Đan Đồng bỗng chen ngang giây phút Y Nguyệt định hôn hắn.
“ Cưới gì mà cưới? Tôi còn chưa cho phép ”
Cố Nam Đình lúc này mới lên tiếng hỏi cô:
“ Đồng Đồng giữ chồng hửm?”
“ Đệch! Tôi với anh đang cá cược. Nếu anh cưới phụ nữ chẳng phải khẳng định về giới tính của anh mà tôi từng nói.... Tôi sẽ phải cưỡng hôn anh100 lần”
“ Hửm? Vậy lại đây chịu phạt đi”
“ ...Cưỡng hôn... Ở đây?”
“ Ừm!”
Hắn mỉm cười lập tức đứng dậy bế Đan Đồng ngồi lên bàn ăn. Dồn Đan Đồng về phía bị động khiến cô sợ hãi. Hắn thản nhiên đưa môi đến gần. Dùng ánh mắt hối thúc cô mau cưỡng hôn hắn. Nhưng cô thật sự không đủ dũng khí. Khuôn mặt đỏ bừng không dám liếc mắt sang những ánh nhìn xung quanh.
Ngay khi cô dùng những kiến thức đã học, đặt tay ra sau cổ hắn, đưa cánh môi lại gần. Một tiếng "chát" vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Cô ngỡ ngàng nhìn Bố Già tức giận, thở hổn hển sau khi kéo Cố Nam Đình khỏi cô rồi cho hắn một tát.
“ Vô liêm sỉ!”
Hắn im lặng, gầm mặt xuống.
Đan Đồng chạy lại đứng trước hắn. Không sợ hãi mà rút súng ra chỉa thẳng vào Bố Già.
“ Nể ông lớn tuổi tôi mới không lập tức bắn vào đầu ông!! Ông nghĩ mình là ai mà dám đánh Cố Nam Đình?!”
“ Hah...Là ai? Tao là ba ruột của nó!! Cái thằng tính nết như mẹ nó. Một con đĩ được tao chiều chuộng rồi lại muốn giết chết tao!!”
“ Ba ruột? Mẹ của hắn...”
“ Từ nhỏ nó vốn dĩ máu lạnh, giết người hầu trong nhà, đánh gãy chân em gái, móc mắt anh trai”
“.... Tàn nhẫn....”
“ Phải! Ai mà ngờ. Nó như con mẹ nó lần lượt muốn rời khỏi Cố Gia, làm Bá chủ Hắc Đạo một mình nó!!”
Đan Đồng câm nín. Không ngờ Cố Nam Đình lại tàn nhẫn máu lạnh từ nhỏ. Lại còn ba là Bố Già. Mẹ là Đĩ trong hộp đêm.
“ Điều quan trọng nhất...! Là còn không biết nó có phải con của tao không!! Mẹ nó là Đĩ, ai ăn lại bắt tao đổ vỏ à?!! ”
Cố Nam Đình cất tiếng:
“ Không phải ”
“ Đúng vậy. Tôi không phải là con của ông”
Hắn ngước mặt lên. Khoé mắt ướt lệ, sống mũi đỏ ửng. Hình như giọng nói cũng thay đổi.
Lần đầu tiên cô thấy hắn khóc....
Hắn kéo cô ra sau, bước lại gần Bố Già.
Giọng nói nghẹn ngào uất ức:
“ Vì ba của tôi chết rồi mà...Bố Già...Của tôi...Mẹ của tôi... 2 người đều đã chết cả rồi!!!”
Bố Già nổi giận định đưa tay tát hắn cái nữa đã bị cô ngăn tay lại.
“ Hức...Vì vậy cho nên! Hôm nay tôi chính thức rời khỏi Cố Gia”
Y NGUYỆT nhanh chóng chen nghang:
“ Vậy....Còn hôn ước của chúng ta thì sao?”
Cố Nam Đình cười khẩy. Quay lưng lại, nắm tay Đan Đồng trước mặt cô ta.
“ Hôn ước là của cô và con trai họ Cố, kiếm tôi làm gì?”
“ Em yêu anh, không phải con trai họ Cố nào đó!”
“ Ngoan cố. Cô xem Đồng Đồng nhà tôi có cho không?”
Rồi hắn buông tay cô. Không cho phép ai đuổi theo hắn. Lủi thủi đi ra.
Tử Hiên Tử Lẫm, Dragon đều im lặng không dám bước theo. Riêng Đan Đồng làm gì biết nghe lời hắn? Cô đuổi theo hắn. Hắn ở trong xe, vẫn không ngừng âm thầm khóc.
Cô phóng vào xe hắn, ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho hắn.
“ Lau đi. Không tính phí đâu”
“ Ra đi, tôi muốn 1 mình”
“ Gớm! Muốn khóc thì khóc mẹ ra đi. Cố Lão Đại cũng là con người, ở đây không có ai hết, anh muốn tâm sự gì cứ nói tôi. Khóc 1 lần thôi, để trong người khó chịu lắm”
Sau đó hắn ôm chặt cô, để cô không nhìn thấy hắn khóc. Cái bóng lạnh lùng tàn nhẫn của hắn quá lớn.
Khóc một hồi hắn mới buông cô ra.
“ Trước giờ chắc cũng chỉ có mình em làm được với tôi như vậy”
Sao mà thương hại cái tên này ghê....
“ Mà này, Y Nguyệt....Sao anh từ chối cô ấy? Mặc dù sẽ phải cưỡng hôn anh 100 lần, nhưng tôi nói thật. Cô ấy xinh đẹp, giàu có. Là tôi thì tôi cũng yêu rồi”
“ Khục, em thì biết yêu là gì chứ?”
Hắn khẽ cười. Cô im lặng, bĩu môi một lúc lâu.
“ Ai nói tôi không biết yêu...”
“ Hửm?”
“ Thì....À không, chỉ thích thôi...Tôi....”
“ Em thích ai?!”
“ Thích anh”
Hắn chợt tắt nụ cười. Nghiêm túc gằn giọng.
“ Nói lại lần nữa xem?”
“ Tôi thích anh, không được à?”
“ Không hề, tôi đã nói tôi cho em quyền được thích tôi rồi mà”