Khi đóa hoa đào đầu tiên trên cành vừa nở rộ, tin chiến thắng từ tiền tuyến truyền về, chúng ta đã thắng trận.
Dưới sức tấn công dồn dập như thác đổ của quân Hán, Tây Nhung không thể chịu nổi nữa. Đoạn Dương Công chúa bị buộc phải tái ký hiệp ước với triều đình, nhưng Lý Mộ Thần không dễ dàng buông tha cho nàng. Tây Nhung buộc phải cắt nhượng vài thành trì, bồi thường hàng trăm dặm đất màu mỡ, và tình hình nội bộ trở nên rối ren, không còn đủ sức để quấy nhiễu phía đông.
Đại quân không lâu nữa sẽ khải hoàn về triều. Ta đoán rằng Lý Mộ Thần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đã lâu rồi ta không thấy hắn nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Ta muốn hỏi Lý Mộ Thần xem hắn muốn ăn gì, để ta làm cho hắn, một sự kiện đáng ăn mừng như vậy không thể bỏ qua. Ta định bảo Huệ Tâm đến Kiến An cung hỏi, nhưng nhìn thấy tiết trời mùa xuân ngoài cửa, ta lại đổi ý, quyết định tự mình đi.
Khi ta gần đến Kiến An cung, một tiếng ồn ào hỗn loạn bất ngờ làm ta giật mình. Một cung nữ nhếch nhác, rối bời từ một góc hẻm chạy ra, lảo đảo về hướng Kiến An cung. Phía sau nàng là vài tên thái giám lực lưỡng, tay cầm gậy, lớn tiếng quát nàng dừng lại.
Một trong số đó nhanh chóng đuổi kịp, vung gậy quét mạnh vào chân nàng, làm cung nữ loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Các thái giám khác nhanh chóng bao vây nàng. Thái giám quản sự nắm lấy cổ áo nàng, giận dữ tát mạnh vào mặt và mắng: "Tiện tì! Có lẽ bình thường đánh ngươi còn nhẹ quá! Lôi về đánh đòn thật mạnh cho đến khi ngươi biết nghe lời!"
Ta còn đang thắc mắc không biết cung nữ này là ai mà dám làm loạn như thế, thì Huệ Tâm đã bước lên phía trước, nghiêm khắc quát: "Hỗn xược! Hoàng hậu nương nương ở đây, dám lớn tiếng trong cung, không sợ kinh động đến nương nương sao?"
Các thái giám vội vàng cúi rạp xuống hành lễ. Tên thái giám quản sự dập đầu xin tội: "Nương nương thứ tội, thực sự là do tên nô tì này không nghe lời, dám lợi dụng lúc canh giữ không cẩn thận mà trốn khỏi Dạ đình. Nô tài sợ nàng gây chuyện trong cung nên mới đuổi theo. Mong nương nương thứ tội!"
Ta phất tay định nói không sao, thì cung nữ vừa bị đánh bỗng giằng mạnh ra khỏi tay các thái giám, kêu lên một tiếng gọi ta.
Ta nhìn kỹ nàng... cung nữ đó chính là Tống Giai Nhược.
Tống Giai Nhược bò bằng cả tay lẫn chân đến trước mặt ta, dùng đôi tay đầy vết bầm tím nắm lấy vạt váy ta, hạ mình cầu xin: "Nương nương, ta nghe nói cha ta ở Phù Viễn bị bệnh nặng, bệnh rất nặng. Ta cầu xin người, xin người nói giúp với bệ hạ, có thể tìm một lang trung chữa bệnh cho cha ta không... Ông ấy từng chém giết trên chiến trường, cũng có công với triều đình, xin người giúp ta, xin bệ hạ ban ơn tha cho ông ấy một mạng..."
Trong lòng ta bỗng thấy đau đớn. Nàng từng kiêu ngạo biết bao, từng ganh ghét ta, không chịu cúi đầu trước mặt ta. Giờ đây phải hạ mình cầu xin như thế, có lẽ còn khó hơn là giết nàng. Nhưng vì gia đình, nàng nguyện làm tất cả.
Ta đối mặt với Tống Giai Nhược lúc này, có lẽ cũng giống như cha ta từng đối diện với các đồng liêu dưới trướng của Nhiếp chính vương. Không dám giúp, cũng không dám thương xót.
Ta cúi người, khẽ nói với nàng: "Tống Giai Nhược, ta đã là người của Lý Mộ Thần rồi, xin lỗi, chuyện này ngươi nhờ sai người rồi, ta không thể giúp ngươi."
Ta đẩy nàng ra, vội vàng muốn rời đi. Ta không thể giúp nàng, cũng không nên giúp nàng. Nếu ta nói giúp cho thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, thì cha ta sẽ phải đối mặt thế nào đây?
"Châu Dục Tuyết!" Tống Giai Nhược thê lương gọi tên ta từ phía sau.
Các thái giám thô bạo kéo nàng đi, nàng điên cuồng gào lên: "Châu Dục Tuyết! Ngươi đừng quên, Châu gia của ngươi cũng là tàn dư của Nhiếp chính vương! Hôm nay ngươi thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ không sợ sau này Châu Dần cũng gặp quả báo giống vậy sao?"
Các thái giám vội vàng bịt miệng nàng, gần như làm nàng nghẹt thở.
Ta khựng lại, không thể bước thêm bước nào. Nàng nói gì? Quả báo.
Không biết vì sao, cảm giác bất an đã bị kìm nén từ lâu đột nhiên bùng phát, lan tràn khắp cơ thể. Ta có một thôi thúc muốn quay lại đối diện với Tống Giai Nhược, và nói với các thái giám: "Các ngươi thả nàng ta ra."
Khi họ buông tay, Tống Giai Nhược đã bất tỉnh, không còn tỉnh táo nữa.
Ta chỉ còn cách gọi Yến Thành Lương đến, nhờ hắn xem qua vết thương của Tống Giai Nhược.
Yến Thành Lương đến rất nhanh, đặt hộp thuốc xuống và trừng mắt nhìn ta: “Châu Dục Tuyết, ngươi đúng là có lòng Bà Tấm, ngươi quên nàng ta đã hãm hại ngươi như thế nào rồi sao? Ta chưa bỏ độc cô ta, cũng xem như đã làm việc thiện rồi.”
Ta không thèm đôi co với hắn, chỉ thở dài tự giễu: “Được rồi, Thái y đại nhân, coi như giúp ta lần này đi.”
Yến Thành Lương bắt mạch cho nàng, rồi ngồi cùng ta ở ngoài viết phương thuốc, vừa viết vừa nói: “Thôi, nàng ta cũng là người đáng thương. Tống tướng quân đã qua đời ở Phù Viễn, không có ai lo liệu hậu sự cho ông ta, còn Tống Giai Nhược thì bị giam ở Dạ đình, chắc nàng ta vẫn chưa biết tin tức này.”
Ta giật mình, vô thức bẻ gãy móng tay cái của mình mà không cảm thấy đau.
“Tống tướng quân... đã qua đời rồi ư?”
Yến Thành Lương gật đầu: “Chuyện đó xảy ra từ hơn nửa năm trước, ta cũng chỉ tình cờ nghe được.”
Hắn viết xong phương thuốc và đưa cho ta xem: “Ta sẽ bảo Thái y viện sắc thuốc rồi đưa tới cho ngươi. Nếu không còn việc gì khác, ta về trước, nhà ta có tin vui, Nhiên Nhiên đang có thai, gần đây ốm nghén nhiều, ta phải về xem sao.”
Ta nghe những lời đó, lòng ta bỗng trở nên trĩu nặng. Người khác đều đi theo con đường may mắn của mình, còn ta lại như kẹt trong vũng lầy, không cách nào thoát ra được.
Khi tiễn Yến Thành Lương ra ngoài, ta vô ý bước hụt một bậc thềm, cả người ngã nhào xuống đất.
Hắn quan sát sắc mặt của ta, đôi lông mày dần nhăn lại: “Châu Dục Tuyết, ngươi không ổn, ngươi có phải đang có chuyện trong lòng đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Câu hỏi của hắn khiến tất cả những phòng thủ trong lòng ta đổ vỡ. Nước mắt của ta rồi bất giác tràn ra.
“Ta sợ, Yến Thành Lương, ta rất sợ.” Ta khóc và nói: “Yến Thành Lương, ngươi nói xem, có phải sẽ có một ngày, cha ta cũng sẽ trở thành như Tống tướng quân không?”
“Sẽ không đâu, Châu Dục Tuyết, thúc thúc nhất định sẽ bình an vô sự.” Yến Thành Lương vừa nắm lấy vai ta, truyền cho ta sức mạnh: “Nghe ta, về phòng nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không?”
Được, ta sẽ nghe theo lời Yến thái y, trở về đi nghỉ.
Bầu trời không biết đã âm u từ lúc nào, những tấm màn dày che khuất ánh sáng, ta mắc kẹt trong những cơn ác mộng, mồ hôi lạnh toát khắp người.
Trong giấc mơ, ta thấy cha ta, ông cầm gươm đứng giữa chiến trường đầy sương mù. Ta gọi to phía sau ông, nhưng khi ông quay người lại, trên người đã đầy máu. Ta chạy đến bên ông, nhưng ông lại ngã xuống, chỉ còn ta bơ vơ trong làn sương, tìm mãi cũng không thấy ông đâu.
Ta choàng tỉnh, giật màn ra. Căn phòng tối om, ánh chiều tà bị những đám mây đen che phủ, cảm giác cô đơn lạnh lẽo như thể ta bị cả thế giới bỏ rơi.
Có gì đó không ổn, tất cả đều không đúng.
Ta không kịp mang giày, chạy chân trần ra ngoài, tìm lấy hộp đựng thư, rồi ngồi thụp xuống đổ tất cả những lá thư mà cha đã viết cho ta ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương!” Huệ Tâm hốt hoảng đuổi theo ta, có lẽ bầu không khí quá lặng lẽ khiến nàng không dám tiến lại gần.
Ta mở bức thư cuối cùng mà cha ta đã gửi. Nhìn hai từ cuối cùng trong thư, “an tâm, an tâm.”
Một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy, làm nhòe chữ “an,” không còn nhận ra được nữa.
Ta đã nhận ra điềm này từ lâu. Nhưng ta không muốn tin, ta luôn lừa dối chính mình, hy vọng mình có thể nhận ra muộn hơn, muộn hơn nữa.
“Đừng nói dối ta nữa.” Ta cắt ngang lời nàng mà không chút do dự.
“Huệ Tâm, ngươi là người do Lý Mộ Thần cử tới bên ta, người được bệ hạ chọn lựa chắc chắn không thể tầm thường. Ngươi đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, mọi thứ ngươi nhìn thấy đều khắc ghi trong trí nhớ, thậm chí ngươi còn có thể bắt chước bút tích của người khác, đến mức người viết cũng khó phân biệt được. Ta đã hỏi ngươi rằng bức thư này có phải là do cha ta viết không, và ngươi đã nói rằng có lẽ do thuộc hạ viết thay. Thực ra, bức thư này là do ngươi viết, đúng không?”