốn nạn, xin mọi người bỏ qua...”

“Anh đứng dậy rồi nói!” Tân Vũ Hân hít sâu một hơi, nói tiếp.

“Nói cho tôi biết, ai đã đến gặp sếp của anh? Ai đã khiến thái độ anh thay đổi nhiều như vậy?”

“Thưa cô Tần, không có ai đến gặp sếp của tôi cả.” Tên đầu trọc nói sau khi đứng dậy.

“Tối qua sếp tôi đã vào thành phố để tổ chức một cuộc họp đặc biệt về việc phá dỡ.”

“Tại cuộc họp, các lãnh đạo liên quan nhấn mạnh về việc bồi thường phá dỡ phải được điều tra nghiêm ngặt. Ông chủ lo lắng sẽ gặp rắc rối nên đã đưa ra quyết định này.

“Vậy tại sao hàng xóm lại đến cảm ơn gia đình chúng tôi?” Tân Vũ Hân tiếp tục hỏi. 

“Ở bộ phận đó có một cán bộ họ Lưu, cậu ấy nói quen biết gia đình cô.” Tên đầu trọc dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Cậu ấy nhắc nhở ông chủ của chúng tôi rằng tốt nhất là nên trả thêm một số tiền bồi thường cho chủ hộ để tránh phát sinh thêm chuyện gì.”

Nói xong, hắn lấy một cái túi từ tay tên đàn em đang đứng phía sau.

“Đây là khoản bồi thường hai trăm nghìn cho cô Tần. Nếu cô muốn bán căn nhà này, chúng tôi sẽ mua theo giá thị trường.”

“Nếu cô không muốn bán thì có thể ở lại đây trước. Chờ khi khu này chính thức bị phá bỏ, tôi sẽ tìm cho mọi người một nơi ở tạm thời. Sau khi nhà cửa ở đây xây xong thì có thể chuyển về.”

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Tân Vũ Phi hỏi.

“Đây là chuyện nên làm thôi! Cô Tần, nếu không có việc gì, tôi đi trước!”

'Tên đầu trọc đặt chiếc túi xuống đất, sau đó lại cúi đầu rồi vội vã đi ra cửa.

Hắn không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, sợ sẽ nói sai điều gì.

Sau khi bước ra khỏi cửa, hắn cảm thấy lưng ướt đâm mồ hôi lạnh. 

“Họ thực sự đưa hai trăm nghìn cho mỗi nhà?” Sau khi tên đầu trọc rời đi, Thẩm Kỳ Nam mở túi ra nhìn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Vừa rồi cắn răng cự tuyệt tiền mà hàng xóm đưa, đến bây giờ bà còn cảm thấy đau lòng đây nè!

Hiện tại nhìn thấy nhà mình cũng có hai trăm nghìn, trong lòng bà cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Đồng thời bà cũng nhìn Lăng Hạo với ánh mắt phức tạp.

Mặc dù bà không thể xác định việc này có phải thật sự là do người mà Lăng Hạo tìm có tác dụng hay không, nhưng dù sao thì người ta cũng thật sự đã giúp đỡ.

Và điều quan trọng nhất là sự việc ngày hôm nay không chỉ khiến bà nở mày nở mặt trước mặt hàng xóm mà còn thu được khối tài sản bất ngờ hai trăm nghìn!

“Lục Nguyệt, tối hôm qua anh có đến gặp Tào Đông Tuyền không?” Tần Vũ Hân suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Lục Nguyệt.

“Hả?” Lục Nguyệt hơi sững sờ, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Không có! Ông ta là ông chủ lớn đen trắng gì cũng ăn, làm sao tôi dám đến!”

“Hai người các anh không ai chịu nói thật!” Tân Vũ Hân liếc mắt nhìn hai người Lăng Hạo.

“Cha, Thụy Thụy muốn được bay lên cao, cha giúp Thụy Thụy bay cao” Lúc này, Thụy Thụy đang năm trong lòng Lăng Hạo, nói.

“Được!” Lăng Hạo mỉm cười gật đầu, sau đó dùng hai tay nâng Thụy Thụy lên.

Phía tây thành phố, khu nhà họ Triệu.

Gia chủ Triệu gia Triệu Nhạc Huy đang ngồi trong đại sảnh biệt thự, cầm điếu xì gà trong tay, sắc mặt âm trầm.

Kể từ khi Triệu Gia Hoa xảy ra chuyện, tâm tình của ông ta vẫn không tốt lên được.

Và điều khiến ông ta càng khó chịu hơn là ông ta đã huy động tất cả thế lực của gia đình để điều tra về việc năm năm trước, để xem có người nào của nhà họ Trịnh lọt lưới hay không, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì cả.

Hơn nữa người đã ép chết con trai ông ta tại khách sạn Crown đêm đó giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại một chút dấu vết, khiến ông ta muốn báo. thù cũng không biết tìm ai.

Một lúc sau, có tiếng bước chân ở cửa.

Sau đó, nhị đương gia của Triệu gia Triệu Duyệt Huy bước nhanh vào, trong tay mang theo một người đàn ông gầy gò đầy máu, máu không ngừng chảy ra từ miệng. 

“Đại ca, có manh mối!" Triệu Duyệt Huy ném người đàn ông gầy gò xuống đất rồi nhìn Triệu Nhạc Huy nói.

“Nói!” Ánh mắt Triệu Nhạc Huy rung động.

“Tên này mấy ngày trước trên bàn rượu uống quá nhiều, vô tình tiết lộ một tin tức quan trọng." Triệu Duyệt Huy chỉ vào người đàn ông gầy gò nói.

“Ngày đó năm năm trước, hắn tận mắt nhìn thấy con gái lớn của Tân Hồng Viễn đã cứu một người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó hẳn là tàn dư của nhà họ Trịnh!”

“Hả!?” Ánh mắt Triệu Nhạc Huy vặn vẹo nhìn người đàn ông kia, trầm giọng nói:

“Mày có chắc đó là con gái lớn của Tân Hồng Viễn không?”

“Chắc... Chắc...” Người đàn ông gầy gò khó khăn nói: “Cô ấy... Cô ấy là người đẹp số một ở Đông Châu, tôi... Tôi chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô ấy...”