Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 131: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (23)



Mạc Chi Dương không sợ, ngược lại còn nở nụ cười, lợi dụng chiều cao.....thấp bé, vòng eo con mèo, dễ dàng tránh được bốn cây chủy thủ, thấy bọn họ lại muốn chém xuống, cũng không vội.

Mũi kiếm nằm ngang, chặn phía sau lưng, nội lực chấn động, liền đem bốn cây chủy thủ đẩy lùi vài bước.

Khi vòng vây bị phá, là thời điểm y phải đại khai sát giới, trên mặt Mạc Chi Dương nở nụ cười, đỡ lấy cây chủy thủ đang đâm tới trước mặt, dùng lòng bàn tay trái trực tiếp đem người chưởng bay.

Đổng Thương từ xa quan sát, ban đầu cứ tưởng chỉ cần dùng sức một chút là có thể giết chết y, nhưng hiện tại xem ra không phải, vị Võ Lâm Minh Chủ này nhìn nhỏ yếu non nớt, nhưng khi đã ra tay, thực sự làm cho người ta sợ hãi.

Tuy nhiên, trong một lúc hơn trăm người đã bị giết, nhưng những dược nhân này, với khả năng tự chữa lành vết thương và thể lực đều rất tốt, lại bị một kiếm của y làm bị thương, liền ngã xuống đất hét lên đau đớn, thật sự rất kỳ lạ.

Thấy đánh không lại, Đổng Thương dứt khoát muốn sử dụng chiến thuật đám đông, lại phái thêm vài người tới, phái theo từng đợt, cũng không cần đem người giết chết, chỉ cần làm hao phí thể lực là được.

Những người này lúc đầu thật không có đầu óc, nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi chiến thuật, quả là có chút kỳ quái.

Nhưng Mạc Chi Dương không hề sợ hãi, liếc mắt nhìn chung quanh, bên người Đổng Thương, trái phải còn có một trăm người, tất cả dược nhân này đều nghe theo lệnh gã, bắt giặc phải bắt vua trước?

Ngăn lại một tên muốn đánh lén, Mạc Chi Dương cũng không quan tâm đến những người khác lôi kéo, sử dụng khinh công nhẹ nhàng đến gần nam nhân xiêm y đang dứng chính giữa đám hắc y nhân kia.

Sau khi nhìn thấu ý đồ của y, Đổng Thương nhất thời luống cuống, nhưng nhanh chóng cho những người vây quanh bên mình đi ra ngăn cản, còn bản thân thì xoay người định bỏ chạy.

Mạc Chi Dương không cho gã cơ hội, cầm kiếm đuổi theo.

Có không ít người ngăn cản, nhưng Mạc Chi Dương không thích đánh nhau, hoặc là dùng đá văng ra, không thì sẽ dùng kiếm đỡ, có mục đích rõ ràng, trực tiếp hạ gục người kia.

Đổng Thương võ nghệ cực kém, cũng không có thiên phú, được mấy tên hắc y nhân hộ tống, liền muốn chạy trốn vào núi sâu rừng già.

Làm sao có thể buông tha cho gã, Mạc Chi Dương điểm nhẹ mũi chân, dùng kiếm chém trái phải, làm bị thương hai tên dược nhân đang cản đường.

Đổng Thương nhìn y đang công đến, vén áo choàng lên loạng choạng bỏ chạy, kết quả không thấy rõ dưới chân, dẫm phải vũng nước, ngã lăn ra đất.

Nhìn gã ngã xuống, đúng là thời cơ tốt, Mạc Chi Dương sử dụng khinh công đáp xuống phía sau gã, túm lấy cổ áo kéo người lên, kề kiếm vào cổ gã: "Bắt được ngươi!"

Thiếu niên này ban đầu trên mặt có chút ửng đỏ, chém giết lâu như vậy mà hô hấp vẫn vững vàng, Đổng Thương có chút kinh hãi: "Ngươi thả ta ra, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền!"

Nhìn dáng vẻ này, chắc là mới vào đời chưa lâu, Đổng Thương là đang đánh cược.

“Không cần đâu, sư huynh ta cũng có nha.” Mạc Chi Dương cười, khi nói về sư huynh của mình, trên mặt cũng tràn đầy tự hào.

Đổng Thương cảm nhận được nhiệt độ khác thường của lưỡi kiếm, cuối cùng hiểu được tại sao những dược nhân đó lại ngã xuống đất sau khi bị y kiếm đâm một kiếm, đó là bởi vì lưỡi kiếm cực kỳ nóng.

Những dược nhân đó hàng năm đều uống thuốc, cơ thể nóng vô cùng, nói là thùng hoả dược cũng không quá, bị bỏng lửa gần như không thể cứu được, tiểu tử này cũng thật thông minh, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy ngươi muốn thứ gì, ta đều có thể cho ngươi."

“Này, ta muốn mạng của ngươi a.” Diện mạo lừa gạt này, mềm mại đáng yêu, âm thanh mềm mại non nớt, lại nói ra những lời đe dọa tính mạng này, thật khiến người sợ hãi.

Cảm thấy sâu sắc rằng nhân vật phản diện chết vì thuộc tính nói nhiều, những gì mình làm nhất định sẽ là nhân vật phản diện.

Cho nên, Mạc Chi Dương cũng không cho gã cơ hội so đo nữa, trực tiếp một kiếm cắt ngang cổ họng, nhìn thấy xác chết ngã xuống đất, cũng không có biểu tình gì đặc biệt.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Giang Hạ Niên đã tới rồi, xem ra hắn đã nhìn thấy y giết người, nhưng cũng không thành vấn đề, nếu hắm dám không cần mình, vậy sẽ phong bế gân mạch gắn, dùng xích sắt khoá lại, nhốt lại, làm vịt phiêu* miễn phí.

(*) Vịt phiêu, 当免费鸭嫖。: kiểu như gái điếm.

Đôi mắt kia nhìn hắn nở nụ cười, Giang Hạ Niên cũng đứng yên nhìn y chằm chằm, xiêm y trên người y vẫn còn dính vết máu vừa rồi giết người lưu lại.

Dương Dương của hắn, mang theo huyết màu, đứng dưới ánh mặt trời vừa mọc, xung quanh là màu xanh lá cây rực rỡ. Làm thế nào lại khiến người trầm luân.

Thực sự muốn đem y nhốt lại, chỉ có thể để mình hắn nhìn thấy.

Giang Hạ Niên bản tính đã khát máu, lại bị mùi máu tanh từ chóp mũi kích thích, giờ phút này há có thể buông tha cảnh đẹp này, nuốt nước miếng, có phản ứng.

Hai người, giờ này phút này đều hận không thể trói đối phương lại, cùng nhau chơi cầm tù.

Hắn không nói lời nào, Mạc Chi Dương cười càng thêm đơn thuần, nhưng tay cầm chuôi kiếm, ngón tay đã trở nên trắng bệch, vẻ mặt vẫn đáng yêu như cũ, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Sư huynh~"

“Này.” Bị y dùng giọng điệu này kêu một tiếng, tim Giang Hạ Niên đều mềm nhũn, nhanh chóng chạy tới, kéo người ôm vào lòng.

Mạc Chi Dương bị hắn ôm, nhưng người này lại không nói tiếng nào khiến y có chút không vui, vùi mặt vào ngực hắn, một tay ôm lấy hắn, một tay khác cầm đao, đang muốn hạ xuống sau cổ hắn.

Giang Hạ Niên thản nhiên hôn lên vết máu trên má y, thật là ấm áp, mùi máu thật sự mê người, Dương Dương càng mê người ép bản thân nhịn xuống trái tim đang khát máu, còn có xúc động hiện tại muốn đem người này đè dưới thân: " Dương Dương, ngươi có bị thương chỗ nào không? Đau chỗ nào, phải nói cho sư huynh biết."

Nghe hắn nói như vậy, Mạc Chi Dương buông tay phải xuống, ôm chặt lấy hắn, có chút kiêu ngạo: "Không bị thương, bọn họ cho ta đánh còn không đủ."

Thấy y cười, Giang Hạ Niên cố nén xúc động muốn làm y ngay tại chỗ, tự nhủ với bản thân: Dương Dương vẫn còn ngây thơ, không hiểu chuyện!

Nhưng tia lửa kia không có cách nào phát tiết, chỉ có thể đưa mắt nhìn đám hắc y nhân đó: "Dương Dương ở đây chờ, ta đi qua đây thu dọn sạch sẽ trước."

"Được.” Mạc Chi Dương thả hắn đi, nhìn thấy hắn rút kiếm, cảm thấy có chút kỳ quái, y ở trong lòng hắn vốn nên là thanh thuần vô tội, lại đột nhiên đại khai sát giới, hắn vậy mà không kinh ngạc.

Hệ thống không xem cảnh đánh nhau, thong thả ung dung đi ra giải đáp: "Đó là bởi vì tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, bộ lọc của hắn quá dày đối với cậu, lại bị làm cho mù mắt."

"Cũng có thể.” Mạc Chi Dương cảm thấy trong chuyện này bản thân biểu hiện ra quá nhiều thứ không hợp với bản chất vốn có, hắn vậy mà không phát hiện, nhất định là bị mù.

Những dược nhân này cũng thật xui xẻo khi phải đối mặt với dục hoả không chỗ phát tiết của Giang Hạ Niên, đều bị chặt thành từng mảnh.

Trong phòng trọ, Liễu Nghi Thất trong lòng vui vẻ đến tìm giáo chủ của mình, nhưng lại bị người này chặn lại.

"Ân công nói, không ai được phép tiến vào.”  Liên Lí đưa tay ra ngăn cản đường đi của hắn ta, mặt vẫn không chút biểu cảm.

Nhìn thấy người này Liễu Nghi Thất liền cảm thấy tức giận, lần trước đánh nát Thất Tuyệt Tán của mình, lần này lại còn dám ngăn cản mình: "Ngươi là cái đồ mặt liệt, dựa vào đâu mà ngăn cản ta, tránh ra!"

"Ân công đã nói, không ai được phép đi vào.” Liên Lí vẫn như cũ không thèm cho hắn ta một cái liếc mắt, gắt gao chặn ở cửa,  rất kiên cường.

Bị cái tên mặt liệt này làm cho tức giận đến đỏ bừng mắt, Liễu Nghi Thất không dám lớn tiếng, bởi vì Thanh Dương chưởng môn đang ở phòng đối diện, cách vách còn có Vu Kinh, hắn ta đánh không lại bọn họ.

Cắn chặt hàm răng, đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn Liên Lí chằm chằm, hận không thể xé xác y ra, Liễu Nghi Thất tức giận, khoé mắt phiếm hồng, cuối cùng một cái bong bóng nước mũi chảy ra, không kìm được liền đập nhẹ rồi vỡ ra trước mặt hai người.

Hai người đồng thời dại ra.

Mặt Liễu Nghi Thất nháy mắt đỏ bừng lên, hắn ta mà khóc đến ngạt thở sẽ rất dễ chảy nước mũi, nhưng bây giờ vừa vặn lại bị nhìn thẳng, không được, phải giết người diệt khẩu!

Liên Lí cũng cố nhịn cười, lớn như vậy mà còn chảy bong bóng nước mũi, cũng thật buồn cười.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ trong chốc lát, Liên Lí khôi phục bộ dạng lạnh nhạt, tận tâm tận lực chắn ngoài cửa: "Ân công nói, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào."

Bây giờ, đối với Liễu Nghi Thất mà nói, đã không còn là vấn đề vào hay không vào, mà là vấn đề giết người diệt khẩu!

Từ trong vạt áo lấy ra một cái bình đựng thuốc bột, một cái lọ sứ đen cao bằng ngón tay cái, trông có vẻ có sát khí không nói rõ được.

Nhưng Liên Lí nhìn hắn ta, lại nghĩ đến thanh y nam tử vừa mới thổi bong bóng nước mũi, sát khí gì cũng tan biến hết, chỉ còn lại sự ngốc nghếch, cũng không có gì phải sợ hãi.

“Hừ.” Lần này, Liễu Nghi Thất động sát tâm.

Gắt gao nắm chặt cái lọ trong tay, đang định rút nút lọ ra thì cánh cửa đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.

Mạc Chi Dương vội vàng trở về trước hừng đông, vừa mở cửa đã thấy hai người đang giằng co với nhau, giờ thì tốt rồi, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong phòng lại đi ra thêm một người, Giang Hạ Niên thấy y đứng ở cửa nhưng lại không có đi ra, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liền đi tới: "Dương Dương, có chuyện gì sao?"

Nghe thấy giọng nói của người kia, Liễu Nghi Thất nhất thời không dám làm càn, cất cái lọ màu đen đi.

Giang Hạ Niên đi tới, liếc mắt nhìn ba người này, cuối cùng đem Dương Dương ôm vào trong lòng, hỏi hai người kia: "Hai vị có chuyện gì sao?"

Ở trước mặt hắn, Liễu Nghi Thất không dám làm càn nữa, lắc đầu: “Không có, ta còn có chuyện phải làm, ta đi trước.” Trước khi rời đi, còn hung hăng trừng mắt cái tên mặt liệt kia một cái.

Thực lòng mà nói, vừa rồi Liên Lí bị trừng, cũng không cảm thấy đáng sợ, lại có chút lo lắng nước mũi hắn ta lại chảy ra, đến lúc đó chắc sẽ xấu hổ lắm.

Nhìn Liễu Nghi Thất rời đi, Mạc Chi Dương đảo mắt nhìn Liên Lí một vòng, luôn cảm thấy hai người bọn họ có phải có tư tình không, hehehe?

Dương Dương đang nghĩ về nam nhân khác?

Trong lòng Giang Hạ Niên không vui, trực tiếp lấy tay che hai mắt y lại, cúi người thì thào nói: "Là ta không đủ đẹp, nên ngươi mới nhìn chằm chằm vào nam nhân khác?"

Làm sao lại ăn dấm nữa, mới nhìn có một cái liền như vậy, thật là một tên nam nhân keo kiệt.

"Đâu có, sư huynh là đẹp nhất.” Mạc Chi Dương lấy lòng, kéo tay hắn xuống, xoay người đem người đẩy vào trong phòng: “Ngươi ở lại đây đừng nhúc nhích, ta đi đến đối diện mua một vài quả quýt"

Để hiểu ý trong đó, Giang Hạ Niên còn chủ động nói: "Ngươi muốn ăn quýt sao? Ta mua cho ngươi."

"Đừng, để ta đi mua, ngươi đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích." Nếu để ngươi đi mua, ta đây liền thành nhi tử của ngươi, trấn an hắn xong, liền xoay người đi ra cửa tìm Thanh Dương chưởng môn.

Giang Hạ Niên nhìn y đi vào cửa đối diện, lông mày càng nhíu chặt, vừa rồi Dương Dương nói là thật sao? Nếu y thực sự nói như vậy, Thanh Dương chưởng môn có nguyện ý không?

Nếu Thanh Dương chưởng môn không muốn thì sao? Y sẽ bỏ rơi mình đi, dù sao người sư huynh này đối với y mà nói, cũng không quan trọng như vậy, mình lại không phải phu quân của y.

Đúng vậy, đã lâu như vậy, cho dù hai người đã giao hoà với nhau rất nhiều lần, Dương Dương vẫn không chịu gọi mình một tiếng phu quân.

Mắt thấy y đẩy cửa, muốn đi vào phòng Thanh Dương chưởng môn, Giang Hạ Niên đột nhiên không nhịn được: "Dương Dương."

“Hả?” Mạc Chi Dương theo bản năng quay đầu lại, lại thấy bộ dạng lo lắng của hắn, chỉ cười cười, sau đó đóng cửa lại, biến mất trong tầm mắt của hắn.

--------
Gần đây tui bận với lại lười quá nên mn thông cảm a😂🤣