Đôi môi áp vào một vùng mềm mại, đầu óc chỉ nghe thấy tiếng vang “rầm”, tất cả sách được cầm trên tay đều rơi xuống đất.
Cô bởi vì tham uống trà sữa mà hôn lên mặt Giang Trì Chu rồi!
Như là đang nằm mơ vậy……
Trường hợp này đã không phải là thứ cô có thể ứng đối, thừa lúc trước khi người nọ lên án công khai hành vi phạm tội của mình thì Nhan Hi đã xoay người vượt qua bên cạnh anh rồi cất bước chạy.
Sắc trời đã tối, ngẫu nhiên có người xuyên qua giữa khu dân cư và những ngọn đèn đường màu ấm kéo dài bóng người đi đường.
Giang Trì Chu vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, đồng tử màu nâu lộ ra ánh sáng nhè nhẹ, khoé môi lặng im cong lên.
Rõ ràng người nọ đã biến mất nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại kia. Lúc hơi thở phả vào gương mặt anh, ngay cả hơi thở cũng trở nên dè dặt.
Lau mặt, Giang Trì Chu cúi người nhặt lên tiểu thuyết rơi tán loạn dưới đất, trải phẳng ra rồi chồng lên tay.
Thời khắc xoay người anh nhìn thấy bóng người xinh đẹp nhanh nhẹn chạy tới từ phía đối diện rồi ngừng ở trước mặt anh, ngước cằm lên, đôi tay chống nạnh, một lúc lâu mới nghẹn ra một chữ, “Anh……”
Ngay lúc anh cho rằng Nhan Hi muốn tính sổ thì cô gái kia đột nhiên giậm chân một cái, đúng lý hợp tình chỉ về phía anh, “Là do anh dời đi ly trà sữa trêu chọc em nên mới có thể xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này, không liên quan đến em à nha!”
Trông giống như một con hổ giấy, mặt ngoài ra vẻ ta đây, thật ra thì chột dạ muốn chết.
Giang Trì Chu không vạch trần cô, mặc cho cô ôm mấy quyển sách kia đi từ trên tay mình.
Chẳng qua, vào lần thứ hai Nhan Hi chạy trốn thì bị người nọ ở phía sau dùng một bàn tay ngăn lại.
A a a!!!
Trong lòng Nhan Hi đang rít gào: Còn muốn kéo cô để làm chi! Là muốn tìm cô trả thù hả?!!
Trong lòng rất cuồng nhiệt nhưng vẫn như cũ tỏ ra giả vờ bình tĩnh, không quay đầu lại làm bộ nhìn không thấy.
Giang Trì Chu không nói chuyện, chỉ loay hoay với chiếc túi xách đựng ly trà sữa và móc vào ngón tay cô.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình anh đều im lặng, trong lòng Nhan Hi càng thêm không chắc chắn: Cái tên này lại mắc bệnh sạch sẽ, sau đó thật sự rất tức giận ư?
Lần trước Giang Trì Chu không cẩn thận đụng tới ngực cô, cô nghỉ chơi tại chỗ, cũng nói ra miệng.
Lần này cô không cẩn thận hôn lên mặt Giang Trì Chu, Giang Trì Chu ngay cả lời nói cũng không muốn nói với cô ư? Trà sữa đều trực tiếp ném cho cô? Này là tức giận đến cỡ nào……
Trong bầu không khí yên tĩnh bất thường này, Nhan Hi sắp xếp lại ngôn ngữ, chuẩn bị xin lỗi nhận sai.
Thời khắc đang muốn mở miệng, bên cạnh vang lên giọng lạnh lùng thản nhiên của Giang Trì Chu, “Em về trước đi.”
Nhan Hi: “???”
Không đợi cô phản ứng, Giang Trì Chu đã kiên quyết xoay người rời đi, đi ngược hướng với cô.
*
Sau hai ngày, Nhan Hi chưa từng gặp lại anh.
Buổi sáng cố tình tránh ở cửa chờ đối phương xuất hiện, không gặp ai; buổi chiều tan học giáo viên dạy quá giờ, cũng không gặp ai.
Nhan Hi cảm thấy hình như mình bị bài xích rồi.
Cô bắt đầu buồn rầu, sau khi tan học, cô quay người ra bàn sau ngồi túm tụm với Thẩm Tiếu Ngôn trên bàn học nói chuyện phiếm, hai cái đầu gần như kề sát nhau.
“Tiếu Ngôn, tớ có một người bạn, gần đây cậu ấy gặp phải chút chuyện.” Cô lười nhác tựa vào trên bàn, cằm đệm lên cánh tay, một cái tay khác còn đang nghịch bút.
Thẩm Tiếu Ngôn sắc bén nhận xét: “Tớ hoài nghi cậu đang làm bạn với không trung.”
“…… Mặc kệ, dù sao chính là gặp phải chút chuyện.” Nhan Hi ngẩng đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Thẩm Tiếu Ngôn giả vờ ngoáy lỗ tai, “Chuyện gì? Nói nghe chút coi nào.”
“Là cậu ấy không cẩn thận đụng tới một người có bệnh sạch sẽ, sau đó đối phương ngay cả lời nói cũng không muốn nói với cậu ấy, cái này làm sao đây?”
Thẩm Tiếu Ngôn đột nhiên hứng thú, “Có bệnh sạch sẽ, rất nghiêm trọng sao? Chạm vào chỗ nào rồi?”
Mu bàn tay chống cằm, Nhan Hi thở dài thật sâu, thật đúng là không dám nói lời nói thật, “Chạm vào chỗ nào rồi không quan trọng, quan trọng là bệnh sạch sẽ của ảnh rất nghiêm trọng.”
Căn cứ vào những thông tin trên, Thẩm Tiếu Ngôn đưa ra kết luận, “Kia hơn phân nửa là giận đó, dỗ dành là xong việc à.”
“Dỗ…… Hả?”
Bảo cô tìm Giang Trì Chu gây lộn một trận đều được, dỗ dành? Bởi vì hôn mặt anh mà đi dỗ? Chuyện này cũng quá khó khăn á!
Thẩm Tiếu Ngôn tùy ý xua tay, “Không dỗ cũng được, cùng lắm thì nghỉ chơi.”
Nhan Hi vội vàng phản bác: “Không thể nghỉ chơi!”
“Vậy dỗ đi.” Ba chữ của Thẩm Tiếu Ngôn hoà âm.
Nói đến nhẹ nhàng, thực hành thì không đơn giản.
Hai người bắt đầu thương lượng kế hoạch dỗ người, nhớ tới lần trước lúc chơi game, cô từng nghe anh nói tai nghe có vấn đề, Nhan Hi vỗ bàn: “Tớ nghĩ ra rồi!”
Một màn này đột nhiên kinh động đến bạn học xung quanh, ngay cả Thư Vũ ở hàng phía sau cũng chú ý tới cô.
Nhan Hi xấu hổ che mặt và quay mặt đi.
Chẳng được bao lâu, Thư Vũ đứng trên lối đi nhỏ của lớp học và gõ nhẹ vào bàn học cô, “Tiểu Hi, buổi chiều ngày mai có rảnh không?”
Nhan Hi ngửa cổ và hỏi: “Sao thế?”
“Lần này tớ không vừa lòng lắm với thành tích thi tháng nên định đi hiệu sách mua bộ đề, muốn mời cậu đi cùng giúp tớ chọn, có thể chứ?” Thái độ khiêm tốn của Thư Vũ dò hỏi ý kiến của cô nhưng trong lòng lại rất hy vọng được câu trả lời khẳng định.
Nhưng cậu đã quên mất cô gái trước mắt này có mạch não mới lạ, thường xuyên không get được trọng điểm.
“Không phải chứ, cậu top 50 cả khối mà còn tìm top 100 như tớ chọn sách?”
Bên tai truyền đến tiếng Nhan Hi kinh ngạc hỏi lại, Thư Vũ nhẹ giọng giải thích, “Chỉ là tớ cảm thấy có người cùng chọn sẽ tương đối tốt.”
Lời này nói ra có lý nhưng cô đã có sắp xếp càng quan trọng hơn nên chỉ có thể từ chối Thư Vũ, “Ngày mai tớ có chút việc, nếu không cậu tìm bạn học khác cùng nhau đi nha.”
Ngày mai là thứ sáu, tin tưởng đa số bạn học đều có rảnh.
*
Ngày hôm sau, Nhan Hi chuẩn bị tiền, tan học là đi với Thẩm Tiếu Ngôn đến trung tâm mua sắm.
Ngày thường cũng sẽ chơi game nhưng cô chỉ vì để giải trí giết thời gian nên không yêu cầu cao đối với máy tính, bàn phím, tai nghe và các thiết bị điện tử khác. Mấy thứ ở trong nhà đều là do Giang Trì Chu đề cử.
Bởi vậy, cô không biết nhiều về tỷ lệ giá cả của từng thương hiệu.
Tuy rằng trong tiệm có người đề cử giới thiệu nhưng Nhan Hi không dám dễ dàng có kết luận.
Thẩm Tiếu Ngôn ở bên cạnh đưa chiêu, “Hình như con trai tương đối hiểu, nếu không cậu tìm người lén hỏi một chút xem?”
Nhan Hi gửi tin nhắn cho một vài bạn nam quen thuộc hơn trong lớp, hoặc là không hiểu, hoặc là không đáp lại.
Cô lại tự lên mạng tìm tòi rồi so sánh theo thứ tự.
Thẩm Tiếu Ngôn cũng đang hỗ trợ xem, sau khi lướt qua một vài trang bình luận, cô ấy nói ra ý nghĩ của mình, “Hi Hi, tớ thấy bình luận trên store tb flagship đều có tốt có xấu, cậu dựa theo năng lực kinh tế của mình mà chọn cái thích hợp đi.”
“Không được, anh ấy yêu cầu rất cao với mấy thứ này, bằng không sẽ dùng không thoải mái.” Nhan Hi lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi bình luận nửa khắc, sợ bản thân nhớ lầm, còn cố ý ghi chú rõ yếu điểm ở bản ghi nhớ.
Thẩm Tiếu Ngôn đỡ trán, “Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu hao tâm tổn trí với một việc như vậy.”
Nhan Hi ngày thường cho người ta cảm giác đó là không tập trung, ngoài việc ăn uống vui chơi thì mọi việc khác đều làm từ từ, có thể lười biếng thì lười biếng.
Cho dù là dỗ người ta mua tai nghe thì tùy tiện chọn một thương hiệu quen thuộc cũng không tệ nhưng cố tình cô lại không yên tâm, tra một lần còn không được, thế nào cũng phải xem một số nhận xét và so sánh chúng với nhau.
Không biết qua bao lâu, Nhan Hi cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn, “Tớ biết mua cái nào rồi!”
Nhân viên bán hàng lấy ra chiếc hộp mới chưa mở và đưa cho cô dùng thử miễn phí trong cửa hàng, Nhan Hi không yên tâm, cố ý mở ra kiểm tra, xác định không thành vấn đề mới giao tiền.
Thanh toán đủ số tiền, tiền mừng tuổi vất vả tích cóp đều giảm đi hơn phân nửa, nhìn thấy con số trên hóa đơn, Nhan Hi nghẹn ra hai chữ: “Thịt đau……”
Thẩm Tiếu Ngôn thò qua ngắm một cái, hiện tại chỉ thay cô lo lắng, “Lúc trước cậu nói nghiêm trọng như vậy, cái này có thể được không?”
“Lần này tớ cũng đã hạ vốn gốc, nhất định có thể dỗ dành xong xuôi!” Trong lòng Nhan Hi đang chảy máu, vuốt ngực, nghẹn bản thân thành cá nóc.
Giao dịch thành công, cô cảm thấy mỹ mãn mang hộp tai nghe bước lên con đường về nhà.
*
Gia Cảnh Uyển ( tên khu dân cư)
Từ khi đi học về vào buổi chiều, Tiêu Nhiễm vẫn đang đợi, chờ Giang Trì Chu xuất hiện.
Giang Trì Chu khoan thai trở về, bước ra cửa thang máy, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt của nhà họ Nhan rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Đúng vào giờ phút này, cửa được ai đó đẩy ra, cả người Giang Trì Chu cứng đờ, hai chân dường như mọc rễ bất động tại chỗ.
Anh cho rằng sẽ nhìn thấy Nhan Hi nhưng không ngờ…… Là Tiêu Nhiễm.
Nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, anh hoảng hốt nghe thấy Tiêu Nhiễm nói: “Giang Trì Chu, tôi, tôi muốn nhờ anh giúp một việc……”
“Chuyện gì?” Cuối cùng anh cũng tìm được giọng nói của mình, tâm trạng dần dần bình ổn.
Tiêu Nhiễm cực kỳ không được tự nhiên, những ngón tay đan vào nhau không ngừng giật giật, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương, “Chính là chuyện lần trước, lúc đầu không nên quấy rầy anh, nhưng, có thể xin anh giúp tôi không?”
Ông chủ tiệm cơm bảo Hồ Tú Thủy tiện thể nhắn với cô ấy, nói là đã kết toán lương tháng bảo cô ấy đi lãnh. Lúc ấy cô ấy hỏi Hồ Tú Thủy có thể giúp cô lãnh hay không nhưng bất đắc dĩ quy định muốn cô tự đi mới được.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bây giờ cô ấy không dám đơn độc qua đó, nếu gặp lại hai kẻ lưu manh kia thì cô ấy phản kháng không được.
Nhưng nếu trực tiếp không cần những đồng tiền lương đó thì lại thật sự luyến tiếc, dù sao cũng là do mình vất vả làm việc một tháng mới kiếm được, hẳn là lấy về rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy quyết định tìm người có thể chế ngự hai tên lưu manh kia, người được chọn tốt nhất chính là Giang Trì Chu.
“Thì, muốn xin anh đi cùng tôi một chuyến…… Được không?” Cô ấy nghĩ nếu Giang Trì Chu có thể gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vậy lần này cố ý thỉnh cầu, hẳn là sẽ đáp ứng nhỉ.