Chương 6: Xin lỗi
“Thủ pháp của đối phương rất chuyên nghiệp, e rằng trong thời gian ngắn sẽ rất khó có điểm đột phá.” Bên trong xe, Lăng Hạo trầm giọng nói.
“Anh có muốn đi tìm cô Tân nữa không?” Lục Nguyệt khẽ gật đầu: “Xem cô ấy có thể cung cấp một chút manh mối nào khác không?”
“Được!” Lăng Hạo hít sâu một hơi, gật đầu đáp ứng.
Brừm!
Lục Nguyệt lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn yêu cầu người theo dõi vị trí của Tân Vũ Hân, sau đó đạp ga.
Nửa tiếng sau, Lục Nguyệt lái xe đi vào một khu phố cổ.
Sau khỉ vòng vèo, họ dừng lại trước một tòa nhà đổ nát.
“Cò Tân sống ở tầng một cùng với em gái và cha mẹ!” Lục Nguyệt nhìn Lăng Hạo ở ghế phụ rồi nói.
Ha!
Lăng Hạo nặng nề thở ra một hơi.
Nhìn căn nhà gần như đổ nát, trên mặt anh
hiện lên vẻ áy náy: “Là tôi liên lụy cả nhà cô ấy!”
Nói xong liền đẩy cửa xuống xe!
“Cha, con cầu xin cha, hãy giúp con cầu xỉn ông nội một Lân nữa, cầu xỉn ông ấy phái người đi tìm Thụy Thụy..”
Hai người vừa tới cửa liền nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Tân Vũ Hân phát ra từ bên trong.
“Haizz… Không phải là cha không giúp con, hôm qua con cũng thấy rồi, nhà họ Tân hoàn toàn không cho cha vào cửa, thậm chí cha còn không nhìn thấy được mặt ông nội con…”
Cha của Tân Vũ Hân là Tần Hồng Viên thở dài đáp: “Cha gọi cho ông âỳ, ông ấy cũng không nghe máy, con bảo cha làm sao giúp con đây…”
“Cha gọi điện cho chú hai nhờ chú ấy nói giúp với ông nội một tiếng được không, trước đây cha đã giúp chú ấy rất nhiều, chú ấy nhất định sẽ cảm kích.” Giọng nói của Tần Vũ Hân lại vang lên.
“Cha đã gọi rồi, nhưng nó vừa nhìn thấy là số của cha liền cúp máy…” Tân Hồng Viễn lại thở dài.
“Cha… Chúng ta trở về Đông Châu tìm chú
hai con, nó hẳn là ở trong công ty…” Tân Hồng Viễn lại thở dài.
“Tân Vũ Hân, khi nào mày mới chịu tỉnh táo lại’?”
Đúng lúc này, giọng một người phụ nữ trung niên hét lớn, đó là mẹ của Tân Vũ Hân, Thẩm Kỳ Nam.
“Nhà họ Tần không liên quan gì đến chúng ta nữa, họ không còn quan tâm đ ến sống chết của chúng ta nữa, mày hiểu không!?”
“Hôm nay tất cả những chuyện này đều là do chính mày gây ra, mày không thể trách ai được, cuộc đời của mày đã bị chính mày hủy hoại hoàn toàn!”
“Lúc đó mẹ bảo mày bỏ đứa con hoang đó đỉ mà mày không chịu, thậm chí còn bỏ nhà đi nơi khác để sinh nó ra!”
“Bây giờ mày đã biết cái gì là thiên đường, cái gì là địa ngục rồi đúng không?”
“Nếu không có đứa con hoang kia thì chúng ta đã không phải lưu lạc đến Vân Thành, mà mày cũng đã trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Đào từ lâu rồi!”
“Mẹ! Con nói lại lần nữa, Thụy Thụy không phải con hoang, con bé có cha!” Tân Vũ Hân lớn
tiếng đáp: “Con không muốn nghe mẹ nói hai chữ này nữa?”
“Hừ! Mày rống lên với mẹ thì có ích gì!” Thẩm Kỳ Nam lại lớn tiếng nói.
“Con bé có cha? Vậy cha con bé ở đâu?”
“Sau ngần ấy năm, thằng đó có bao giờ đến thăm mày và con gái mày không? Có bao giờ gọi điện cho mày không? Thằng đó có bao giờ gửi cho mày được một xu nào chưa?”
“Đều không có đúng không!?”
“Mẹ, mẹ bớt nói mấy lời này đi, chị đủ khổ rồi!” Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, đó là Tân Vũ Phỉ, em gái của Tân Vũ Hân.
“Tại sao mẹ phải bớt nói!” Thẩm Kỳ Nam đáp: “Mẹ có nói gì sai không? Mẹ có nói sai chữ nào không!?”
“Chỉ cần thằng đàn ông đó có một chút tinh thần trách nhiệm, nó cũng sẽ không không có một chút tin tức nào trong năm năm!”
“Chỉ có loại đàn bà không có não như chị con mới không chút do dự sinh cho thằng đó một đứa con gái!”
Nghe vậy, thân thể Lăng Hạo đang đứng trong hành lang khẽ run lên, hai mắt đỏ bừng.
Làm chồng, làm cha, anh thật sự quá thất bại!
Anh nợ Tân Vũ Hân và Thụy Thụy quá nhiều!
Ha!
Sau khi thở ra một hơi lớn Lân nữa, anh nhấc chân bước vào.
Khỉ đến trước cửa nhà họ Tân, anh thấy cánh cửa gỗ bên trong không đóng, chỉ kéo cống sắt bên ngoài lại.
“Các anh tìm ai?” Tân Vũ Phỉ đang ở gần cửa, có chút kinh ngạc nhìn hai người.
Sở dĩ cô không biết Lăng Hạo là bởi vì mặc dù Lăng Hạo đã sống ở Đông Châu nhiều năm, nhưng lúc đó anh thường xuyên ở lại trường, bình thường cũng rất ít tham gia các hoạt động của cái vòng tròng cậu ấm cô chiêu.
Hơn nữa, sống trong quân doanh nhiều năm như vậy đã khiến ngoại hình và khí chất của Lăng Hạo thay đổi ở một mức độ nhất định, Tân Vũ Phi không nhận ra anh cũng là chuyện bình thường.
“Xỉn chào, chúng tôi đang tìm cô Tân Vũ Hân!” Lục Nguyệt mở miệng đáp.
Nghe thấy lời nói của anh ta, Tân Vũ Hân
và Tân Hồng Viễn đồng thời nhìn sang.
“Anh tới đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Lập tức cút đi!” Tân Vũ Hân nhìn Lăng Hạo, lớn tiếng hét lên.
‘Vũ Hân, thật xỉn lỗi, vừa rồi là tôi trách Lâm cô, thật sự xỉn lỗi!” Lăng Hạo hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
“Tôi biết cô vô cùng phẫn nộ và oán hận tôi, tôi thừa nhận tôi quả thật không phải một người cha đủ tư cách.”
“Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm ra Thụy Thụy càng sớm càng tốt. Chậm một phút sẽ khiến con bé gặp nhiều nguy hiểm hơn!”
“Đợi sau khi tìm được Thụy Thụy rồi, cô muốn làm gì tôi cũng được!”
“Cái gì!?” Nghe vậy, Thẩm Kỳ Nam lập tức hét lớn: “Mày chính là cha của đứa…”
“Mẹ!” Tần Vũ Hân lớn tiếng quát: “Nếu mẹ còn nói hai chữ đó nữa, từ nay về sau con sẽ coi như không có người mẹ như mẹ nữa!”
“Mày…” Thẩm Kỳ Nam hung tợn trừng mắt nhìn Tân Vũ Hân.
Sau đó, bà tiếp tục nhìn Lăng Hạo rồi gầm lên.
“Mày còn dám xuất hiện trước mặt chúng tao, mày có biết cả nhà chúng tao đều bị mày hại chết không?”
“Tao… Tao muốn rút gân của mày, lột da mày!”
Càng nói bà càng trở nên kích động, bà xoay người lại, nhặt một con dao gọt hoa quả trên bàn trà và lao về phía cửa.
“Hừ?” Lục Nguyệt cau mày, lắc mình một cái liền chặn lại trước mặt Lăng Hạo.
“Tránh ra!” Lăng Hạo trầm giọng nói.
“Thống Soái!” Lục Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Hạo.
“Bảo cậu tránh ra, cậu không nghe thấy sao?” Lăng Hạo cau mày.
/zVâng!” Lục Nguyệt lùi về phía sau hai mét.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy!?” Cùng lúc đó, hai chị em Tân Vũ Hân một trái một phải kéo Thẩm Kỳ Nam lại.
“Thả mẹ ra, hắn hại chúng ta thảm như vậy, mẹ nhất định phải giết hắn…”
Thẩm Kỳ Nam nói xong liền ngã xuống đất, bật khóc.
“Chú, dì, thật xin lỗi!” Lăng Hạo cúi đầu
thật sâu với hai người.
“Xin hãy tin tôi, từ giờ trở đi, tôi chắc chắn sẽ bồi thường gấp một ngàn lần những gì mà mọi người tổn thất!”
“Tôi nói này, anh đừng có ở đây làm loạn thêm, đi nhanh đỉ!” Tân Vũ Phi không nói nên lời liếc hắn một cái.
Khoác lác cũng không nhìn địa điểm, bồi thường gấp một ngàn lần, tưởng đang đóng phim à!
Cũng không biết chị gái cô đến cùng là coi trọng điểm nào ở đối phương, ngoại trừ mặt mũi bên ngoài thì chẳng tìm được ưu điểm gì nữa cả!
‘Vũ Hân, tôi đến tìm cô là để tìm hiểu một chút xem hai ngày qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt với Thụy Thụy không?” Lăng Hạo liền nhìn về phía Tân Vũ Hân.
“Tin tưởng tôi, chỉ cần tôi biết ai đã bắt Thụy Thụy, tôi chắc chắn có thể cứu con bé về!”
“Hai ngày nay mọi thứ dều bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra!” Tân Vũ Hân hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Đối với cô mà nói, cô đã đến bước đường cùng, bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc trông cậy vào Lăng Hạo!
Ve phần chuyện giữa cò và Lăng Hạo thì lại là chuyện khác, tất cả đêu chờ cứu được Thụy Thụy rồi nói sau!
‘Vậy gần đây có người lạ nào theo dõi hoặc bắt chuyện với mọi người không?”
Lăng Hạo thấy Tần Vũ Hân cuối cùng cũng phản ứng lại với anh, vội vàng hỏi.
“Cũng không có!” Tần Vũ Hân tiếp tục lắc đầu.
Vậy…” Lăng Hạo lại nóí.
Bộp! Bộp! Bộp!