*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Tuyết nhìn về phía Dương Phàm đã biến mất, chậm rãi nói.
“Chuyện tình lãng mạn này chỉ thuộc về Thanh Tuyết, đã đến lúc ta nên quay trở về.”
Lời vừa dứt, dưới chân Thanh Tuyết đột nhiên xuất hiện một luồng linh lực Thần Hồng, rồi biến mất trong giây lát.
Dương gia!
Lúc này, Dương gia đang bị một nhóm kẻ thù lớn mạnh tấn công, một số đệ tử thực lực thấp kém của Dương gia đã chết oan uổng.
Dương Khôn nhìn bọn kẻ thù lớn mạnh kia, nói với Tam trưởng lão ở bên cạnh.
“Tam trưởng lão, ngươi nên dẫn bọn trẻ rút lui trước.”
“Ta sẽ giữ chân bọn họ, Dương gia không thể chết sạch ở chỗ này.”
Tam trưởng lão nói.
“Tộc trưởng, ngươi vẫn nên đưa bọn họ nhanh chóng rời đi đi.”
“Ta sẽ ở đây giữ chân bọn họ!”
Tam trưởng lão tên là Dương Võ, Tứ trưởng lão tên là Dương Tông.
Từ sau khi Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão qua đời, Dương gia đã thật sự nằm trong tay của Dương Khôn, mà Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão vẫn luôn trung thành với Dương Khôn.
Giờ phút này, cho dù phải đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, bọn họ vẫn không hề sợ chết.
Dương Khôn nói.
“Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão nghe theo mệnh lệnh của ta, lập tức dẫn theo mọi người của Dương gia rút lui.”
“Ai làm trái mệnh lệnh sẽ bị trục xuất khỏi Dương gia!”
Nghe thấy câu này, Dương Võ và Dương Tông hai mặt nhìn nhau.
Vào thời khắc Dương gia gặp nguy hiểm nhất, bọn họ không muốn phải làm con rùa rụt cổ, thế nhưng bọn họ không thể không vâng theo lời của tộc trưởng, sau đó Dương Võ nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tộc trưởng bảo trọng, chờ bọn ta đưa người đến nơi an toàn sẽ quay trở lại hỗ trợ ngươi.”
Nói xong, hai người vội vàng xoay người dẫn theo những người trẻ tuổi phía sau rút đi từ cửa sau của Dương gia.
Đúng lúc này, một tên hắc y nhân che mặt đột nhiên đi đến trước mặt Dương Khôn cười nói.
“Dương Khôn, chịu chết đi.”
Vừa dứt lời, hắc y nhân lao thẳng vào Dương Khôn, gần như chỉ cần một quyền đã khiến Dương Khôn bay ngược về phía sau.
Dương Khôn chậm rãi đứng lên, lau đi máu trên khóe miệng, cười nói.
“Ngươi là người do Thanh Vân tông phái đến à?”
“Đường đường là môn phái hàng đầu của Nam Vực, vậy mà lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy, chẳng lẽ các người không sợ bị người dưới cười nhạo sao?”
Hiện tại Dương gia chỉ có mối thâm thù đại hận cùng với con quái vật lớn Thanh Vân tông này, vì vậy vừa giao thủ một lúc Dương Khôn đã đoán ra được lai lịch của đối phương.
Dương Khôn bây giờ đã là Võ Linh cấp sáu, đối phương lại có thể đánh bật ông ta chỉ bằng một đòn, điều này cũng đủ chứng minh thực lực của kẻ trước mặt vô cùng mạnh mẽ.
Thành Thanh Vân hiển nhiên không có loại cường giả này!
Mà cũng chỉ có duy nhất Thanh Vân tông.
Nghe vậy, hắc y nhân bỗng nhiên cười lớn mấy tiếng, kéo bộ hắc y trên người xuống.
“Ha ha ha…”
“Quả không hổ danh là người đứng đầu một gia tộc, coi như ngươi có mắt nhìn.”
“Đúng vậy, ta là Thanh Huyền, Đại trưởng lão của Thanh Vân tông.”
“Sau lưng Dương gia của ngươi không phải còn có một nữ tử váy vải sao?”
“Ngươi không phải đối thủ của ta, gọi nàng ta ra đây.”
Nghe vậy, trong lòng Dương Khôn cảm thấy chua xót, nữ tử váy vải đi ra ngoài cùng Dương Phàm vẫn chưa trở về, nếu có nữ tử váy vải ở đây, Dương gia của ông ta sao có thể bị người khác ức hiếp đến mức rơi vào tình cảnh thê thảm thế này.