Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 127: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (19)



"Ân công." Nam tử kia mặc đồ tang, vốn dĩ đang ngồi quỳ trước cầu thang phía trước, lúc này, đôi mắt đào hoa thanh tú nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Mạc Chi Dương, mắt liền sáng lên.

Khi nhìn thấy người này, Mạc Chi Dương sửng sốt một chút: Mẹ kiếp, tại sao lại là mỹ nhân rắn rết này?

Chết rồi chết rồi, y vừa mới tiện tay ném bạc, không nhìn rõ diện mạo của người kia, nếu biết là hắn ta, vậy.... Vậy vẫn là cứu đi.

Nhìn thấy hắn ta đi về phía mình, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, Mạc Chi Dương ôm hạt dẻ trốn phía sau Giang Hạ Niên, chọc tới hắn ta là sẽ có phiền phức.

Người này, trong nguyên tác chính là một người oai phong một cõi emmm còn đẹp trai, tại sao Giang Hạ Niên không thể đánh bại Tần Hoằng, một nửa nguyên nhân có thể là do hắn ta.

Theo trí nhớ, trong cốt truyện ban đầu, đây là người sau khi đem Vu Kinh mê hoặc đến choáng, sau đó sống sờ sờ bị lăng trì lột da, là tự bản thân hắn ta động thủ, xong việc liền nghiêm trang rửa tay.

Chẳng qua là bởi vì Vu Kinh nhận ra có chuyện không ổn, muốn điều tra Tần Hoằng một chút, sau khi bị Liên Lí phát hiện, lập tức làm ra loại dữ tợn tàn nhẫn này, thật sự làm người ớn lạnh.

"Ân công!" Liên Lí đi về phía y, nhưng tại sao sau khi y nhìn thấy mình, lại dường như sợ hãi mà trốn đi, mình đã làm gì sao?

Người này Giang Hạ Niên cũng biết, ở kiếp thứ nhất chính là hắn ta đã liên kết cùng Tần Hoằng giết hắn, kiếp thứ hai hắn vì diệt trừ hậu hoạn sau này, trực tiếp giết hắn ta.

Tại sao đời này hắn ta vậy mà lại ở đây?

Nhìn thấy y sợ hãi, Liên Lí đứng tại chỗ, còn tưởng rằng là do đồ tang trên người mình, sợ y dính xui xẻo nên đứng tại chỗ: "Ân công, trong chợ, là ngươi cho ta mười lượng bạc, phụ thân ta đã được chôn cất, ngài đã quên?"

Cốt truyện rõ ràng không có công đạo, lúc trước tại sao Liên Lí lại cấu kết với Tần Hoằng làm việc xấu, vậy xem ra có thể là do Tần Hoằng đi Xương Bình tình cờ cứu hắn ta.

Nói như vậy, mình là ân công của hắn ta, vậy thì có gì phải sợ?

Mạc Chi Dương lập tức kiên cường lên, từ sau lưng hắn đi ra, cười tủm tỉm tiến lên: "Xin chào a."

"Ân công." Liên Lí đứng tại chỗ không dám bước tới, sợ một thân đồ tang trên người mình, sẽ dính xui xẻo cho y, thấy y muốn đi tới, hắn ta liền lui hai bước: "Ân công, ta để tang, sẽ dính xui xẻo lên ngươi."

Mạc Chi Dương không tin cái này, nắm lấy một nắm hạt dẻ từ trong túi giấy đưa cho hắn ta: "Cho ngươi ăn a." Cho nên, ngươi đừng động thủ với Vu Kinh chưởng môn, vì người ta cũng là vô tội.

Ngơ ngẩn nhìn hạt dẻ thơm phức trong tay y, Liên Lí nhất thời không biết có nên nhận không, một lúc lâu sau mới kính cẩn lau khô tay, thành kính cầm lấy hạt dẻ: "Đa tạ ân công. "

"Ngươi cũng đừng gọi ta là ân công, thật khó xử." Số tiền đó là tiền tiêu vặt Giang Hạ Niên đưa cho mình, Mạc Chi Dương xấu hổ, theo lý mà nói, cũng là được hắn cứu.

Liên Lí nắm chặt hạt dẻ trong tay, gật đầu: "Ân công, ngươi có thể cho ta một ngày để chôn cất cha ta xong sẽ tới báo ân, được không?"

"Ngươi đi đi, thật ra ngươi không cần tới cũng được." Mạc Chi Dương có chút khó xử, hắn ta là một đại nam nhân tại sao có thể lưu lạc đến mức bán mình chôn cha như vậy, có tay có chân, còn sợ không kiếm được tiền?

Nhưng có đôi khi, mọi thứ không đơn giản như ngươi nghĩ.

Liên Lí lắc đầu, kiên quyết nói: "Không được, ta nhất định phải tới, ân công chờ ta."

Nhìn hắn ta đi xong, Mạc Chi Dương gãi gãi đầu: "Người này nhìn có chút kỳ quái a."

"Không có gì kỳ quái." Giang Hạ Niên mới vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, là bởi vì lo lắng hắn ta sẽ gây bất lợi cho Dương Dương, nhưng nhìn qua xem ra hắn ta sẽ không, có lẽ là bởi vì Dương Dương cứu hắn ta.

Kiếp thứ nhất Giang Hạ Niên đã từng đánh nhau với Liên Lí, người này rất khó giải quyết, nhưng hiện tại nếu hắn ta nguyện ý giúp đỡ Dương Dương vậy thì càng tốt.

Cũng không để hắn ta trong lòng, Mạc Chi Dương ôm hạt dẻ trở về phòng cùng Giang Hạ Niên, bản thân muốn ăn nhưng lại lười, cũng chỉ có thể chơi xấu làm nũng, để Giang Hạ Niên tự mình bóc hạt dẻ cho y.

"Ngươi là dựa vào ta sủng ngươi, nên mới dám tùy ý làm bậy như vậy." Giang Hạ Niên bưng chén đầy hạt dẻ đi đến bên giường, nhưng lại không có lập tức đưa chén cho y mà ghé đầu qua.

Mạc Chi Dương biết ý của hắn, duỗi tay ra, vòng tay qua ôm cổ hắn, vững vàng hôn một cái: "Cảm ơn sư huynh."

Sau khi được hôn một cái, lúc này Giang Hạ Niên mới hài lòng đưa hạt dẻ cho y, ngồi xuống bên cạnh y: "Ngươi tính sắp xếp người kia như thế nào?"

"Người nào?" Mạc Chi Dương miệng đầy hạt dẻ, biết rõ còn cố hỏi.

Quả nhiên, có đồ ăn y liền quên hết mọi chuyện, vươn tay ôm người vào lòng ngực: "Ý của ta là người mà ngươi đã cứu, ta sẽ phái người đi điều tra chi tiết, nếu sạch sẽ thì cũng không sao."

Thật kỳ quái, tên cẩu nam nhân này, vậy mà lại cho phép một nam nhân đi theo y.

Mạc Chi Dương nhất thời không đoán ra tâm tư của hắn, thậm chí còn quên ăn hạt dẻ, nằm trong lòng ngực hắn phát ngốc.

"Làm sao vậy?" Giang Hạ Niên thấy người trong lòng ngực không nhúc nhích, cúi đầu liền thấy y đang thất thần, hắn không thích bộ dạng phát ngốc của y, Dương Dương nên vô ưu vô lo mới đúng.

Vì vậy duỗi tay ra, nhéo nhéo chóp mũi mềm mại của y: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." Mạc Chi Dương kéo tay hắn ra, nhặt một viên hạt dẻ nhét vào miệng.

Quá hiểu rõ người nam nhân này, Mạc Chi Dương biết tên này nói thì nói như vậy, nhưng nếu y đến gần Liên Lí một chút, người này còn không nổi điên mới lạ.

Cẩu nam nhân, đây còn không phải giả vờ rộng lượng đi.

Liên Lí nói lời giữ lời, sau khi làm xong tang lễ trong một ngày, hắn ta liền trở về, nhưng đã thay y phục, trên tay mang một miếng vải đen, nhưng lại chỉ giấu ở bên ngoài áo.

Nhìn quần áo xộc xệch của hắn ta, Mạc Chi Dương có chút không đành lòng, tên đại vai ác tàn nhẫn độc ác này, cũng có chút thảm a, nhìn hắn ta bưng trà đi vào, bộ dạng rụt rè nhút nhát.

Thấy hắn ta đặt nước trà xuống xong lại muốn đi ra ngoài, Mạc Chi Dương không nhịn được gọi hắn ta lại: "Này, lát nữa ngươi cùng ta đi ra ngoài, ta đi may một ít xiêm y* cho ngươi?"

(*) Xiêm y: quần áo.
Chỉ đăng tại Huyết Vũ @TDiHn99 [email protected]#[email protected] + W0rdPress, còn những nơi khác đều là ăn cắp!

"Không cần không cần." Liên Lí sợ gây thêm phiền phức cho y, gục đầu xuống, cố gắng che đậy quần áo trên người mình, nhưng lại phản tác dụng.

Một thân xiêm y, chỉ có vài phần tay áo, xiêm y này còn chỗ nào có thể mặc a.

Mạc Chi Dương cúi người, mang giày đứng lên: "Không sao, vừa lúc ngươi cùng ta đi mua gà quay của nhà kia, nhân tiện may cho ngươi, đừng lo lắng."

Nếu nói y đặc biệt vì hắn ta mà đi ra ngoài, sẽ gây ra cho hắn ta gánh nặng tâm lý, đối với một số người, lòng tốt sẽ mang lại gánh nặng cho họ.

Thấy hắn ta đứng bất động tại chỗ, Mạc Chi Dương duỗi tay qua kéo góc ống tay áo của hắn ta: "Đi thôi."

Liên Lí so với y cao hơn, bị y túm tay áo kéo đi, lại có thể nhìn thấy đỉnh đầu của y, trong lúc nhất thời hai mắt ươn ướt, không biết nên nói thế nào, bản thân bị hại đến tận đây, không ngờ còn có thể gặp được người tốt.

Trước tiên đưa hắn ta đi mua một bộ xiêm y hơi vừa vặn, sau đó đặt hai bộ xiêm y vừa người.

Khi người thợ may đo cho hắn ta, Liên Lí rất bất an co quắp, đứng im tại chỗ không biết phải làm gì, cứng người, Mạc Chi Dương kêu nhấc tay liền nhấc tay, có chút đáng yêu.

Đặt xiêm y xong liền đi mua gà quay.

Khi Giang Hạ Niên trở lại, phát hiện trong phòng không có ai, liền hỏi người trong Võ Lâm Minh, mới biết Dương Dương mang theo người mới đi ra ngoài, trong lòng liền có chút khó chịu.

Đang muốn tìm người, vừa bước ra khỏi cửa đã bị một nam tử kiều mị va vào mang theo mùi thơm nhẹ xộc vào mũi, Giang Hạ Niên nhíu mày, không lưu tình chút nào mà đẩy người đó ra: "Cút."

Thanh y nam tử bị đẩy ra, nhưng cũng không giận, còn trêu đùa: "Tiểu lang quân nơi nào tới, tại sao lại không hiểu phong tình như vậy chứ."

Trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn ta, Giang Hạ Niên cau mày, Liễu Nghi Thất này tới đây làm gì?

Chỉ kêu hắn ta đi điều tra mùi thuốc trong phòng tối xem là phương thuốc gì, không nghĩ đến hắn ta còn chưa đi, nhưng hiện tại thân phận của hắn không thể bị bại lộ: "Ngươi là ai? Ta có việc phải làm, xin tránh đường."

Mặc dù thanh âm khác nhau, còn nhiều thêm một nốt ruồi, nhưng mà Liễu Nghi Thất lại có thể ngửi ra mùi vị của người này giống với giáo chủ, quả nhiên chính là hắn.

Không nghĩ tới giáo chủ gan lớn như vậy, vậy mà quang minh chính đại trà trộn vào đây, ta thích.

Giang Hạ Niên mặc kệ hắn ta, Dương Dương đi ra ngoài với nam nhân khác, hắn làm sao có thể ngồi yên được, vừa cất bước muốn tìm y, kết quả lại bị chặn lại: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Tiểu lang quân muốn đi đâu? Không bằng ta đi cùng ngươi" Liễu Nghi Thất cũng giả vờ như không biết thân phận của hắn, giống như là có hứng thú với hắn.

Bây giờ trong lòng Giang Hạ Niên nóng như lửa đốt, luôn cảm thấy nếu mình đi chậm một bước, Dương Dương liền bị cướp mất, chết tiệt, bây giờ nếu đi dạo phố, đi dạo phố lại dạo ra cảm tình, sau đó thầm thương trộm nhớ, rồi sau đó lại bỏ mình mà đi.

Chết tiệt, tại sao mình lại ăn no rửng mở mà để nam nhân kia ở lại chứ?

Liễu Nghi Thất hết lòng trêu chọc hắn, lại không phát hiện lửa giận của hắn ngày càng lớn, còn nói đùa trước mặt hắn: "Không bằng, tiểu lang quân đi tửu lâu* với ta, đến uống một ly, được không?"

(*) tửu lâu: quán rượu.

Tửu lâu uống rượu?

Dương Dương dẫn hắn ta đi tửu lâu uống rượu sao? Dương Dương tửu lượng kém, nếu như uống say loạn tính thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, tóc Giang Hạ Niên đều bị thiêu đến sắp cháy, sắc mặt lạnh lùng nhìn người đang chắn trước mặt mình, hừ nhẹ một tiếng: "Ta nghĩ ngươi đừng uống rượu, đi uống canh Mạnh bà đi."

Một khắc kia, Liễu Nghi Thất cảm nhận được nguy hiểm.

"Sư huynh!" Mạc Chi Dương từ xa nhìn thấy hắn đang nói chuyện với một thanh y nam tử, không khỏi nhảy dựng lên, vẫy tay với hắn: "Sư huynh!"

Một thân lửa giận ban đầu, không kiềm chế được mà muốn đại khai sát giới, nhưng vừa nghe thấy tiếng của Dương Dương, quay đầu nhìn lại, thấy Dương Dương đang chạy về phía mình, trong lòng liền buông lỏng, lửa giận gì đó cũng không còn nữa.

Vội vàng đi đón, đem người đang chạy về phía mình bế lên, ôm chặt vào lòng: "Dương Dương."

Cảm xúc của hắn có gì đó không ổn, Mạc Chi Dương nhận thấy cánh tay đang ôm eo mình rất dùng sức, sợ là đang giận mình đi ra ngoài với Liên Lí, lại muốn dỗ dành nam nhân.

"Sư huynh sư huynh, ta đi mua gà nướng, ăn ngon lắm, chờ chút nữa ta cho ngươi cái đùi gà, chỉ cho mỗi ngươi thôi, ngươi phải ăn" Mạc Chi Dương cười vui vẻ, rất có ý tứ ta chỉ chia sẻ thức ăn ngon với mình ngươi.

Quả nhiên, sau khi Giang Hạ Niên nghe được câu này, rất vui mừng, quả nhiên chỉ có mình là khác biệt, Dương Dương chỉ nguyện ý chia sẻ với mình.

Ý rốt của y hắn sẽ không từ chối, xoa xoa tóc y, nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta cùng nhau ăn?"

Liễu Nghi Thất nhìn hai người khanh khanh ta ta, rất thân mật, nhìn đến đỏ cả mắt, giáo chủ không phải là vì y nên mới nằm vùng tại Võ Lâm Minh chứ?

Cục tức này nuốt không trôi, nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nghiến răng nghiến lợi: Xem ta có độc chết ngươi không!