Mọi người tan học sớm, giải tán sự ồn ào, ai nấy tự về phòng mình.
Vũ Thanh vẫn luôn tỏ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn đến khó thở rồi. Trước nay Thế Long rất ít khi ra mặt thay người khác như vậy, càng sẽ không can thiệp vào những chuyện của người phàm, nhưng nay hắn thà đứng trước mọi người bẽ mặt Trần Lão Sư mà đứng về phía Hạ Chi Vân.
Vũ Thanh lại càng biết rõ Thế Long đối với Chi Vân như vậy không phải chỉ vì đồng cảm, mà là thật sự trong lòng đã dao động rồi. Hạ Chi Vân đúng thật ngoại hình rất giống biểu tỷ, nhưng tính cách, phong thái có điểm nào xứng với huynh ấy chứ?. Lại càng làm Vũ Thanh cảm thấy tức hơn là một người phàm thường lại có linh lực hiếm như vậy. Nhớ tới trước đây mọi sự hào quang của cô đều bị Phượng Chi xoá mờ. Mà bây giờ đến ngay cả một người phàm vô dụng cũng cuỗn hết ánh sáng của cô.
Vũ Thanh tức giận về phòng, Đại Châu đã thấy được tâm trạng của cô có chút bất ổn nên đi theo.
- “Tâm trạng không tốt sao?”
Đại Châu vừa ngồi xuống bàn trong phòng Vũ Thanh vừa cầm tách trà rót cho cô một ly.
- “Còn phải hỏi sao? Huynh không thấy Thế Long huynh ấy có bênh Hạ Chi Vân ra mặt hay sao. Nếu là Phượng Chi tỷ tỷ thì ta không nói. Nhưng Hạ Chi Vân kia cho dù ngoại hình có giống, thì vẫn trong thân xác phàm trần. Làm sao xứng được với huynh ấy chứ?”
Vũ Thanh tức giận cầm ly trà lên một hơi uống hết. Thật sự là tức giận mà nóng cả người.
Đại Châu vẫn ôn nhu cất giọng ôn tồn nhẹ nhàng:
- “Muội không cần để ý đến Hạ Chi Vân, Thái Tử dù sao cũng mang trong mình trọng trách, sẽ không đánh mất chừng mực vì một người phàm đâu. Thái Tử còn chấp niệm với công chúa nên đối tốt với cô ấy chỉ là vì ngoại hình có phần giống thôi. Muội đừng lo lắng quá.”
- “Dù sao thì cũng không nên để cô ta tiếp cận Thế Long. Thân phận huynh ấy đặc biệt, không thể vướng vào cô ta được. Nếu như cô ta còn cố tình ra vẻ trước mặt Thế Long. Chắc chắn ta sẽ tự tay diệt trừ cô ta.”
Đại Châu biết rõ Vũ Thanh cũng chỉ hùng hổ, mặc dù nói ra lời nói không hay nhưng nếu đến nỗi giết một người thì sẽ không có khả năng. Tính tình Vũ Thanh trước nay dễ nóng giận, lại hơi kiêu ngạo, hắn cũng để mặc nghe cô ta trút giận qua lời nói. Đợi sau khi cô nguôi giận thì sẽ bình thường lại thôi.
———-
Hạ Chi Vân sau khi không còn bị mọi người vây quanh nịnh nọt, cuối cùng cũng được hít thở bình thường, nếu bọn họ còn hỏi nữa có khi cô lại buột miệng mà tự tiết lộ sự thật cũng nên. Cũng may nay tan học sớm chứ không sẽ bị mọi người hỏi đến mệt chết thì thôi.
Bây giờ đã đến giờ trưa, cô không về phòng nghỉ ngơi mà quyết định đi đến nhà bếp. Bình thường sau khi đầu bếp nấu xong đều để sẵn phần ăn của mọi người trên bàn, sau đó mọi người sẽ đến lấy.
Cô đợi một hồi sau khi trong bếp không còn ai nữa mới bước vào.
Nhìn phần ăn của mình ở trên bàn, trong lòng cô không khỏi hiện lên nỗi chán nản, mấy ngày nay Trần Lão sư kia nói rằng muốn tu luyện hiệu quả thì cần phải ăn thanh đạm để cơ thể trở nên thanh khiết mới dễ tu tiên, vì thế mà bữa ăn hầu hết đều là chay, thậm chí khẩu phần ăn cũng bị giảm đến phân nửa. Hạ Chi Vân đã đói đến nỗi hoa mắt rồi, nhìn đâu cũng thấy nào là đùi gà, chân giò nhưng khi cắn vô chỉ toàn là rau, đậu phụ lại khiến cô ngán đến nuốt không trôi.
Vì vậy nhân cơ hội không có ai, phải kiếm thêm đồ ăn mới được!. Sau một hồi lục lọi khắp nhà bếp cũng chỉ kiếm được mấy cái màn thầu cùng với một cái chân giò heo chưa chế biến. Cô nhét màn thầu vô trong miệng ăn cho đỡ đói rồi bỗng nảy ra suy nghĩ sẽ chế biến chân giò này thành bữa ăn của mình. ‘Đã đến lúc thể hiện kỹ năng học lỏm của bổn cô nương ta rồi!’
Nguyên liệu đã có sẵn, cô quyết định sẽ nấu món chân giò khâu nhục, ở trên phiên chợ đã từng nhìn thấy người ta làm qua một lần, vì vậy cô đơn giản có thể nhớ và làm theo. Mặc dù cách cầm dao, cách chế biến cũng có hơi vụng về nhưng công thức cách nêm nếm đều gần như tỷ lệ đúng.
Sau một hồi loay hoay cuối cùng món chân giò khâu nhục đã xong. Đang chuẩn bị chén đũa để thưởng thức, thì bỗng cô nghe tiếng bước chân ở ngoài, cô hốt hoảng vội vàng trốn vô góc bếp mà chưa kịp dọn dẹp hiện trường.
“Ay ya! Lão già Trần Minh này lộng hành đến nỗi khẩu phần ăn cũng cắt xén, lại toàn là đồ chay, đói chết ta rồi!”
Lôi Chi Kỳ bước vừa bước vào phòng bếp đã ngửi thấy một mùi thơm từ chân giò hầm. Hắn ta còn nghĩ chẳng lẽ lão già đó nổi lòng tốt mà đã thêm món rồi sao?
Lôi Chi Kỳ bước đến thấy một nồi chân giò heo khâu nhục, bụng đã đói đến cồn cào. Không khác gì Hạ Chi Vân, hắn đến đây để tìm đồ ăn. Mấy nay nghe theo lời Trần Minh nói rằng bản thân phải làm gương cho đệ tử mà hạn chế ăn đồ mặn. Hắn cũng đã đói đến không chịu nổi, là một người có khẩu vị ẩm thực cao làm sao có thể bỏ được mấy mỹ vị nhân gian được cơ chứ.
Hắn cầm chén đũa sẵn có trên bàn, ăn liền lúc đã hết nửa nồi. Nội tâm Hạ Chi Vân lúc này đang thực sự gào thét, chuẩn bị bữa ăn lâu như vậy, cô còn chưa ăn miếng nào mà hắn đã ăn một phát gần hết nguyên nồi rồi!.
Lôi Chi Kỳ thì khỏi phải nói rồi, hắn đã nhịn ăn mấy ngày, bụng đói đến cồn cào. Hơn nữa món khâu nhục này thật sự rất ngon, hơn hẳn tay nghề của mấy tên đầu bếp tạm bợ ở tiên môn. Nhưng hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, lại tiếp tục ăn đến khi chỉ còn một miếng.
Lúc này không thể chịu được nữa, Chi Vân liền đứng lên ngăn cản Lôi Chi Kỳ đang định chén sạch miếng chân giò còn lại.
- “Dừng lại!”
Lúc này cả hai người đều nhìn nhau ngạc nhiên.
- “Sao lại là Chưởng môn?”
- “Sao lại là cô?”
Cả hai lên tiếng cùng lúc. Chi Vân chẳng nào ngờ được người ăn vụng món ăn cô dày công chế biến nãy giờ là Chưởng môn, người đứng đầu môn phái.
Lôi Chi Kỳ cũng như chết lặng khi biết Hạ Chi Vân trốn đằng sau bếp nãy giờ, vậy thì việc hắn ăn trộm đồ ăn không phải sẽ bị bại lộ mà truyền khắp môn phái sao, như vậy sẽ rất mất mặt. Cho dù hắn không quan tâm lắm mấy chuyện trong môn phái nhưng lại rất quan tâm danh tiếng của mình đó nha.
Ngay lúc cô đang định mở miệng thì Lôi Chi Kỳ đã lên tiếng trước:
- “Đừng, Đừng, đừng! Cô đừng la lên có được không?. Lỡ mọi người biết thì chết chắc đó.”
Hắn thấp thỏm quay đầu xem của phòng bếp đã đóng chưa, xác định cửa đã đóng cũng an tâm hơn phần nào.
Lúc này Hạ Chi Vân mới lên tiếng:
- “Không.. không phải chứ Chưởng Môn, sao ngài lại ở đây?”
- “Cô bị ngốc sao? Nhìn thế này mà không đoán ra được ta đang ăn trộm à!”
Hạ Chi Vân lại quá bất ngờ vì cách nói chuyện quá tự nhiên của hắn, thế này là tự thừa nhận luôn rồi sao, không hề có một chút phủ nhận chống chế?
- “Ể mà khoan đã Hạ Chi Vân, sao cô lại ở đây?”
Chưa hết ngạc nhiên thì cô lại bị câu hỏi của hắn làm cho thấp thỏm, gương mặt trở nên lo lắng. ‘Không phải chứ! Số ta lại có thể xui đến vậy, vừa mới qua ải ngự kiếm được ở lại. Chẳng lẽ lại bị đuổi bị vì trộm thức ăn trong thiện phòng sao?’
Ngay lúc đang lo lắng thì bỗng nhiên một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu ‘ Không đúng! Chưởng môn cũng đến đây ăn trộm, đây cũng không phải là xui xẻo. Nếu bị kéo xuống nước, vậy cứ bám víu Chưởng Môn là được rồi!.”
Nghĩ đến đây gương mặt cô cũng trở nên không còn sợ nữa, ngược lại có chút ngạo nghễ, nở một nụ cười có phần đê tiện mà đáp lại lời Lôi Chi Kỳ:
- “Ta… vốn dĩ món khâu nhục này là do ta nấu, Chưởng Môn lại đến đây ăn trộm… Ta phải báo cho tất cả mọi người trong phái biết!”
Nói rồi cô hiên ngang bước ra ngoài nhưng bị Lôi Chi Kỳ ngăn cản kịp thời:
- “Khoan khoan đã bà nội của ta, cô nghe ta giải thích đã…”
——-
Hai canh giờ sau, ở phòng Lôi Chi Kỳ. Hắn và Hạ Chi Vân đang ngồi trước bậc thềm cửa vừa ăn nho, vừa nói chuyện.
- “…Chuyện là như vậy đó… ta cũng không dễ dàng gì mà!”
Lôi Chi Kỳ vừa nói vừa mếu máo giả khóc, mắt hí ra nhìn biểu cảm của Hạ Chi Vân. Cô nghe chuyện cũng gật gù tỏ vẻ thông cảm:
- “Đúng là làm Chưởng Môn lại có áp lực đến như vậy. Bị bỏ đói 20 năm làm sao mà chịu được chứ. Ta đây còn không chịu được mà.”
- “Đúng, đúng, đúng… Cô nói không sai… ta cũng thật khổ mà….huhu”
Lôi Chi Kỳ vẫn tiếp tục diễn, trong lòng hắn ta cũng tự khâm phục tài năng diễn xuất của chính mình, nếu không làm Chưởng môn thì hắn đi diễn kịch cũng kiếm được bội tiền.
Cũng không ngờ sau khi Phượng Chi mất trí nhớ lại biết quan tâm người khác như vậy, có thể ngồi nghe hắn bịa chuyện suốt hai canh giờ mà không tức giận. Nếu mà là trước đây đừng nói là có thể bịa chuyện, chỉ cần hắn hó hé một tiếng than vãn đã bị Phượng Chi bắt câm miệng lại rồi.
Hạ Chi Vân thấy hắn khóc thì vỗ vỗ vào lưng hắn, hành động giống như dỗ trẻ nín khóc. Sau đó lại vuốt vuốt đầu tóc bạch kim của hắn giống như nịnh thú cưng, hắn cũng trợn tròn mắt không biết cô đang làm gì. Coi hắn là trẻ con hay thú cưng? Cơn tức trong người đang chuẩn bị bộc phát thì Hạ Chi Vân lại cất giọng nhẹ nhàng an ủi:
- “Không sao đâu! Sau này ta nấu cho Chưởng Môn ăn. Yên tâm không lấy tiền, ngài không cần phải ăn lén đồ ăn nữa.”
Lời này khiến hắn đơ người một lúc, lại thấy cô cười một cách hồn nhiên như vậy. Lúc này hắn cảm thấy giấu thân phận của cô có vẻ lại tốt hơn. Lần đầu tiên hắn và cô nói chuyện hoà hợp như vậy, không giống như Phượng Chi kiệm lời trước đây. Cũng là lần đầu cô quan tâm đến chuyện của hắn mà an ủi ắn.
Mặc dù cô bị mất trí nhớ nhưng hắn cuối cùng cũng nhận ra rằng thật ra đây mới chính là con người thật của cô, một người thật sự thoải mái thể hiện cảm xúc thật của mình chứ không phải lớp vỏ ngoài cứng rắn mà Phượng Chi đã tự tạo ra cho bản thân suốt ngàn năm qua.