Tuyệt Đối Rung Động

Chương 44



Rất nhiều học sinh dần dần ùa vào căn phòng học sáng sủa sạch sẽ, các em học sinh 12 vừa mới kết thúc thể dục huấn luyện chạy bộ giữa giờ, có người nắm chặt quạt gió, vừa sờ lên trán đã vã mồ hôi.

Họ lục tục đi trên cầu thang, chung quanh hò hét ầm ĩ, tiếng người ồn ào.

Trở lại phòng học, trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên đã có không ít học sinh ngồi vào chỗ ngồi tán gẫu.

Nóng quá đi.” Điều hòa trong phòng học không được việc, Nhan Hi thuận tay cầm lấy bản nháp trên bàn rồi quạt vào mặt.

Thật là một buổi huấn luyện ma quỷ, trời nắng như vậy còn bắt tụi mình chạy vòng ở sân thể dục, sao giáo viên thể dục không tự mình đi thử đi.” Vệ Giảo Giảo mệt chết mệt sống trở lại chỗ ngồi, bắt đầu hình thức phàn nàn.

Mùa hạ thời tiết nóng bức, chỉ cần đứng bên ngoài là có thể cảm nhận được cơn gió nóng đột kích, huống chi là xếp hàng chạy bộ.

Vệ Giảo Giảo vói tay vào cặp sách sờ soạng một phen, một lúc cũng không lấy ra.

Bà đang tìm cái gì?” Nửa bên mặt Nhan Hi tựa vào trên cánh tay, thần thái giọng điệu đều hiện lên vẻ mỏi mệt.

Tui nhớ rõ trước đó có bỏ khăn giấy ướt ở cặp sách nhưng không mò được.” Vệ Giảo Giảo giải thích, lại lười lấy cặp sách ra tìm.

Chỗ tui có khăn giấy, bà dùng đi.” Nhan Hi rút ra tờ khăn giấy khô từ trong ngăn kéo, đưa cho Vệ Giảo Giảo, bảo cô ấy lau mồ hôi.

Từ từ, hình như tui tìm được rồi.” Lúc Vệ Giảo Giảo chuẩn bị từ bỏ thì chạm vào góc nhọn của khăn giấy, nhưng không sắc.

Ngón tay móc lấy đồ, Vệ Giảo Giảo lấy thứ bên trong cùng ra, một thỏi son môi theo đó lăn ra.

Tấm mắt quét đến thứ gì đó được treo bên hông cặp sách lắc lư sắp rơi, tay mắt Nhan Hi lanh lẹ tiếp được, mở tay ra xem thì thấy đó là một thỏi son có vỏ vuông màu đen.

Cô toát ra ánh mắt nghi ngờ, “Cái này?”

Khà khà, mua mấy hôm trước.” Vệ Giảo Giảo lấy đồ trong tay cô đi.

Nhan Hi theo bản năng nhìn về phía khóe môi cô ấy, cánh môi tự nhiên màu hồng, không có trang điểm.

Bà mang son môi đến trường làm gì? Trường học cũng không cho trang điểm.” Cô chỉ ngây thơ bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

Trường học không cho, nhưng cũng không ngăn cản được việc tui mua dự trữ.” Vệ Giảo Giảo đáp lại đúng lý hợp tình.

Nhan Hi vuốt cằm, rất tán thành gật đầu, “Có đạo lý!”

Cho bà xem nè.” Vệ Giảo Giảo ấn một đầu xuống, son môi bật ra, xoay tròn dâng lên, “Tui nói bà nghe cái màu này siêu đẹp.”

Chất màu đỏ đánh nhẹ lên mu bàn tay như sương mù chống phản quang, màu sắc rực rỡ.

Nhan Hi khen: “Đẹp ha.”

Vệ Giảo Giảo nghiêng đầu hỏi: “Muốn thử một chút không?”

Nhan Hi lắc đầu.

Thoa lên trên môi, cô không thích chung với người khác, cũng sẽ không tùy ý tiếp xúc với người khác.

Ngoại trừ việc trang điểm cho tiết mục biểu diễn ở trường, trong trí nhớ cũng chỉ có mùa đông lúc môi khô cô mới thoa một ít son dưỡng, còn chưa chân chính sử dụng son môi.

Đa số con gái trời sinh đã có cảm tình với thứ này, đồ đã bại lộ, Vệ Giảo Giảo cũng không cất giấu, lén mở album trong di động ra cho cô xem, “Bà xem, tui sưu tập những thứ này.”

Hàng chục thỏi son được xếp ngay ngắn trong tủ kính trong suốt, cùng một nhãn hiệu nhưng số màu khác nhau, màu sắc hiếm thấy của những nhãn hiệu khác nhau, ngoại trừ màu đỏ thường thấy thì màu tím xanh đều có……

Rất nhiều ảnh chụp, Nhan Hi nhìn thấy một màu xanh lục, “Màu xanh lục dùng như thế nào?”

Vệ Giảo Giảo lắc đầu, “Không dùng, lúc ấy cửa hàng kia ra một bộ, chứng cưỡng ép của tui muôn sưu tập nó.”

Mẹ Vệ Giảo Giảo làm việc ở thẩm mỹ viện nên cô ấy có hiểu biết sâu sắc về chăm sóc da và trang điểm, từ nhỏ Vệ Giảo Giảo đã mưa dầm thấm đất.

Việc học cấp ba bận rộn cũng không có thời gian trang điểm, nhưng cô ấy có đam mê, đó là sưu tầm son môi.

Nhìn tới nhìn lui, Nhan Hi vẫn cảm thấy hứng thú với cái trên tay Vệ Giảo Giảo, vừa rồi cô không chú ý tới logo, cuối cùng mới hỏi: “Đây là nhãn hiệu gì?”

Vệ Giảo Giảo đáp: “xxx”

Hiện tại còn chưa vào học, Nhan Hi chuẩn bị tìm kiếm ở flagship store nào đó, mới vừa mở điện thoại ra đã thấy một tin nhắn mới: 【 Hôm nay anh có hẹn với đội bóng rổ, buổi tối mới kết thúc. 】Ý là buổi chiều không thể tới đón cô.

Nhan Hi không thèm để ý cái này, cô nhanh chóng gõ chữ bảo Giang Trì Chu và các bạn chơi thật vui.

Nhìn thấy tin nhắn rồi so sánh với tình hình hiện tại của mình, Nhan Hi ngẩng đầu lên, phát ra tiếng cảm thán thật dài: “Thật hâm mộ những người thi đại học rồi.”

Vệ Giảo Giảo nhét son môi trở lại cặp sách, đáp theo: “Tui cũng vậy, gần đây anh tui rất đắc ý, còn bàn với bạn bè đi du lịch khắp nơi.”

Hôm nay là ngày cuối cùng điền nguyện vọng đại học, nói đến đề tài này, Nhan Hi thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, anh bà điền nguyện vọng ở đâu?”

Vệ Giảo Giảo đáp: “Đại học Hằng.”

“Thật sự?”

“Đúng vậy, anh tui chọn chuyên ngành át chủ bài của trường kia.”

Tui! Bạn tui cũng vậy.” Lần này cô không đưa Giang Trì Chu vào vai “anh trai” nữa.

Vệ Giảo Giảo nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ, “Trùng hợp như vậy, chuyên ngành gì?”

Một đề tài là có thể khiến bọn cô nói đến trời nam đất bắc, khi giáo viên bước vào lớp học, chuông vào lớp cũng vang lên ngay sau đó, không thể không im tiếng.

Kết thúc một ngày học tập mệt mỏi, hôm nay không ai đón cô ở cổng trường, nhưng trùng hợp là gặp được Tiêu Nhiễm.

Giữa bọn cô không giống với kiểu chị em dính lấy nhau, ai tan học trước ai tan học sau đều có thể tự mình rời đi, không cần cố tình chờ người kia.

Ngẫu nhiên gặp nhau trên đường cũng có thể cùng nhau về nhà.

Nhiễm Nhiễm.” Nhan Hi vẫy tay chào hỏi cô ấy, Tiêu Nhiễm đáp lại cô bằng một cái vẫy tay.

Lúc quay đầu, vô tình thoáng thấy một bóng người quen thuộc, còn chưa mở miệng đã thấy người nọ tiến vào xe riêng.

Nhan Hi chớp mắt, trở về đạp lên xe đạp.

Bầu trời đêm đã buông xuống màn che, sắc trời đêm nay dày như mực, đặc biệt sâu thẳm.

Nhiệt độ ngoài trời nóng và khô, điều hòa trong nhà có nhiệt độ ổn định khoảng 25 °, tốc độ gió chậm lại.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng ngẫu nhiên phát ra hai giọng nữ thảo luận về vấn đề học tập, “Chỗ này có thể thay công thức, em viết cho chị xem.”

Nhan Hi và Tiêu Nhiễm một văn một lý, nhưng phương diện toán học và ngoại ngữ còn có thể chung, gặp được đề khó thì tiện hỗ trợ lẫn nhau.

Đọc sách mệt mỏi thì ngồi nghỉ ngơi ở một bên, Nhan Hi tùy ý bắt chéo chân lên, nắm chặt cây bút viết trong tay.

Tiêu Nhiễm vô cùng kiên nhẫn bưng trái cây từ bên ngoài bước vào, đặt đến trước mặt Nhan Hi, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, “Đúng rồi, chị, lớp bọn em phải điều chỉnh lại vị trí.”

Lớp tụi chị đã sớm như vậy.” Nhan Hi nhún vai, còn chưa lĩnh hội được hàm nghĩa chân chính trong câu nói kia.

Tiêu Nhiễm mím môi, “Lần trước không phải chị hỏi em tình hình của Thư Vũ sao, sau này đổi chỗ thì càng khó hiểu biết.”

Nhắc tới chuyện này, động tác vắt chân của Nhan Hi tạm dừng, bút trong tay cũng thả xuống từ từ, “Thư Vũ……”

Mấy ngày nay nghỉ thi đại học, trong lúc vô tình gặp được Thư Vũ, còn mua hai cuốn sách tham khảo mà cậu đề cử. Sau khi về nhà, cô từng hỏi thăm một ít tình hình từ chỗ Tiêu Nhiễm nhưng Thư Vũ luôn thích giấu mọi chuyện trong lòng, mặc dù là mỗi ngày gặp nhau cũng không thể khai quật được toàn bộ.

Tiêu Nhiễm chỉ có thể nói cho cô một ít tình trạng bên ngoài của Thư Vũ, lúc sau cô lại lấy lý do mời Thư Vũ ăn cơm một lần nữa nhưng Thư Vũ cự tuyệt.

Cô thông qua internet, lấy phương thức văn bản uyển chuyển dò hỏi, Thư Vũ tựa như phát hiện ra ý đồ của cô, kiên nhẫn đối thoại với cô, lại cố ý tránh đi chuyện quan trọng.

Thư Vũ không chịu nói, cô cũng không có biện pháp, cũng chẳng thể xông vào trong nhà người khác lật tung chuyện bên trong đúng chứ?

Nhiễm Nhiễm, bây giờ em còn gặp qua cậu ấy uống thuốc không?” Loại thuốc nào, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.

Tiêu Nhiễm suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Thật ra em chưa từng thấy ở trường.”

Có lẽ cậu không cần dùng thuốc để khống chế nữa, có lẽ là cậu…… Càng biết che giấu hơn.

Nhan Hi chống cằm bằng hai tay, nặng nề thở dài, “ Chao ôi, ngược lại thật sự muốn giúp cậu ấy, nhưng cậu ấy che chắn bản thân quá kín mít, căn bản không thể nào xuống tay.”

Tuy rằng mỗi lần thấy Thư Vũ, đối phương đều là gương mặt tươi cười đón chào, Pass vế đầu là: DungReupNua  nhưng cậu lại tự mình xây một bức tường đồng vách sắt để nhốt mình bên trong, không ai đi vào được.

Từ cấp hai cho đến bây giờ, người bạn quen được ba bốn năm càng đi càng xa.

Có đôi khi nhớ tới lại cảm thấy rất tiếc nuối.

Kế hoạch học tập quy định hôm nay đạt tiêu chuẩn, Nhan Hi cầm sách bài tập lên, nói lời chúc ngủ ngon với Tiêu Nhiễm, “Sớm nghỉ ngơi một chút.”

Chị cũng vậy.” Tiêu Nhiễm đứng dậy.

Ban ngày học tập mệt nhọc, buổi tối cố gắng ngủ sớm, đây là một thói quen tốt.

Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, cũng không phải lập tức là có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ các cô lần lượt tự rửa mặt tắm xong cũng kéo dài đến 10 giờ, hoặc là nằm trên giường và lướt điện thoại vài phút trước khi đi ngủ, thời gian vừa vặn.

Nhan Hi trở lại phòng, cất tài liệu học tập, cất vào một nơi dễ thấy để ngày mai mang đi học.

Tiêu Nhiễm vào phòng tắm trước, cô chờ một chút cũng chẳng sao cả.

Nhớ tới mấy cái khăn tắm phơi nắng bên ngoài ngày hôm qua còn chưa cất vô, Nhan Hi nhanh chóng đến ban công, giơ tay lên cất hết quần áo đã phơi khô trên giá treo rồi gấp lại.

Hơn mười phút sau, Tiêu Nhiễm mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, “Chị, em đã xong.”

Ok.” Nhan Hi ôm quần áo của mình đi vào.

Mùa hạ thời tiết nóng bức, bật máy nước nóng, trong nhà tắm có khí nóng, vừa tắm xong đã có cảm giác toát mồ hôi hột, cuối cùng cô dứt khoát bọc khăn tắm trở lại phòng ngủ rồi thay.

Khăn tắm sạch được quấn quanh người, cuộn góc nhỏ vào trong, ôm chặt vào người mà không hề lỏng lẻo.

Váy ngủ được đặt trên giường, vừa mới chuẩn bị thay đã nghe được tiếng bíp của điện thoại di động trên đầu giường.

Cầm lấy vừa thấy là Giang Trì Chu.

“Hello, có việc gì sao?”

9 giờ hơn, là Giang Trì Chu đã về ư?

Biết anh và nhóm anh em đội bóng rổ bên nhau sẽ chơi thật high, cô cũng không đi quấy rầy.

Đầu kia của điện thoại tương đối yên tĩnh, không có bầu không khí náo nhiệt như trong tưởng tượng của cô, Nhan Hi nắm chặt di động, lại kề sát bên tai một chút, mơ hồ nghe thấy được tiếng hít thở dồn dập không thông.

Nhan Hi cau mày, hơi tò mò, “Giang Trì Chu? Nói chuyện?”

Xin lỗi em.” Một giọng nói quen thuộc quen thuộc vang lên từ đầu bên kia, là chính Giang Trì Chu không sai, nhưng anh không ngừng xin lỗi cô.

Nhan Hi không rõ nguyên do, trong lòng lại hơi hoảng sợ, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Xin lỗi em…… Nhan Nhan.”

“Anh phải lỡ hẹn.”

10 giờ tối, một chiếc taxi ngừng ngoài cổng lớn bệnh viện, cửa xe được kéo ra, bóng người bên trong nhanh chóng rời đi, trong không khí truyền ra những lời cảm ơn theo thói quen.

Nhan Hi đang mặc một chiếc váy dài mà cô đã tiện tay lấy từ trong tủ ra lúc gần đi, lòng bàn chân mang đôi giày xăng đan bình thường nhất, đầu tóc còn chưa kịp xử lý, cứ như vậy vội vàng chạy đến bệnh viện.

Ba Nhan đang trực ban ở bệnh viện vội chạy lại đây.

Vốn có lòng tốt trao đổi ca đêm với đồng nghiệp, không ngờ sẽ gặp được loại tình huống này.

Ba Nhan đã gặp qua Tống Nhàn, ông Giang cũng vừa mới đến.

Trong phòng bệnh, tình hình sức khoẻ của bà cụ Ôn tạm thời ổn định, nhưng còn đang trong lúc hôn mê, chưa tỉnh.

Đắm chìm trong bi thương cả người Ôn Như Ý có gai, đặc biệt là lúc đối mặt với người nhà họ Giang, bà ta luôn cảm thấy đối phương mắc nợ thứ gì đó.

Tống Nhàn nắm chặt tay chồng, lảng tránh ánh mắt của Ôn Như Ý, bởi vì cái loại ánh mắt này, bà đã từng thấy lúc Ôn Hòa Tường qua đời.

Ngoại trừ người nhà họ Ôn ra, bà là người đầu tiên nhận được cuộc gọi đến bệnh viện, bất luận là Ôn Như Ý hay là bà đều không gọi được cho Giang Trì Chu, cuối cùng thông qua Tống Phi Dương mới liên lạc được.

Khi Giang Trì Chu nhận được điện thoại thì ông cụ còn dư lại một hơi cuối cùng, bác sĩ bảo bọn họ gặp mặt ông cụ lần cuối, bà cũng nghe thấy trước khi ông cụ chết đều gọi tên con trai.

Cuối cùng, ông không thể chờ được đáp lại, ra đi đầy tiếc nuối.

Bà cụ Ôn không chịu nổi đả kích, té xỉu tại chỗ, bà bất đắc dĩ trông nom bà Ôn với Tiết Vân San, còn về Ôn Như Ý bên kia nhất định là muốn xử lý chuyện ông Ôn.

Tống Nhàn bị Tiết Vân San cuốn lấy, gọi điện thoại cho Giang Trì Chu thì đường dây bận, chồng thì đi công tác đang trên đường tới bệnh viện.

Dưới tình thế cấp bách bà liên hệ cho ba Nhan giúp đỡ một hai.

Sau đó Giang Trì Chu chủ động tới phòng bệnh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bà Ôn, bà còn không biết quyết định của con trai đưa ra.

Chuyện bên này còn chưa hoàn toàn xử lý xong, Nhan Hi đã tìm lại đây.

Liếc mắt nhìn quanh, Nhan Hi không có liên quan gì đến người nhà họ Ôn, tất nhiên cũng không quan tâm ai đang nằm trên giường bệnh, mục đích của cô chỉ có một, “Giang Trì Chu đâu ba?”

Nhan Hi sở dĩ tìm tới nơi này không phải do Giang Trì Chu nói cho cô địa chỉ, mà là cô cố ý hỏi từ chỗ Tống Nhàn, biết ba cũng ở đó, cô hơi thả lỏng một chút.

Hiện giờ nhìn thấy người lớn này kia đều bình an không có việc gì, người cô lo lắng nhất là Giang Trì Chu.

Ba Nhan không ngờ con gái sẽ chạy tới nhanh như vậy, bèn trực tiếp nói cho cô, “Thằng bé ở phòng nghỉ của ba bên kia.”

Lúc Giang Trì Chu đối mặt với Ôn Như Ý tình hình rõ ràng không ổn, Ôn Như Ý không chịu thả người, bọn họ làm ba mẹ đau lòng cho con mình phải lấy ra mạnh mẽ.

Ông cũng thật vất vả mới đưa Giang Trì Chu tới phòng nghỉ, hy vọng đứa trẻ kia có thể hồi phục một chút tâm trạng.

Nhan Hi đã từng tới nơi ba làm việc, ký ức còn ở đó nên nhanh chóng tìm được căn phòng nghỉ ba nói cho cô.

Cửa phòng chờ có thể mở ra ngay khi vừa vặn chốt, bên trong tối đen như mực, nương theo ánh sáng tỏa ra từ hành lang mới có thể thấy rõ.

Giơ tay lên, may mắn chạm đến công tắc đèn trong phòng, căn phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn.

Cửa phòng được đóng lại, Nhan Hi đi về phía trước từng bước một, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng nơi cửa sổ.

Giang Trì Chu.” Cô thử gọi tên, người nọ có phản ứng, chậm rãi xoay người lại.

Vào thời khắc cô xuất hiện đó, Giang Trì Chu gục mặt xuống, tiếp tục xin lỗi: “Xin lỗi em.”

Anh không làm sai chuyện gì cả, không cần xin lỗi em.” Về quyết định của anh, Nhan Hi đã sớm nghe qua trong điện thoại, điều cô để ý căn bản không phải cái kia!

Anh thất hứa, cho nên, xin lỗi em.” Giang Trì Chu cúi đầu, chấp nhất nói hết lần này đến lần khác.

Anh không cần xin lỗi em.” Nhan Hi bắt lấy cánh tay anh, lắc nhẹ, nỗ lực giao lưu với anh.

Nhưng mà, đáp lại cô chỉ là một lời xin lỗi lặp lại một cách máy móc.

“Xin lỗi em, anh thất hứa.”

“Xin lỗi em.”

Cảm nhận được cả người anh đều đang run rẩy, Nhan Hi vẫn luôn lắc đầu, “Không có, không xin lỗi, anh không cần xin lỗi em.”

Anh gục đầu xuống, dường như tất cả sức lực đều tiêu tan hết, “Anh không đến được thành phố em thích, Nhan Nhan……”

Con người, sinh mạng, hai chữ này kề nhau ép anh thở không nổi, tương lai tươi sáng mà anh từng khát khao đã bị chính tay anh đánh nát, trở thành chướng ngại vật không thể vượt qua.

Nhan Hi chưa bao giờ gặp qua Giang Trì Chu như vậy, không hề khí phách hăng hái mà đánh mất tất cả ý chí chiến đấu.

Cô dũng cảm tiến lên, ôm chặt lấy người, cánh tay cô vòng qua eo Giang Trì Chu, nỗ lực truyền lại sức mạnh, “Giang Trì Chu, em thích thành phố C, em thích nơi này.”

“Cho nên, không có sao.”

“Không có sao.”

“Thật sự.”

Cô lặp đi lặp lại bên tai anh để trấn an.

Một cái chạm nhất thời đột nhiên xẹt qua trán ngay tức thì, như là giọt nước rơi xuống, cả trái tim Nhan Hi đều theo đó thắt lại, ngẩng đầu muốn nhìn rõ mặt anh.

Giây tiếp theo, lại bị Giang Trì Chu ghìm ót, đè ở trước ngực.

Bởi vì không muốn để cô tận mắt nhìn thấy một mặt mềm yếu của mình.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.

Từ đầu đến cuối, hoàn toàn không phải lỗi của anh.” Nhan Hi rốt cuộc nhịn không được, khụt khịt khóc thành tiếng trong lòng anh, “Giang Trì Chu, bọn họ đều đang bắt nạt anh, những người đó xấu, đều đang bắt nạt anh.”