Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 129: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (21)



"Bốn mươi năm trước, có một đôi huynh muội đến từ Tây Vực, một thân mang độc, náo loạn giang hồ đến mức tinh phong huyết vũ*, bọn họ đều giỏi dùng độc dược nên sẽ càng dùng độc, khi đó đã chết rất nhiều người, còn có hai môn phái nhỏ đã bị bọn họ diệt môn, mà Mộc Tát, chính là muội muội của vị kia."

(*) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.

Giang Hạ Niên vừa nói vừa liếc nhìn Thanh Dương chưởng môn, sắc mặt hắn cực kém: "Khi đó, sư phụ của Thanh Dương chưởng môn cũng là vì hành động bao vây trấn áp bọn họ, nên mới đúng độc mà chết?"

"Đúng vậy, lúc đó ta vừa mới bái sư, sư phụ đã bị bọn họ hạ độc mà chết, nhưng may mà trận bao vây tiêu trừ kia, cuối cùng cũng kết thúc thắng lợi, mặc dù Võ Lâm Minh của chúng ta cũng bị tổn thất rất nhiều." Thanh Dương chưởng môn nhớ rõ, khi đó mình mới sáu tuổi, lại tận mắt nhìn thấy một trận thảm khốc như vậy.

Đúng là tận mắt nhìn thấy, rất nhiều sư huynh, còn có sư phụ kính yêu chết trước mặt mình, cho nên mới nhận ra tầm quan trọng sâu sắc tầm của sự ổn định trong giang hồ.

Sau khi nghe Thanh Dương chưởng môn nói, Mạc Chi Dương liếc nhìn những người khác trên bàn, vẻ mặt đều xấu như cũ: "Đã như vậy, chúng ta lại diệt trừ một lần nữa, không phải sao? Chiêu Càn chưởng môn, ngươi cũng biết họ đang ở đâu?"

"Biết, trước đây Đổng Thương có một người bạn tốt, là thê đệ* của ta, trước đây tình cờ nghe Đổng Thương nhắc đến, một nơi tên là Tuyệt Tiên Cốc, ta cũng hỏi thăm xung quanh, cách đây không xa, chỉ có sáu mươi dặm. Xung quanh có núi bao quanh, cửa vào hẹp, có con suối chảy qua sơn cốc nên dễ phòng thủ, khó tấn công."

(*) Thê đệ: em vợ.

Chiêu Càn chương môn rất thận trọng, sau khi xác định thân phận Đổng Thương xong, liền dò hỏi khắp nẻo đường, gần như đều tra xét rõ ràng: "Tuyệt Tiên Cốc kia, đi từ đây về phía đông nam, vòng qua huyện sung, tiếp tục đi vào núi sâu, đi hơn hai canh giờ, nhìn thấy dòng suối thì gần như tới rồi."

"Vậy chúng ta cũng nên vì dân trừ hại." Mạc Chi Dương liếc mắt nhìn Thanh Dương chưởng môn, đề nghị.

Nhưng lúc này Thanh Dương chưởng môn lại dự: "Cần phải bàn bạc kỹ hơn, người trong chúng ta, e rằng không đối phó được, có lẽ nên tìm thêm người."

Khi còn trẻ ông đã trải qua thảm cảnh đó, bây giờ trong lòng còn sợ là chuyện bình thường, Mạc Chi Dương gật đầu: "Ừm, ta hiểu rồi, vật chờ Thanh Dương chưởng môn quyết định vậy."

"Được, Chiêu Càn chưởng môn, trước đi nghỉ ngơi đi." Thanh Dương chưởng môn bảo tất cả mọi người ra ngoài xong, chỉ còn một mình ông ở trong phòng.

Mạc Chi Dương không để bụng, lôi kéo Giang Hạ Niên về phòng: "Sư huynh, ngươi có thể lấy thuốc nổ không? Ta muốn một ít."

Hệ thống hoảng sợ, không trách hệ thống suy nghĩ nhiều, thật sự là câu nói đó, quá làm người mơ màng: "Ngoạ tào*, nơi này không có thuốc lá, cậu liền hút thuốc nổ sao? Tại sao cậu không đi hút bình gas đi."

(*) Ngoạ tào: 卧槽 [wò·cáo], Đồng âm với từ "Ta thao" [wǒ·cāo], nói chung đây là câu chửi tục.

"Có thể." Giang Hạ Niên cũng không biết y hút thuốc: "Nhưng Dương Dương muốn hoả dược* để làm gì?

(*) Hoả dược: thuốc nổ.

Sợ có người nghe trộm bên ngoài, Mạc Chi Dương kéo Giang Hạ Niên về phòng, sau khi đóng cửa lại mới dám nói: "Làm nổ tung Tuyệt Tiên Cốc a, ta nghĩ chuyện này chúng ta ra tay là đủ rồi."

Không ngờ y lại có lá gan lớn như vậy, hai tay Giang Hạ Niên đè vai y lại, cúi người nhìn thẳng y: "Dương Dương chớ có nói đùa, Mộc Tát kia là ai ngươi biết không?"

Giờ phút nghiêm túc này, Mạc Chi Dương không kìm lòng được, kiễng chân hôn lên môi hắn, cười nói: "Ta biết a, không phải ngươi nói nàng rất lợi hại sao."

Đột nhiên bị hôn trộm, Giang Hạ Niên trong lòng như được ăn mật, nhưng nghĩ đến y bốc đồng, liền không vui: "Nếu biết, tại sao ngươi còn dám làm như thế?"

"Sư huynh, ta nói như vậy đương nhiên có biện pháp hoàn hảo." Mạc Chi Dương nắm tay hắn, đi tới bên giường, ấn hắn ngồi xuống: "Sư huynh, ngươi có biết tại sao biệt viện Thu Thủy có đầy nước không? Bên dưới mật thất kia, vì sao lại lạnh lẽo và ẩm ướt như thế?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Giang Hạ Niên không kịp suy nghĩ, lắc đầu: "Không biết."

"Hắc y nhân lúc trước ngươi bắt được, ngươi nói trên người gã có một loại thuốc đặc biệt có thể kích phát tiềm năng cơ thể con người, mà một vị đệ tử của Quý Liệt chưởng môn đã giải phẫu thi thể, những thi thể đó đã chết lâu như vậy, nhưng máu vẫn còn nóng, còn là chất lỏng, ngươi biết tại sao không?" Bản thân Mạc Chi Dương thông minh, không có cốt truyện phụ trợ, nhưng cũng đem những hắc y nhân kia đoán được đại khái.

Quả nhiên, với lời nhắc nhở này, Giang Hạ Niên đã hiểu ra: "Ý của ngươi là, những loại thuốc đó có thể kích thích tiềm năng của người khác, nhưng cũng làm cho máu khô nóng, cho nên mới cần phải có nước, yêu cầu nơi ẩm ướt và lạnh lẽo để duy trì nhiệt độ cơ thể."

"Đúng vậy, thời điểm ta đánh nhau với những người đó, cũng phát hiện phần lớn quần áo của họ đều ướt." Mạc Chi Dương ngồi trên người hắn, vòng tay qua cổ: "Cho nên ta mới cần thuốc nổ."

Giang Hạ Niên vòng qua eo y, đem người ôm vào trong lòng: "Ta không hiểu."

Nam nhân cộc lốc này, chỉ có lúc ở trên giường mới thông minh nhất, Mạc Chi Dương lắc đầu nói: "Vừa rồi Chiêu Càn chưởng môn nói, Tuyệt Tiên Cốc địa thế dễ phòng thủ khó tấn công, được dãy núi bao quanh, lối vào lại hẹp. Vậy nếu dùng thuốc nổ sẽ cho nổ tung đỉnh núi, những hòn đá kia rơi xuống, hoặc là bị đập chết, nếu không chúng nhất định sẽ chui ra, ngươi và ta, đem hai lối thoát dưới chân núi đều chặn lại, muốn bóp chết bọn họ cũng dễ như trở bàn tay."

Cái mưu kế này, Giang Hạ Niên xác thật không nghĩ tới, lúc vừa nghe còn dại ra một chút: "Chiến lược tốt là chiến lược tốt, nếu đúng như vậy, chúng ta ngược lại dĩ dật đãi lao*."

(*) Dĩ dật đãi lao: hay còn gọi "Lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt" là một loại hình chiến thuật "phòng thủ", lấy phòng thủ làm chủ đạo.

Chỉ là chiến lược này tuy tốt, nhưng đây là chuyện Dương Dương có thể nghĩ ra được sao?

Giang Hạ Niên đột nhiên kinh hãi, nhìn thiếu niên trước mặt, vẫn là gương mặt quen thuộc này, chẳng lẽ lúc trước hắn đã bỏ lỡ chuyện gì đó, cho nên mới đánh giá thấp Dương Dương.

Bị đôi mắt hắn nhìn đến xù lông, Mạc Chi Dương cũng biết hắn đang nghĩ gì, vì vậy liền chủ động dựa đầu lên vai hắn, làm nũng: "Ta cảm thấy chính đạo chơi không vui chút nào, khi nào xong việc chúng ta trở về đi, được không?"

"Dương Dương, ngươi ..." Giang Hạ Niên trong lúc nhất thời, không biết đáp lại như thế nào, trong lòng tự nhiên là vui sướng, nhưng luôn cảm thấy có chút sợ hãi, đem người trong lòng gắt gao ôm chặt.

Nhận thấy được hắn đang cảm thấy bất an, Mạc Chi Dương cũng mạnh mẽ ôm lại hắn: "Sư huynh, Dương Dương thích sư huynh, nếu người khác muốn hôn ta, ôm ta, ta nơi nào lại nguyện ý, nhưng chỉ nguyện ý làm chuyện này với sư huynh."

"Dương Dương." Y vẫn luôn biết suy nghĩ của mình sao? Lừa y làm những chuyện đó, Giang Hạ Niên trở nên hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.

Mạc Chi Dương thoát khỏi cái ôm của hắn, ngồi lên đùi hắn, ôm mặt của hắn, cùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Sư huynh và ta, là lưỡng tình tương duyệt, Dương Dương sẽ luôn sẽ luôn ở bên cạnh sư huynh."

Không đợi được miệng hắn phản ứng lại, Mạc Chi Dương đã cảm giác được hắn phản ứng ở chỗ khác, mặt thoáng chốc đỏ bừng, cẩu nam nhân này thật là...... Chính là thèm thân thể của ta, hạ tiện.

Lời thổ lộ hắn tha thiết mơ ước đến quá đột ngột khiến Giang Hạ Niên nhất thời quên mất câu trả lời, nhưng cơ thể đã đưa ra câu trả lời: "Chúng ta sẽ thành thân chứ?"

"Sẽ a." Mạc Chi Dương cúi người, vững vàng hôn hắn một cái, cười đến thật rạng rỡ.

Giang Hạ Niên bị vui mừng làm cho choáng váng, nhất thời hỏi: "Vậy chúng ta sẽ sinh rất nhiều rất nhiều hài tử sao?"

"Hả?" Mạc Chi Dương lúc đầu bị hỏi, liền muốn mở miệng mắng người, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dại ra của hắn, lại cảm thấy rất đáng yêu, vì vậy ghé đến bên tai hắn nói nhỏ: "Vậy ta sẽ giúp sư huynh."

Còn chưa dứt lời, đã trực tiếp bị đè xuống giường.

Mạc Chi Dương còn chưa kịp kinh hô*, miệng đã bị hắn lấp kín, còn vô cùng ngoan ngoãn thuận theo vòng tay qua ôm cổ hắn, nâng cằm lên đáp lại: "Ưm~"

(*) Kinh hô: kinh ngạc kêu lên.

Thẳng đến khi thở không ra hơi, Giang Hạ Niên mới buông cánh môi y ra, dùng tay phải cởi bỏ đai lưng, kéo vạt áo ra, lộ ra quả hồng tinh tế đỏ mọng, cúi người nếm trái cây tươi mới nhiều nước, đến khi nếm đủ mới buông ra: "Có hài tử, nuôi thêm bò sữa, sữa bò đút cho hài tử, còn của Dương Dương đút ta."

"Vớ vẩn!" Mạc Chi Dương quay mặt sang một bên không dám nhìn hắn, trên mặt đã đỏ như trái cây chín, không ngờ y chỉ tùy tiện nói một câu, hắn lại đáp lại tích cực như vậy.

Thấy y xấu hổ, Giang Hạ Niên hiện tại như một con sói đói, không thể tha cho con cừu nhỏ đã đưa đến cửa này, đặt chân người lên vai, chậm rãi di chuyển, sợ y không thoải mái, nhưng ngoài miệng lại không buông tha cho y: "Nếu có hài tử, Dương Dương cũng chỉ có thể nhìn ta, nếu không sẽ không cần tiểu tử kia."

"Hừ~" Mạc Chi Dương bám chặt vào ga trải giường dưới thân, chờ sau khi nuốt vào toàn bộ mới buông môi dưới ra, đỏ mắt mắng: "Ngươi hỗn đản*."

(*) Hỗn đản: khốn nạn.

"Đúng, ta hỗn đản." Giang Hạ Niên một tay ấn bụng y, có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình: "Sau khi có hài tử, Dương Dương cũng chỉ có thể là của ta."

Nói xong, giống như tranh sủng, tăng lớn lực đạo, hận không thể đem cừu con ăn tươi nuốt sống.

Đầu lưỡi mới thò ra ngoài, liền bị người bắt lấy cọ xát dây dưa, tên này lại có ý xấu, đầu lưỡi bắt chước động tác dướt thân.

Đem Mạc Chi Dương bức đến mức nước mắt tuôn ra, giống như trên và dưới đều là của hắn.

Tà âm trong phòng thỉnh thoảng vang lên truyền đến bên tai Liên Lí, nhưng mặt hắn ta vẫn vô biểu tình, dường như không hề dao động bởi bầu không khí bên trong.

Đến khi chạng vạng, Mạc Chi Dương khóc lóc van xin: "Sư huynh, ta mệt quá, dừng lại được không?"

Giọng nói nhẹ nhàng sẽ chỉ làm cho thú tính của hắn bộc phát, bây giờ Mạc Chi Dương tỏ vẻ mình rất hối hận: Lúc trước không nên ăn no căng, còn cầu hắn cái gì.

Mỗi lần đều như thể thật sự muốn làm y thụ thai, vừa sâu lại vừa nhiều, quỳ đến đầu gối cũng đau, eo cũng đau.

Giang Hạ Niên cũng nhịn không được, đem người gắt gao ấn vào trong lòng ngực: "Dương Dương, đều cho ngươi, ngươi mang thai con của ta được không?"

"Ưm!" Mạc Chi Dương vừa mở miệng liền cắn vào bờ vai của hắn, sau đó ngất đi, còn nhớ cái gì mà hài tử vớ vẩn gì đó.

Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, Mạc Chi Dương chống thân thể ngồi dậy, sau thắt lưng cũng cảm thấy hơi đau, lại nhìn trong phòng trống rỗng không người, trong lòng chợt có chút buồn bực: Cẩu tra nam, xong việc liền đi mất, phi!

Đang rủa thầm trong lòng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Giang Hạ Niên bưng cháo đi vào, thấy Dương Dương tỉnh lại, liền bước qua: "Dương Dương thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không."

Vốn dĩ muốn mắng hắn, nhưng khi ngửi thấy mùi cháo thịt, trong nháy mắt bụng liền có suy nghĩ của mình, Mạc Chi Dương ôm bụng: "Toàn thân đều khó chịu, nhất là bụng, đói quá."

Biết trước sẽ như vậy, cho nên mới sớm chuẩn bị món cháo thịt này.

Bưng bát cháo thịt đi tới, lại tự mình đút từng thìa một: "Hoả dược đã chuẩn bị xong, Dương Dương nghỉ ngơi đi. Xem ngày nào tốt chúng ta lại đi."

"Tối mai chúng ta đi, không cần phải báo cho Thanh Dương chưởng môn." Mạc Chi Dương hớp một ngụm cháo thịt, đám người da đen kia thật sự không đơn giản, những củ khoai lang thối cùng trứng chim hôi thối kia sẽ là món quà đầu tiên.