Tiết trời chớm tháng Mười hanh khô, cô bé ngồi trước cửa sổ làm bài tập mà tâm hồn bay tận đẩu tận đâu.
Cô không ngốc, thứ đồ lộ liễu như này chắc chắn là thư tình!
Cô bé nhẹ nhàng lật cuốn sách giáo khoa hơi phồng ra, bên trong kẹp bức thư màu hồng nhạt.
Đây là thư tình mà người khác nhờ cô chuyển cho Thời Dịch, thế nhưng điều khiến cô bé do dự là có nên chuyển hay không đây.
Thứ nhất, đây không phải nhiệm vụ cô phải hoàn thành, cái này là người ta cố nhét cho cô.
Thứ hai, trường không cho phép học sinh yêu đương, nhỡ bức thư tình ảnh hưởng đến Thời Dịch thì sao?
Cơ mà, dù sao cũng là đồ người ta muốn gửi cho Thời Dịch.
Cô bé xoắn xuýt nửa ngày, đến chiều mới sang nhà họ Thời.
Cuối tuần Ninh Tố Nhã ở nhà nghỉ ngơi, thấy Ngu Trĩ Nhất đến, lập tức gọi cô bé vào.
“Cô ơi, anh không có nhà ạ?”
“Hình như nó đi chơi bóng rổ với bạn, lát nữa là về đó.”
“Vậy con đợi anh ạ.”
“Đúng lúc cô phải ra ngoài mua thức ăn, Nhất Nhất, cháu đợi ở đây nhé, trong tủ lạnh có hoa quả với đồ ăn vặt đó, muốn ăn cái gì thì cứ tự lấy nhé.” Ninh Tố Nhã luôn quan tâm đến cô bé, cũng rất yên tâm để cô ở trong nhà.
Ngu Trĩ Nhất gật đâu lia lịa.
Ninh Tố Nhã mới ra khỏi nhà được một lúc, ngoài cửa có tiếng động vang lên, hình như là tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Cô bé chạy đến nhìn qua mắt mèo, vừa hay thấy đầu người đó, lập tức nổi lên ý xấu, trốn sang cạnh cửa.
Thời Dịch trở về từ sân bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại khắp người.
Cậu đi thẳng vào trong nhà, mắt liếc sang bên cạnh, lấy làm ngạc nhiên.
Ngoái đầu xem phát hiện Ngu Trĩ Nhất đứng sau cánh cửa đang giơ hai tay lên chuẩn bị hù dọa. Bốn mắt nhìn nhau im phăng phắc.
Cô bé con chớp mắt, rồi lại chớp mắt tiếp.
Chân Thời Dịch tự động lùi lại. Cậu bình tĩnh quay ra ngoài cửa, đứng chờ một chút rồi đi vào lại.
“Hù.”
Lúc cậu bước vào, bên hông cửa bỗng có đầu nhỏ nhô ra, cô bé con vờ tỏ ra rất hung ác.
Thời Dịch phối hợp lùi về sau, hoảng sợ ôm ngực, ngay cả quả bóng đang kẹp cũng rơi bịch xuống đất.
Cậu vuốt ngực, lẩm bẩm trong miệng: “Làm anh giật cả mình.”
Ngu Trĩ Nhất vội chạy ra ngoài nhặt quả bóng về cho cậu, miệng cười ngoác ra: “Anh, anh có thể làm diễn viên đó.”
“Đồ vô lương tâm, anh diễn thế là vì ai hả?” Giờ mà còn chơi cái trò ngây thơ như thế.
Thấy Thời Dịch đang đổ mồ hôi, cô bé lại nhanh chóng lấy chậu nước ra, thấm ướt khăn mặt rồi đưa cho cậu.
Thời Dịch cầm khăn lau qua loa một chút.
Lúc này Ngu Trĩ Nhất mới ngồi xuống, đặt cặp sách lên đầu gối, chậm chạp kéo khóa cặp ra.
Lén lút liếc nhìn Thời Dịch, rốt cục vẫn lấy bức thư ra, mân mê trong tay: “Có người nhờ em chuyển thư cho anh này.”
“Thư gì cơ.”
“Thư này nè…” Cô bé lấy bức thư kẹp trong sách ra đưa đến trước mặt cậu: “Anh có muốn đọc không?”
Bản thân bức thư màu hồng nhạt đã đủ để nói lên tất cả nội dung bên trong. Cậu chỉ liếc mắt rồi nói: “Vứt đi.”
“Dạ?” Ngu Trĩ Nhất không hề ngờ đến kết quả này.
“Nếu chuyện này rất quan trọng với người đó thì sẽ không tùy tiện nhờ một người chuyển cho anh đâu. Thế nên, thư này chẳng có gì đáng đọc cả.” Đừng thấy cậu còn nhỏ tuổi mà khinh thường, chuyện tình cảm cậu luôn tỏ thái độ rạch ròi.
Cái lứa tuổi 12, 13 này còn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm, nhưng vẫn có số ít người “trưởng thành” sớm, biết thầm thương trộm nhớ.
Nếu không đáp lại thì đối phương sẽ tự biết khó mà lui thôi.
Cứ coi như không có chuyện này đi. Cậu cũng lười chả muốn dây dưa gì với đám người nhàm chán đó. Trong mắt cậu, tình cảm nảy sinh khoảng thời gian này rất ngây thơ!
Nhìn cô bé con đang ngẩn người trước mặt, cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí trán cô bé: “Còn em đấy, dùng thời gian giúp người ta đưa thư để làm bài tập đi!”
“Em cũng không muốn mà, tại người kia dúi cho em xong, chạy biến luôn.”
“Sau này, đừng đưa những thứ đó cho anh nữa.”
“Được ạ, sau này em sẽ không giúp ai đưa thư nữa.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cô bé ngoan hiền khờ khạo, dễ bắt nạt, cậu bật cười, tỏ vẻ ông lớn nằm ngả lưng ra, hất cằm chỉ vào chậu nước: “Đi đổ chậu nước đi.”
“Dạ.” Cô bé lật đật đứng dậy, tiện tay thả bức thư xuống, bê chậu nước đổ vào nhà vệ sinh.
Thời Dịch nhổm dậy, cầm lấy bức thư ném thẳng vào thùng rác.
Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ đồ này, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy trong tay Ngu Trĩ Nhất.
Khi Ninh Tố Nhã mua thức ăn về đến nhà, Ngu Trĩ Nhất đã về.
“Nhất Nhất đâu rồi? Sao không giữ em lại ăn cơm.”
“Em ấy phải về nấu cơm giúp bà.”
“Nhất Nhất đúng là một đứa bé ngoan.”
“…” Làm một đứa bé ngoan không có lỗi, thế nhưng sự ngoan ngoãn hiểu chuyện này là bởi vì không được ở cùng bố mẹ, phải tự trở nên trưởng thành.
Ninh Tố Nhã chuẩn bị sơ chế đồ ăn nên đi đến phòng khách chuyển thùng rác vào bếp, vừa ấn nắp thì nhìn thấy bức thư màu hồng nhạt nổi bật.
Thoáng nhìn, Ninh Tố Nhã không hề ngạc nhiên.
Tuy con trai còn nhỏ nhưng chuyện tương tự cô cũng thấy đâu đó khoảng chín, mười lần rồi.
Ban đầu khi thấy con trai thẳng tay vứt thư tình của người ta vào thùng rác, cô còn buông lời trêu ghẹo, hỏi cậu rằng có phải ở trường được nhiều bạn nữ thích không?
Thời Dịch không thể đỡ nổi chủ đề này.
Sau đó cô phát hiện những bức thư nằm trong thùng rác đều chưa được mở ra, ngạc nhiên hỏi: “Nếu con không đọc thư thì mang về làm gì?”
Chẳng lẽ chỉ để phụ huynh như cô thấy rằng con mình ở trường được nhiều người yêu mến sao…
Lúc đó Thời Dịch trả lời như thế nào nhỉ?
“Nhưng con vứt trên lớp sẽ bị người khác thấy, sau khi tan học lại đi chung với Nhất Nhất, trên đường cũng không tiện vứt.” Thế nên mới phải mang về nhà vứt đi.
Ninh Tố Nhã: “…”
Cô không cách nào đối xử với con trai mình như đứa trẻ mười tuổi nữa!
Nhưng ngay sau đó, cô chợt nghĩ, trước khi ra ngoài mua thức ăn, cô đâu thấy thư này trong thùng rác, vừa rồi lại chỉ có mỗi Nhất Nhất đi sang: “Lúc mình ra ngoài đâu thấy thư nhỉ… Lẽ nào thư này là…”
Không phải là của Ngu Trĩ Nhất đấy chứ?
Cô nhanh chóng đi đến gõ cửa phòng Thời Dịch: “Tiểu Dịch, mẹ hỏi con chuyện này.”
Thời Dịch đang ngồi chơi game ngẩng đầu lên nghi ngờ: “Sao thế ạ?”
“Thư trong thùng rác là ai đưa đấy?”
“Con không biết.”
“Không phải Nhất Nhất à?” Vừa rồi có mỗi cô bé sang chơi.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì đấy? Sao có thể là em ấy được, em ấy ngốc bỏ xừ.” Nếu cô bé biết viết thư tình thì tên cậu sẽ đọc ngược lại!
Ninh Tố Nhã gật đầu: “Ừ cũng đúng.”
Nếu thực sự là đồ Ngu Trĩ Nhất đưa sang thì cho dù Thời Dịch không thích, cũng sẽ không vứt vào thùng rác như thế.
“Mẹ biết con thông minh, thế nhưng mẹ vẫn phải nhắc nhở con, bây giờ học tập là chuyện quan trọng nhất.”
“Con biết mà.” Cậu phất tay ra vẻ không quan tâm đến những chuyện kia.
*
Ngu Trĩ Nhất cho rằng bức thư tình kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng ngờ trong một khoảng thời gian rất dài ở tương lai, chuyện này lại tiếp diễn mấy lần nữa.
Có thể từ chối được, cô bé đều từ chối sạch. Nếu như không thể từ chối, ví dụ như ngấm ngầm nhét vào ngăn bàn cô bé nhờ đưa cho Thời Dịch, cô bé vẫn sẽ giao cho cậu vào lúc tan học.
Bây giờ Thời Dịch cũng chẳng tránh né cô bé, chuyện vứt thẳng bức thư trước mặt cô cũng chẳng phải là lần đầu.
“Ngu Trĩ Nhất, nếu sau này em vẫn đưa cho anh những thứ đồ này…” Mắt của cậu thiếu niên ánh lên cái nhìn nguy hiểm cảnh cáo.
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy: “Em không đưa nữa đâu! Thật luôn!”
Khi cô bé quyết định không dây dưa với chuyện này nữa thì có lời đồn chẳng biết bắt nguồn từ đâu rằng Ngu Trĩ Nhất lén lút vứt thư của người khác.
Mọi người đều khá nhạy cảm với chuyện đấy, có người sợ tâm tư của mình bị phát hiện, có người thì lại muốn hóng chuyện, chuyện này càng đồn càng khó nghe.
Ngu Trĩ Nhất cảm thấy vô cùng oan uổng.
Ban đầu còn có thể nhẫn nhịn, cho đến khi thỉnh thoảng lại có bạn học đi ngang qua, cố ý hỏi: “Này, nghe nói có bạn nữ ở lớp khác nhờ cậu chuyển thư tình xong bị cậu vứt hả?”
“Tớ không làm thế.”
Cô bé có giải thích, nhưng người nghe lại chẳng để tâm, chỉ coi là nói đùa thôi.
Sau đó lời lẽ ngày càng khó nghe, Ngu Trĩ Nhất rầu rĩ che tai lại, rốt cuộc trút hết nỗi lòng: “Mấy bạn ấy cứ nhờ vả nhét thư vào tay em, xong còn trách em không đưa, mấy người này đáng ghét ghê ấy!”
Thời Dịch cảm thấy buồn cười: “Anh còn tưởng em không để ý đến.”
“Anh!” Cô bé gắt lên, đôi mắt trợn trừng.
Cậu không kìm lòng được bóp má cô một cái: “Em còn biết quát anh hả.”
“Không phải thế…”
“Được rồi, chuyện này để anh giải quyết.”
“Thì vốn là…” chính anh là người gây họa mà.
“Hả?” Cậu nhíu mày.
Cô bé con định phản bác lại lập tức giơ tay đầu hàng: “Tin chắc anh có thể giải quyết êm đẹp.”
Thời Dịch hành động rất nhanh, không chỉ giải quyết vấn đề cho cô bé, còn cảnh cáo đến học sinh toàn trường.
Trong tiết chào cờ ngày thứ hai, cô tổng phụ trách uyển chuyển dùng lời lẽ ngăn chặn hành vi yêu sớm.
Hành động đó khiến mọi người nhanh chóng ngừng bàn tán.
*
“Lớp trưởng, bài tập toán hôm qua thầy giao về cậu đã làm chưa? Cho tớ mượn chép cái.”
Thời Dịch học giỏi ai cũng biết, còn tập cho mọi người thành thói quen xấu. Rất nhiều người không thích mang bài tập về nhà, lúc nào cũng chờ đến ngày hôm sau để mượn vở chép đáp án.
Lần này Thời Dịch vẫn hào phóng đưa vở bài tập ra.
Ngu Trĩ Nhất ngồi ở bên trên liếc mắt nhìn phía sau vài lần, lặng lẽ kéo tay Kiều Lạc Chỉ: “Kiều Kiều, lát nữa cho tớ xem đáp án với nhé.”
“Hở? Cậu cũng muốn chép à?”
Chuyện lạ lùng gì thế này.
Tuy thành tích học tập của Ngu Trĩ Nhất chỉ ở mức thường thôi, nhưng lúc nào cũng chăm chỉ làm hết bài tập về nhà, dù gặp phải bài không làm được thì Thời Dịch cũng sẽ giảng cho cô bé.
Ngu Trĩ Nhất chột dạ giở bài tập trắng tinh ra: “Hôm qua tớ quên không mang về nên chưa kịp làm.”
“Được rồi…” Đáp án truyền tới, nhanh tay lẹ mắt chép vội.
Lớp phó học tập môn toán đứng lên nhắc mọi người nộp bài tập.
Mọi người lục đục truyền vở bài tập đến.
Chợt cậu lớp phó ôm bụng, gấp gáp vỗ Thời Dịch: “Tớ phải vào nhà vệ sinh, cậu thu bài giúp tớ với.”
“Ừ.” Hai người ngồi cùng bàn nên chút chuyện nhỏ nhặt đó rất đơn giản.
Vài người đi đến nộp bài tập, có lỗi sai rõ rành rành trong bài điền đáp án.
Ánh mắt nhìn vào phần bên trên của bài tập, Thời Dịch hơi nhếch môi.
Ngu Trĩ Nhất cấp tốc chép xong bài tập chạy đến nộp, cậu quay đầu nhìn, mắt khẽ hướng lên: “Đứng lại.”
Ngu Trĩ Nhất rùng mình lạnh sống lưng, lẽ nào lần đầu làm chuyện xấu bị phát hiện rồi…
“Em tự làm bài này à?”
“Vâng…”
“Được rồi.”
Dám nói dối cậu, cũng được lắm.
Lớp phó học tập môn toán quay về lớp, sắp xếp lại chỗ bài tập cho ngay ngắn, đang định mang đến phòng giáo viên thì Thời Dịch đè chồng bài tập lại: “Đợt chút, tớ nhớ ra có một bài cần sửa.”
Lớp phó vô cùng tin tưởng cậu, đưa luôn chồng bài tập sang: “Vậy cậu tìm đi.”
“Ừ.”
Cậu nhanh chóng rút ra vở bài tập của người nào đó, tô hết chỗ trống rồi viết lại các đáp án.