Tuyệt Đối Chiếm Giữ!

Chương 10



Ân Ngôn nài nỉ: "Tôi cầu xin anh đó, thả cô ấy ra đi."
Giang Nghiêm Phong bây giờ như la sát hiện hình: "Em nói hai người chưa có gì, tôi không tin, phải thử mới biết được."
Hắn nhìn sang Trương Nghi đang sợ đến phát run: "Cô dám tơ tưởng đến người của tôi, cô thích nam nhân phải không, hôm nay mấy huynh đệ này sẽ làm cô vui vẻ."
Trương Nghi nghe xong hoảng sợ: "Không, tôi... Tôi... Không có... Cầu anh tha cho tôi..."
Ân Ngôn điên cuồng lắc đầu, nắm tay Giang Nghiêm Phong: "Tôi xin anh, Giang Nghiêm Phong đừng như vậy, chỉ có tôi có ý với cô ấy, cô ấy vô tội, có trừng phạt thì trừng phạt tôi."
Giang Nghiêm Phong mặt đầy sát khí: "Bắt đầu đi."
Mấy người đàn ông đó lập tức đè Trương Nghi trên giường, cởi quần áo của cô.
Trương Nghi mặt đầy nước mắt: "Không. Tôi cầu xin mấy người... Đừng mà..."
Ân Ngôn muốn chạy lại nhưng Giang Nghiêm Phong nắm chặt cổ tay cậu, vùng vẫy cỡ nào cũng không được.
Ân Ngôn quỳ xuống: "Giang Nghiêm Phong bảo họ dừng lại đi, cầu xin anh, cô ấy là nữ nhân, không chịu được đâu, tôi cầu xin anh."
Giang Nghiêm Phong lúc này như quỷ hiện hình, nâng cằm cậu lên: "Em hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, để mai này không tái phạm nữa."
Ân Ngôn vẫn quỳ tôi, hèn mọn vô cùng: "Tôi nhớ rồi, tôi sẽ không dám nữa, sau này anh muốn gì cũng được, tôi đều đáp ứng, tôi xin anh dừng lại đi."
Giang Nghiêm Phong đi đến ghế gần đó, lúc này có hai người đàn ông khác đi vào giữ lấy Ân Ngôn quỳ trên đất, giữ chặt đầu cậu, ép Ân Ngôn nhìn cảnh cưỡng bức trên giường.
Giang Nghiêm Phong nhàn nhã ngồi trên ghế: "Đã làm thì phải làm cho ra kết quả, nói trừng phạt thì phải trừng phạt, với lại em xem mấy người đó bây giờ mà bắt họ dừng lại thì thật tội nghiệp cho họ."
Ân Ngôn nước mắt lăn dài, bị ép nhìn thấy cảnh trên giường, đau đớn nhìn người bạn của mình bị từng kẻ vũ nhục, chà đạp đau đớn, gào lên.
Giang Nghiêm Phong cứ ngồi nhìn như vậy một lúc, thấy Ân Ngôn không có ý phản kháng nữa, ra hiệu cho hai người giữ cậu thả ra.
Ân Ngôn được thả người ngồi trên đất đầu gục xuống khóc lớn, đôi lúc lẩm nhẩm: "Xin lỗi... Xin lỗi..."
Giang Nghiêm Phong đi lại nắm lấy cổ áo Ân Ngôn sách cậu lên: "Trừng phạt dâm phụ rồi, giờ đến gian phu. "
Tiếp đến Giang Nghiêm Phong kéo Ân Ngôn về phòng hắn.
Bước vào trong Ân Ngôn cầm lấy những thứ có thể ném được thì đều ném vào người Giang Nghiêm Phong.
Ném một hồi thì một phòng hỗn loạn, đồ rơi đầy đất, Ân Ngôn đi đến giường cầm lấy gối nhắm vào Giang Nghiêm Phong đánh tới.
Ân Ngôn điên cuồng mà đánh, Giang Nghiêm Phong sau một hồi né tránh cuối cùng mạnh mẽ nâng đầu gối đá vào bụng Ân Ngôn, rồi đưa tay nắm lấy tóc Ân Ngôn giật mạnh.
Hắn mặt đối mặt với Ân Ngôn nhìn khuôn mặt đau đớn hiện rõ của cậu: "Tôi dạo gần đây rất bận nên lơ là em, không ngờ chỉ mới thả ra một thời gian mà em đã không biết giữ tiết hạnh rồi."
Ân Ngôn đau đớn ở bụng cũng cố trừng mắt: "Tiết hạnh cái rắm, anh là ma quỷ, đồ điên."
Giang Nghiêm Phong nghe vậy miệng cười: "Em to gan hơn nhiều rồi nhỉ, còn dám mắng tôi!"
Ân Ngôn rống giận: "Là anh bức tôi, tôi đã quỳ xuống cầu xin anh, là anh làm tôi phát điên, Giang Nghiêm Phong tại sao anh lại tàn nhẫn đến mức như vậy!"
Giang Nghiêm Phong tay sờ lên gương mặt Ân Ngôn vuốt ve: "Ân Ngôn, danh tiếng của tôi chắc em đã nghe nói rồi, đã biết tôi nhẫn tâm vậy mà em còn phạm tội tày trời như vậy. Những điều này là em tự chuốt lấy, là em hại cô ta"
Ân Ngôn bị đẩy mạnh xuống giường, đầu mơ hồ suy nghỉ những lời Giang Nghiêm Phong nói, lòng thầm nghĩ: "Hắn nói đúng, là bản thân cậu mơ mộng sẽ nhanh thoát khỏi hắn, nên luôn tự nhiên với Trương Nghi."
Nằm trên giường Ân Ngôn hai tay ôm mặt khóc: "Xin lỗi... Trương Nghi... Mình xin lỗi... Mình đã hại cậu... Huhu..."
Thân thể Ân Ngôn trần truồng, cậu bần thần nhìn vô định để mặc Giang Nghiêm Phong muốn làm gì thì làm.
Giang Nghiêm Phong từ đầu đến cuối chẳng thấy một chút phản ứng nào của người bên dưới, trong lòng bực bội: "Em nghĩ xem, một nữ nhân bị biết bao người cưỡng bức nếu như bị quay phim lại rồi công bố ra ngoài, thì cô ta rồi người nhà của cô ta nữa sẽ sống như thế nào."
Ân Ngôn bây giờ mới chịu nhìn hắn: "Anh... Nói... Đi... Ư... Muốn... Thế nào... Ư... Ư..."
Giang Nghiêm Phong hôn lấy gì má cậu: "Tiếng rên rỉ trên giường của em rất dễ nghe."
Ân Ngôn người dao động mạnh, miệng bắt đầu phát ra tiếng, dù thân thể bị phân thân gân guốc to lớn xỏ xiên vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố đưa đẩy người, phục vụ Giang Nghiêm Phong.
Giang Nghiêm Phong luân động mạnh mẽ, lần nào thúc vào cũng là vào tới nơi sâu nhất: "Nói, tôi là gì của em."
Ân Ngôn ngửa cổ cố thở: "A... Ư... Ư... Chủ nhân... A..."
Giang Nghiêm Phong nâng Ân Ngôn ngồi trên đùi mình, phân thân đi vào hoàn toàn: "Em tự động."
Ân Ngôn từ từ động đậy lên xuống, nhưng mỗi lần hạ người xuống thì không có ngồi xuống hết, phân thân của Giang Nghiêm Phong vẫn còn một phần ở ngoài.
Sở dĩ như vậy là vì vật của Giang Nghiêm Phong quá lớn, đi vào rất đau nên Ân Ngôn chỉ cố gắng được tới đó.
Giang Nghiêm Phong dựa người vào giường cứ mặc Ân Ngôn tự động một thời gian, đột nhiên lên tiếng: "Em không thể cho vào hết sao, bảo bối."
Hắn bất ngờ nắm lấy eo Ân Ngôn, ép cả người cậu ngồi xuống.
Ân Ngôn đau đớn ngửa đầu la lên: "A...  A... Hức... Ư..."
Người cậu ngã xuống nằm trên người Giang Nghiêm Phong run lẩy bẩy.
Giang Nghiêm Phong ôm lấy cậu, tay khẽ vuốt lưng cậu: "Để tôi giúp em!"
Đôi tay hữu lực nâng mông Ân Ngôn  lên xuống liên hồi.
Ân Ngôn không chịu được khóc thúc thít.
"Chát, chát, chát..."
Mông bị đánh người cậu co giật, hậu huyệt theo đó có từng trận co rút mạnh mẽ làm Giang Nghiêm Phong mê hồn, cuối cùng xuất ra bên trong người Ân Ngôn.
Nằm trên giường Ân Ngôn cả người run rẫy, thứ trắng đục nóng nóng từ hậu huyệt chảy ra.
Giang Nghiêm Phong xuống giường cầm điện thoại lên: "Đưa cô ta về đi."
Đi đến bên giường nhìn xuống cậu thiếu niên trắng trẻo, xinh đẹp mới bị hắn giầy vò đang nằm xấp ở đó người run rẩy, thỉnh thoảng còn giật nhẹ, nơi huyệt động mê người còn đang chảy ra tinh dịch của hắn.
Giang Nghiêm Phong chách lưỡi: "Bảo bối, em thật mê người, yêu tinh."
Ân Ngôn chỉ có thể nhắm mắt mà nghe những lời nhục mạ của Giang Nghiêm Phong.
Cậu thật khổ sở, bất lực để ác ma lần này đến lần khác chiếm lấy chà đạp bản thân.
Giờ phút này cậu thật muốn chết đi.