Tủ quần áo thật sự quá chật, Mạc Chi Dương ngủ cả đêm liền cảm thấy toàn thân khó chịu, đem tất cả quần áo dọn hết lên giường.
Ôm quần áo ngủ mới cảm thấy an tâm.
Đám người kia xác thật dừng lại một khoảng thời gian, Tiêu Nghị tới nói muốn gặp Mạc Chi Dương nhưng đều bị đuổi ra ngoài.
"Ký chủ, tỉnh lại!"
Mơ màng nghe thấy hệ thống gọi mình, Mạc Chi Dương mở mắt ra phát hiện đã là nửa đêm, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
“Có người vào phòng làm việc, hiện tại hắn ta đi rồi, cậu mau đi xem một chút.” Hệ thống thúc giục.
Khi nghe thấy tin này, Mạc Chi Dương vén chăn lên, dép còn không kịp xỏ đã ra khỏi phòng, đến phòng làm việc bên cạnh xem xét.
Cánh cửa khép hờ, quả nhiên đã bị động qua, vào thời điểm này, đến phòng làm việc khẳng định động cơ không trong sáng.
Mạc Chi Dương suy nghĩ một chút, cũng không biết mục đích của người đó nên không lộ ra ngoài, ngược lại gọi quản gia lên, "Ông lập tức đi chặn toàn bộ lối ra của Bạc gia, kêu người mai phục khi thấy ai đó lẻn ra ngoài thì lập tức bắt lại."
"A? Được!" Quản gia có chút chóng mặt, hiện tại cảm giác buồn ngủ đã tiêu tan, liền nhanh chóng ngấm ngầm an bài người đi làm.
Hệ thống: "Cậu trước tiên mang giày vào đi."
Vừa cúi đầu liền nhận ra mình đang đi chân đất, không khỏi bật cười, bởi vì vừa rồi quá vội vàng mà quên mất.
"Cậu cười cái gì, mau mang giày vào, cậu có biết khí lạnh xâm nhập từ dưới chân lên không?” Hệ thống còn lo lắng hơn cả cậu.
Mạc Chi Dương thản nhiên đáp: “Biết rồi, biết rồi.” Ngoan ngoãn lên lầu, mang giày vào lại đi làm việc.
Người tới đây hẳn là đã động qua trí não, Mạc Chi Dương đỡ bụng đi tới, vừa định mở ra liền bị hệ thống ngăn lại, "Đừng nhúc nhích, tôi đang tìm, phóng xạ không tốt cho trẻ em."
Hệ thống nói, tự động mở trí não ra và sàng lọc nó.
“Ồ, vậy mà còn biết điều này.” Mạc Chi Dương thực sự phải lau mắt mà nhìn.
Kể từ khi ký chủ mang thai, hệ thống đã tải xuống rất nhiều bách khoa toàn thư về nuôi dạy con cái, chẳng qua lúc trước Bạc Tư Ngự lo liệu mọi việc, nhưng bây giờ hắn không ở đây, hệ thống cảm thấy tiểu ký chủ cũng có phần của mình, đương nhiên muốn chăm sóc.
Mạc Chi Dương ngồi trên ghế, rũ mi ngủ gật.
"Hắn ta cấy vào một thứ gì đó, tôi đã điều tra toàn bộ, cậu xem xem."
"Ừm.” Mạc Chi Dương mở to mắt nhìn màn hình ảo dài một mét, rộng hai mét trước mặt, hệ thống lấy ra đều là một số bưu kiện linh tinh.
Nhưng nội dung lại thập phần trí mạng, sau khi đọc xong Mạc Chi Dương liền nhíu mày, "Nếu những bưu kiện này bị phát hiện, thì Bạc Tư Ngự liền không phải là mất tích, mà là thông đồng với kẻ thù phản quốc."
Cũng thật ngoan độc, hủy hoại danh tiếng của hắn theo cách này, Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, "Xóa hết đi."
"Được rồi." Hệ thống đen bưu kiện xoá bỏ vĩnh viễn, đảm bảo dùng cách gì cũng không thể tìm về, sau khi giải quyết xong những việc này, liền vội vàng thúc giục, "Cậu mau đi nghỉ ngơi!"
Mạc Chi Dương đỡ bụng đứng lên, “Biết rồi biết rồi.” Này so với kia còn lải nhải hơn*.
(*) Chỗ này kiểu "ng này so với người kia còn lải nhải hơn" nhưng do hệ thống k phải ng, vs lại mấy ng kia k phải đồ vật hay gì gì đó nên tui để z.
Bụng đã được sáu tháng nên có thể cảm nhận rõ ràng cử động của thai nhi, Mạc Chi Dương nằm trên sô pha, dùng ngón tay chọc chọc vào bụng, có chút kỳ diệu.
"Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh!"
Quay đầu lại liền nhìn thấy quản gia tiên sinh đang bước nhanh đến, ngáp một cái rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Sáng nay chúng ta đã bắt được một người lẻn ra ngoài.” Quản gia nói, hơi cúi người, hạ giọng, “Sáng nay tôi đã nói qua, bất luận kẻ nào cũng không được phép ra ngoài. Gã vừa mới bị tôi bắt được, lấy cớ nói đi ra ngoài để mua đồ dùng nhà bếp, nhưng chúng tôi tìm thấy một vật trong phòng của gã."
Mạc Chi Dương gật đầu, "Đưa tư liệu* của gã cho tôi, nhân tiện đưa người vào đây."
(*) Tư liệu: thông tin cá nhân.
Người đang quỳ trước mặt là một Beta bình thường, Mạc Chi Dương ngồi khoanh chân trên sô pha, nhìn người đang quỳ trước mặt mình, cũng không nói nhiều, "Là ai ra lệnh cho anh làm như vậy?"
Bành Tứ không nói lời nào, quỳ xuống và cúi đầu, ý đồ tránh thoát sự tra hỏi.
Thấy gã không nói lời nào, Mạc Chi Dương cũng không giận, đem tờ giấy trong tay ném xuống cạnh gã, cười hỏi: "Em trai anh không phải còn ở bệnh viện sao? Để cậu ta chết trước mặt anh được không?"
Con người à, luôn có điểm yếu, nắm được mệnh môn* lo gì không mở miệng.
(*) Mệnh môn: cái cổng của cuộc sống. Bản dịch chỉ đăng tại [email protected]@d và W0rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDinH99, những nơi khác đều là ăn cắp!
"Cậu!” Bành Tứ hiển nhiên không ngờ cậu lại nói như vậy, trợn to hai mắt nhìn người có diện mạo đáng yêu nhưng tàn nhẫn trước mặt.
Mạc Chi Dương lười nhác vươn vai, thản nhiên hỏi: "Tôi cũng thật tò mò, không biết người đứng sau anh có thế lực lớn hay Bạc gia có thế lực lớn hơn."
Hiển nhiên Bành Tứ biết phải làm gì, loay hoay một hồi vẫn mở miệng: "Là Anh Điền tiên sinh."
Anh Điền?
Cái tên này thật ngoài dự đoán, chẳng lẽ vì yêu sinh hận? Nhưng cũng không đúng, dựa theo tu dưỡng* của Anh Điền không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này.
(*) Tu dưỡng: rèn luyện, trau dồi để nâng cao phẩm chất đạo đứ. Tu dưỡng đạo đức.
Huống chi Bạc Tư Ngự còn là nguyên soái của đế quốc, sự an nguy của hắn liên quan đến việc ngăn chặn và kiểm soát toàn bộ đế quốc, nên Anh Điền khó có khả năng làm như vậy.
Mạc Chi Dương nhắm mắt lại bắt đầu suy tư, nghĩ đến hai tháng trước Anh Điền từng xảy ra chuyện, đột nhiên mở mắt ra, "Quản gia, ông liên hệ với Galileo nói ta có chuyện muốn tìm anh ta."
Galileo vội vàng đến đây, nhìn thấy kẹo sữa nhỏ khẽ cau mày, đi tới ngồi trên sô pha, "Em có việc gì sao?"
"Tôi nghi ngờ việc Bạc Tư Ngự mất tích có liên quan đến Anh Điền. Hôm qua có người lẻn vào phòng làm việc cấy vào không ít văn kiện, hôm nay người bị tôi bắt được, thú nhận là Anh Điền muốn gã làm như vậy, tôi muốn nhờ anh giúp một chút." Mạc Chi Dương vuốt bụng.
Không hỏi gì, Galileo đồng ý ngay, "Được."
Xét về tình và lý, kẹo sữa nhỏ sẽ không làm hại đến Bạc Tư Ngự.
Cũng là bữa trà chiều tại một căn phòng, nhưng lần này lại đổi thành Galileo và Anh Điền.
"Galileo thượng tướng, ngài không đi tìm Nguyên soái đại nhân mà lại tới tìm tôi là có ý gì?” Anh Điền ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, có chút cứng ngắc.
Galileo nhận thấy người trước mắt có chút khác thường, nhưng cũng không chọc thủng, thẳng thắn nói: "Tôi muốn nhà cậu giúp tôi ngồi lên vị trí Nguyên soái."
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Anh Điền cười lạnh một tiếng, trực tiếp đứng lên, "Tôi nghĩ Nguyên soái đại nhân sẽ cảm thấy xấu hổ vì có một người bạn như anh."
Nói xong trực tiếp quay đầu rời đi, tan rã trong không vui.
Sau khi mọi người rời đi, Mạc Chi Dương mới từ trong căn phòng nhỏ bên cạnh đi ra, vừa ra tới đã ngửi thấy mùi gay mũi của tinh dầu tổng hợp, nhíu mày nói: "Cậu ta không phải Anh Điền."
Cậu đã ngửi qua tin tức tố của Anh Điền, nó rất tự nhiên, tươi mát thấm vào ruột gan, nhưng mùi này lại không giống.
"Đúng vậy.” Galileo cũng phụ hoạ, tuy rằng diện mạo giống nhau nhưng mà động tác vẫn kém hơn một chút, Anh Điền là quý tộc thế gia, gia giáo nghiêm khắc, đi đứng nằm ngồi đều đã được huấn luyện qua, ưu nhã đẹp mắt.
Vừa rồi thấy tư thái của cậu ta cứng đờ không, được tự nhiên mà giống như bắt chước hơn.
Một người bắt chước Anh Điền, làm thế nào mà cậu ta lại giấu diếm được nhiều người như vậy và biến thành Anh Điền?
"Tôi hơi mệt, chuyện tiếp theo sẽ giao cho anh.” Mạc Chi Dương rõ ràng có thể nhận thấy được thân thể có gì đó không ổn, đặc biệt là khi thức dậy mỗi ngày đều chậm chạp hầu hết thời gian trong ngày.
Ngày thường thì bụng cũng sẽ thường co rút đau đớn, quả nhiên lo lắng quá độ sẽ không tốt cho đứa bé.
Thông cảm cậu đang mang thai, Galileo gật gật đầu, "Được, muốn tôi đưa em về không?"
"Không cần." Mạc Chi Dương ngáp một cái và rời đi.
Ngồi trong phi hành khí, Mạc Chi Dương nhìn cảnh vật bên ngoài, tự lẩm bẩm một mình: "Thực xin lỗi nhãi con, ta* sẽ không tìm cha khác cho con."
(*) Chỗ này để "tôi" thì kì kì, để gì cũng k hợp nên để z.
Có rất nhiều người trên thế giới, nhưng tôi chỉ thích một người.
Quản gia trầm mặc: Lớn tuổi quả nhiên liền thích tình yêu ngọt ngào như vậy.
Sau đó mọi việc đều được giao cho Galileo, còn Mạc Chi Dương thì ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.
Nghỉ ngơi nửa tháng cuối cùng cũng khôi phục được một chút, bụng càng lớn cử động càng bất tiện.
Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Mạc Chi Dương nằm trên ghế sô pha ngáp một cái, trong phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn màu cam ấm áp, trong phòng bật lò sưởi, phủ một tấm chăn san hô, cũng không cảm thấy lạnh.
Chờ đợi hắn đã trở thành một thói quen.
"Lúc nào cũng ngủ trên sô pha, bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?"
Trong mơ hồ dường như nghe thấy giọng nói của Bạc Tư Ngự, đột nhiên mở mắt ra lại chỉ thấy phòng khách trống rỗng, khẽ thở dài, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đứng dậy về phòng đi ngủ.
Một buổi chiều, Mạc Chi Dương mạnh mẽ lên tinh thần trò chuyện với hệ thống.
"Mày nói xem, nhãi con sẽ phân hóa thành cái gì?” Hệ thống thật ra cũng rất mong đợi.
Mạc Chi Dương vuốt bụng, nằm nghiêng ở trên sô pha, "Tao nghĩ an toàn khỏe mạnh là được rồi, không quan trọng là Alpha hay Omega."
“Ngoài ra, gần đây tôi đang nghiên cứu liệu có thể tách một hệ thống nhỏ ra không, kết quả hình như chỉ có Chủ Thần mới có thể tạo ra nó một lần nữa.” Hệ thống có chút đáng tiếc.
"Dựa theo cốt truyện, Bạc Tư Ngự không có con, vì vậy cậu nên chú ý đến những yếu tố không thể kiểm soát được, suy cho cùng sức mạnh của cốt truyện là rất lớn."
Sau khi lảm nhảm xong lại không nghe thấy tiếng trả lời, quả nhiên lại ngủ rồi.
"Lúc nào cũng ngủ trên sô pha, bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?"
Mạc Chi Dương trong mơ hồ nghe thấy giọng nói của Bạc Tư Ngự, còn tưởng rằng đó là ảo giác nên không mở mắt ra, thẳng đến khi được ai đó bế lên mới ngơ ngẩn.
Vòng tay quen thuộc, còn có mùi trà xanh quanh quẩn lại khiến hai mắt Mạc Chi Dương đỏ hoe.
“Anh đã trở về.” Bạc Tư Ngự chặn ngang đem người bế lên, người trên tay tuy nặng, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt đã gầy đi không ít, nhưng bụng lại lớn hơn rất nhiều.
Mạc Chi Dương há mồm, “Anh.” Một tiếng anh vừa thốt ra lại không biết nói cái gì nữa, nghẹn một hồi lâu mới nói: “Anh trước tiên đi tắm rửa một chút đi.”
"Phụt.” Bạc Tư Ngự không kìm được mà cười thành tiếng, “Được rồi.”
Thẳng đến khi có tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, Mạc Chi Dương mới tỉnh táo lại, thấy bản thân đã ngồi trên giường với bộ quần áo bẩn ở cạnh chân mà Bạc Tư Ngự thay ra.
Bò tới, nắm lấy quần áo đều là mùi của hắn, đặt lên mũi hít sâu một hơi, "Anh ấy về thật rồi!"
“Ừ.” Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm, nhãi con không phải đơn thân, thật tốt quá.
Bạc Tư Ngự đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Dương Dương vậy mà đang ngửi quần áo bẩn của mình, ngoài ra trên giường cũng là quần áo của mình.
Hai mắt tối sầm, lại cảm thấy lúc này không nên phá hỏng bầu không khí, liền đi tới, "Dương Dương làm sao vậy?"
Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, chân thật như vậy mới hoàn toàn tiếp thu hắn đã trở về, run rẩy vươn tay ra, "Anh ôm em một cái."
"Ừm.” Bạc Tư Ngự cúi người ôm lấy cậu.
Trên người hắn còn vương hơi nước, nhưng Mạc Chi Dương lại cảm thấy vô cùng an tâm, túm lấy cổ áo của hắn chủ động hôn lên.
Hiện tại không muốn nghĩ đến những việc khác, chỉ muốn chứng minh rằng hắn đã trở lại.
Bạc Tư Ngự bị nụ hôn làm cho ngây người, nếu Dương Dương đã chủ động, vậy chẳng phải mình có thể ăn thịt sao? Đè cổ cậu lại bắt đầu chiếm đoạt.