Tuyệt Đối Rung Động

Chương 23



Vào học được một tuần, thành phố C có cơn mưa nhỏ vào ba ngày liên tiếp, sắc trời âm u.

Ngày mưa không tiện về nhà ăn cơm, đa số học sinh đều lựa chọn đến căn tin ăn cơm. Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn đã hẹn nhau, kêu học sinh giỏi và Tiêu Nhiễm, bốn người cùng đến căn tin nhỏ ở lầu 3 để gọi món ăn.

“Gọi một lát thịt lợn luộc thì thế nào?”

“Các cậu tùy ý, tớ muốn một tô canh.” Học sinh giỏi vẫn là series dưỡng sinh như cũ, ăn cơm cần phải kết hợp với canh.

Hỏi qua yêu cầu của những người khác, cuối cùng quyết định chọn hai mặn một chay một canh.

“Tớ đi xếp hàng.” Nhan Hi chủ động mở miệng, Thẩm Tiếu Ngôn xua tay với cô, còn chưa ngồi nóng đít đã bị Nhan Hi mạnh mẽ túm đi, “Cậu đi với tớ.”

Hai người giày vò nhau, cũng chẳng ai buông tha ai.

Bên bàn ăn chỉ còn lại hai người giữ bàn, học sinh giỏi bình tĩnh móc ra cuốn sổ mini từ trong túi đồng phục rồi bắt đầu đọc thầm.

Tiêu Nhiễm nhìn học sinh giỏi bên kia không chút dấu vết vài lần, vẫn duy trì sự im lặng trước sau.

“Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm.” Học sinh giỏi ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, giữ cuốn sổ ở tư thế giống như cầm một cuốn sách treo lơ lửng trên không.

Lúc nói những lời này, đôi mắt cũng chẳng hề chuyển động.

Bị đâm thủng động tác nhỏ, hơi thở của Tiêu Nhiễm trở nên căng thẳng, xoa nắn đầu ngón tay, hơi chột dạ, “Xin lỗi.”

Nghe vậy, học sinh giỏi ngơ luôn.

Cô ấy chỉ không quen bị người ta nhìn chằm chằm, bởi vì như vậy sẽ quấy rầy suy nghĩ của cô ấy, cái này có cái gì mà nên xin lỗi?

Quyển sổ đặt trước người chậm rãi dời xuống theo phương thẳng đứng, cuối cùng gác lên trên mặt bàn, học sinh giỏi quay đầu nhìn qua, “Vì sao cậu xin lỗi tôi?”

Tiêu Nhiễm: “Ơ?”

Hai người giao lưu không cùng kênh, đôi bên nhìn nhau đồng thời đều ngây ngốc.

“Hai cậu đang làm gì vậy? Mắt to trừng mắt nhỏ hả?” Không biết khi nào thì Thẩm Tiếu Ngôn đã trở lại hoài nghi dò xét nhìn chằm chằm hai người rồi giơ tay đung đưa trước mắt học sinh giỏi, “Tỉnh tỉnh.”

Học sinh giỏi ngước mắt nhìn lại cô ấy.

Trên bàn đã nhiều thêm hai món ăn, là do Thẩm Tiếu Ngôn mang về.

Thấy thế, Tiêu Nhiễm nhanh chóng đứng dậy, “Tôi sẽ lo phần còn lại.”

Không sao không sao, dù sao món này cũng không ăn chung.” Bởi vì Nhan Hi từng cố ý dặn dò tính cách của cô em họ này tương đối mẫn cảm, Thẩm Tiếu Ngôn cũng không dám nói giỡn với cô ấy lắm.

Bên kia, Nhan Hi đang xếp hàng bên cửa sổ vẫn luôn nhìn món ăn trên đầu để giết thời gian.

Cách đó không xa, Tống Phi Dương dùng khuỷu tay huých chàng trai bên cạnh, “Anh Giang, mày xem bên kia là ai kìa?”

Giang Trì Chu ngẫu nhiên quay đầu lại, giây tiếp theo, ánh mắt đã bị khoá chặt ở trên người Nhan Hi.

Anh bước rất nhanh, mãi đến khi tới gần Nhan Hi mới từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng ở phía sau cô rồi dựa sát hỏi bên tai cô: “Đang gọi món à?”

Một luồng khí nóng xẹt qua bên tai, một âm thanh đặc biệt truyền đến khiến Nhan Hi sợ đến mức bị kích thích nhảy hai bước sang bên cạnh, “Oa! Anh từ đâu chui ra hả, hù chết em!”

“Khi nào lá gan trở nên nhỏ như vậy.”

“Ai cần anh lo!”

Đúng vậy, cô gái này canh cánh trong lòng chuyện tết Nguyên Tiêu kia, bất luận là anh xin lỗi, đưa đồ ăn vặt, cùng ăn cùng uống cũng chưa thể dỗ xong.

Hai ngày trước tình huống hơi có chuyển biến tốt đẹp, không biết hôm nay làm sao lại giẫm phải cái đuôi nhỏ của cô, Giang Trì Chu tự nhận xui xẻo, “Ngồi ở đâu?”

“Không nói cho anh đâu.” Nhan Hi trở lại chỗ, đẩy anh ra.

“Được thôi.” Giang Trì Chu cũng không giận, ánh mắt quét qua nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tiếu Ngôn chạy đến thì lập tức xoay người rời đi.

Nhan Hi khẽ dời bước, há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng lúc Thẩm Tiếu Ngôn đi đến thì thu hồi ánh mắt.

“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Tiếu Ngôn nhìn theo tầm mắt cô, người trong căn tin tới lui liên tục, không tìm ra được gì đặc biệt.

Nhưng người bên cạnh không kìm lòng được, “Nếu có người vẫn luôn lấy lòng cậu mà cậu không cảm kích, đối phương có thể tức giận rời khỏi hay không?”

Thẩm Tiếu Ngôn ra vẻ thâm trầm vuốt cằm rồi gật đầu, “Có khả năng.”

“Nhưng anh ấy thật sự rất quá đáng!”

“Nói xem nào, quá đáng chỗ nào?”

“Anh ấy lén quen bạn mới sau lưng tớ, rất nhiều năm, vậy mà tớ không biết!”

“Thiệt hay giả?”

Nhan Hi nổi lên cơn tức, lúng ta lúng túng gật đầu.

Cô nhớ những gì đã xảy ra ở hành lang vào buổi trưa ngày hôm trước

Thẩm Tiếu Ngôn nói Tiết Vân San quen biết Giang Trì Chu, cô còn không để trong lòng.

Nhưng sau đó vô tình nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Tiết Vân San và người ta có liên quan đến “Giang Trì Chu”, cũng không biết sao, lúc ấy đã nhịn không được hỏi Tiết Vân San, “Cậu biết Giang Trì Chu à?”

Tiết Vân San hơi kinh ngạc, tựa như không ngờ đến bạn cùng lớp Nhan Hi cũng quen biết Giang Trì Chu.

Dưới cái nhìn không chớp mắt nhìn chăm chú của Nhan Hi, Tiết Vân San cuối cùng gật đầu thừa nhận, “Tôi và ảnh là bạn.”

Chân giẫm lên bậc thang ma sát nhẹ bên dưới, Nhan Hi bước đến bậc thang tiếp theo thì dừng lại, “Nghe giọng điệu của cậu rất muốn rất quen thuộc với anh ấy, hai người quen nhau đã bao lâu?”

Trực giác của con gái từ trước đến nay đều nhạy bén, đặc biệt là ở loại chuyện này, tách ra ba chữ “Tôi và ảnh” này cô đều biết nhưng ghép lại thì bỗng nhiên không rõ.

Trong hành lang chỉ có hai người, Tiết Vân San thay đổi tư thế yếu ớt của “em gái Lâm” hỏi ngược lại: “Chuyện này có liên quan gì đến cậu?”

Nhan Hi hơi nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt không sao cả, cười xin lỗi cô ta, “Xin lỗi, cậu cũng có thể không nói.”

Thu hồi ánh mắt tò mò, vừa muốn xoay người rời đi lại nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói kiên định của Tiết Vân San đáp lại, “Chín năm, tôi và anh ấy quen biết đã chín năm.”

Lúc Nhan Hi tỏ thái độ “không thèm để ý”, Tiết Vân San cố tình muốn chứng minh bản thân, có lẽ là do trời sinh giác quan thứ sáu của con gái quấy phá, từ lúc bắt đầu đã định trước không thể thân thiện giao lưu.

Quả nhiên, Nhan Hi lại dừng bước lần nữa, nghiêng người dựa vào ven tường, biểu cảm ngược lại càng thả lỏng hơn vừa rồi.

Phản ứng kỳ lạ này nằm ngoài dự đoán của Tiết Vân San, cô ta nhíu mày hỏi: “Cậu không tin?”

“Chẳng phải bạn học Tiết vừa mới chuyển tới sao, loại chuyện quen biết đàn anh lớp 11 này nghe ra cũng quá không thể tưởng tượng nổi.”

Nếu người chín năm trong miệng Tiết Vân San không phải là Giang Trì Chu thì cô cũng tin. Nhưng cô và Giang Trì Chu cũng biết nhau chín năm, hai nhà cách nhau chừng trăm mét, Giang Trì Chu biết ai đó chín năm, cô sẽ hoàn toàn không biết rõ tình hình sao?

“Tuy rằng trước mắt còn không biết vì sao cậu hỏi tôi vấn đề này, nhưng tôi rất hài lòng nói cho cậu biết, tôi và anh ấy thực sự quen nhau chín năm.”

Lời này, cô ta không nói dối.

Từ thời khắc cậu cô ta cứu Giang Trì Chu, toàn bộ nhà họ Ôn bọn họ đều sinh ra liên hệ với Giang Trì Chu.

Tiết Vân San vừa đến cũng không hiểu biết tình huống nơi này, nhưng cô ta biết Nhan Hi, cô gái này năng động nhất trong lớp học, muốn không chú ý đến cũng khó.

Cô ta cũng nghi hoặc, Nhan Hi và Giang Trì Chu lại là quan hệ như thế nào?

Nhưng cô ta không thể hỏi ở chỗ này, bởi vì cô ta không tự tin. Cô ta “quen biết chín năm” với Giang Trì Chu, thật ra đều không có chút hiểu biết nào về Giang Trì Chu.

Giữa con gái bởi vì một người con trai mà sinh ra địch ý không thể hiểu được, không gì khác hơn là thích cùng một người, mà cô ta không thể bại lộ ra nhược điểm của mình ở trước mặt Nhan Hi.

Chỉ nói mấy câu giao lưu, tâm tư của Tiết Vân San đã xoay 180 độ.

Trái lại, Nhan Hi vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh như cũ, “Đặc biệt cảm ơn cậu đã trả lời câu hỏi của tôi, bye.”

Lần này, cô quả quyết giẫm lên cầu thang chạy về phòng học, để lại Tiết Vân San với vẻ mặt mờ mịt.

Tiết Vân San không hiểu, người vừa mới bắt đầu vẻ mặt nghiêm túc như vậy, tại sao khi cô ta nói ra những lời này thì ngược lại không thèm để ý chứ?

Trên thực tế, Nhan Hi cũng không tin lời cô ta nói.

Bởi vì Giang Trì Chu đã đẹp từ nhỏ, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được một vài người theo đuổi có sức tưởng tượng phong phú, suy diễn ra mối quan hệ giữa mình và Giang Trì Chu thân cận cỡ nào, kết quả là Giang Chi Châu thậm chí còn không gọi được tên của đối phương.

Cô thả lỏng tâm tư, không coi là chuyện to tát, kết quả ngày hôm sau cô tận mắt nhìn thấy Giang Trì Chu và Tiết Vân San cùng nhau rời khỏi cổng trường, thật là vả mặt bịch bịch.

Giang Trì Chu từ nhỏ cũng chỉ thích chơi với con trai, lớn như vậy còn chưa từng hẹn riêng cô gái nào, thế mà rời đi với Tiết Vân San? Trong đó nhất định có ẩn tình!

Nói xong, vẻ mặt Nhan Hi hơi buồn bực, Thẩm Tiếu Ngôn kịp thời ngăn lại, “Cậu nói sai rồi, cậu là con gái.”

Nhan Hi: “Tớ đương nhiên là con gái!”

Thẩm Tiếu Ngôn nói toạc ra một câu, “Anh ấy cũng chơi với cậu.”

“…… Chị em à, hiểu ý một chút.” Ý tứ của cô là trừ cô ra.

Thẩm Tiếu Ngôn nghiêng người về phía trước thò đầu ra, rướn cổ nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi: “Cậu như vậy là sao, ghen à?”

Không chờ Nhan Hi trả lời, bác gái ở cửa sổ căn tin đã gân giọng gào to bưng canh.

Tiếng trò chuyện bị bị giọng nói thô bạo của bác gái lấn át, Nhan Hi cuối cùng mới phát giác, “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Thẩm Tiếu Ngôn có phần thở dài, đẩy cô tiến lên, “Không có gì, đồ ăn của chúng ta đủ rồi.”

Hai món còn lại đầy đủ hết, từng người bưng trở về, không ngờ, vốn là hai người chờ đợi trên bàn cơm đột nhiên nhiều thêm hai…… chàng trai.

Tống Phi Dương cười chào hỏi bọn họ, Nhan Hi lại nhìn chằm chằm chuẩn xác Giang Trì Chu bên cạnh cậu ấy, “Sao anh ở chỗ này?”

“Ăn cơm.” Giang Trì Chu bình tĩnh bày ra chén đũa, vô cùng tự giác dâng lên ba đĩa thức ăn.

Nhan Hi nhấn mạnh, “Đây là chỗ của bọn em.”

“Anh ngồi ở chỗ này đã được sự đồng ý của hai bạn này.” Ánh mắt lướt qua trên người học sinh giỏi và Tiêu Nhiễm, học sinh giỏi thong thả ung dung khép lại sổ tay, Tiêu Nhiễm xem mặt đoán ý, không dám tùy tiện mở miệng.

Nói tóm lại, hành vi của hai người này là ngầm cam chịu.

“Em và Tiếu Ngôn nói không đồng ý.”

“Vậy ngại ghê, chúng ta hiện tại là 4: 2.”

“…… Được!”

Tâm tư nhỏ với Nhan Hi, Giang Trì Chu khống chế rất khá. Tán gẫu tán dóc với cô là vô dụng, nếu bàn về thua, cô đặc biệt nghiêm túc.

Sáu người một bàn, bầu không khí của bữa cơm này rất là đặc biệt.

Ở bàn ăn bên cạnh, Hạ Tân Thừa và bốn người khác nhìn chằm chằm ba đĩa rau dưa còn sót lại trên bàn, “……”

“Anh Giang xuống tay cũng quá tàn nhẫn, một phát chính là ba đĩa!”

Ba đĩa thịt đều bị Giang Trì Chu và Tống Phi Dương bưng đi xum xoe ở bàn bên cạnh, dư lại canh suông nhạt nhẽo đồ chay.

Sớm đã quen với hành vi trọng sắc khinh bạn của người nào đó Hạ Tân Thừa bình tĩnh đẩy thực đơn ra, “Chọn đi, Giang Trì Chu nói, bữa này nó mời.”

Từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, bản thân và Nhan Hi đấu đến chết đi sống lại, kết quả vừa nghe thấy ai bắt nạt Nhan Hi thì trực tiếp mang theo một đám anh em trông chừng lúc tan học, vây quanh người lại đe dọa uy hiếp.

*

Cục diện xấu hổ này vẫn luôn kéo dài cho đến thứ bảy.

Nhan Hi vô cùng buồn chán lật ra ván trượt đã lâu chưa từng lấy ra xuống lầu, hơi mới lạ nhưng nhanh chóng tìm về cảm giác quen thuộc, đi hết một vòng trên vỉa hè rộng rãi.

Đường phố quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi trong lúc vô tình cô gặp được hai hình bóng quen thuộc.

Nói đúng ra là Giang Trì Chu quen thuộc và cái người Tiết Vân San không quá quen thuộc.

Người bạn bị Giang Trì Chu ẩn giấu “Chín năm” thật sự đúng là không giả, ngay cả cuối tuần cũng bắt đầu hẹn nhau? Gặp nhau? Ư!

“Ầm…” nhất thời thất thần, mất đi lực cân bằng, cơ thể theo phản xạ trốn tránh lại vô ý té ngã trên mặt đất.

Mới vừa ngã sức lực rất mãnh liệt, mở lòng bàn tay ra xem đã bị ghim vài hạt đá vụn, không có bị thương chảy máu.

Không biết khi nào, Giang Trì Chu đã ngồi xổm trước mặt cô và vươn tay về phía cô, “Buông ra, để anh xem.”

“Em không sao.”

“Đứng lên thử xem, nhìn xem có thể đi lại hay không.” Tay tuy rằng không sao nhưng Giang Trì Chu còn lo lắng cho chân cô.

Nghe lời anh, Nhan Hi đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng dần dần rõ ràng trước mặt, một luồng khí xông lên trong lòng, dứt khoát chơi xấu ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích, “Em không đi!”

“Chỉ ngồi xổm dưới đất?”

“Anh cũng gạt em quen bạn mới, còn quan tâm em làm cái gì.” Đầy mặt viết không vui.

“Nói bừa cái gì đó.” Anh gạt cô kết bạn mới khi nào? Chụp cái mũ oan uổng này anh không mang đâu.

Đề tài tranh luận của hai người còn chưa kết thúc, Tiết Vân San đã đến gần, sớm nhìn về phía Giang Trì Chu rồi gọi một tiếng thân mật: “Anh Trì Chu.”

Xưng hô buồn nôn này khiến Nhan Hi phát tởm, cố tình, em gái Tiết còn đặc biệt tự nhiên gọi cô một tiếng chị, “Chị Nhan Hi, chị không sao chứ?”

Câu chị này khiến cả người cô nổi da gà, Nhan Hi từng xem thông tin trên danh sách nên nhịn không được nhắc nhở, “Tôi nhỏ hơn cậu, cảm ơn.”

Tiết Vân San cắn môi, “Ngại quá, là tôi hiểu lầm.”

Tuổi hai người kém không nhiều, dáng người của Nhan Hi lại nảy nở tốt, từ ngoại hình và vóc dáng của cả hai, Tiết Vân San có vẻ nhỏ xinh hơn.

Có loại cảm giác bị vả mặt, Tiết Vân San cũng không chịu ngồi chờ chết, lực chú ý thả lại trên người người bên cạnh, “Anh Trì Chu, chúng ta cần phải đi.”

“Tự cô đi đi” Giang Trì Chu cũng chẳng ngẩng đầu.

Tiết Vân San không khỏi hơi sốt ruột, “Nhưng chúng ta đã nói là phải cùng nhau.”

Trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của ông cụ Ôn đều không tốt, có đôi khi đợi không được con trai, chân cẳng mình không tiện còn chống gậy chạy ra ngoài tìm người, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.

Để làm yên lòng ông cụ Ôn, Giang Trì Chu không thể không ngụy trang thành Ôn Hòa Tường, nói chuyện với ông, viện cớ khiến ông cụ Ôn an tâm rồi rời đi.

Nhưng ông cụ Ôn không có ký ức, có đôi khi nói với anh có thể chăm sóc trong một thời gian ngắn, có đôi khi quay đầu lại là quên.

Tiết Vân San bắt chẹt cũng chính là điểm này.

Nhưng lúc này, Giang Trì Chu không chút do dự từ chối cô ta, “Tôi không đồng ý cái gì với cô.”

Ánh mắt rất thờ ơ, giọng điệu cũng vô cùng gượng gạo, phàm là bình tĩnh một chút cũng có thể nghe ra cảm giác xa cách trong lời nói này.

Nhưng mà Nhan Hi không đủ lý trí chỉ bắt lấy câu nói kia của Tiết Vân San, nghe vậy cô nổi trận lôi đình, sắp khống chế không được “Cơn giận Hồng Hoang” trong cơ thể.

Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng kiềm chế cảm xúc xúc động, bỏ qua em Tiết chướng mắt, vươn tay ra níu lấy cánh tay của Giang Trì Chu rồi cố ý làm nũng: “Chu Chu, chân em đau.”

“Bị trẹo rồi ư?”

“Dạ!”

Tiết Vân San khó có thể tin nhìn người nói dối thành tinh trước mắt, vừa rồi không sao, lúc này hết lần này đến lần khác giả bộ yếu đuối, rõ ràng là muốn khiến cho Giang Trì Chu thông cảm?!

Mà Giang Trì Chu còn tin là thật, “Để anh xem.”

Nhan Hi co rụt chân ra sau, tránh né bàn tay đang giơ ra của anh, “Anh cũng không phải bác sĩ, anh xem không hiểu đâu.”

“Như vậy sao……” Nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, Giang Trì Chu cũng không đâm thủng, xách chiếc ván trượt ngã bên cạnh đưa cho Nhan Hi, “Ôm.”

Giang Trì Chu ngồi xổm một gối, đôi tay đồng thời đưa về phía trước, một bàn tay kề sát phần lưng, một bàn tay xuyên qua đầu gối cô, nhẹ nhàng ôm người vào lòng rồi nghiêng người bế lên.

Động tác này, nằm ngoài dự đoán của hai cô gái.