Tuyết Liên sau khi rời khỏi Thiên Giới đã được người của Ma Giới cứu giúp nên đã gia nhập Ma giới và sau khi Ma Đế qua đời đã truyền hết Ma lực cho bà, bà trở thành Ma Đế.
Lúc này mới phát hiện mang long thai. Sinh ra một con rồng băng đặt tên là Tuyết Cảnh Nguyệt, hắn mang trong mình tiên tuỷ có thể phi thăng thành thần.
Sức khoẻ bà cũng dần suy yếu. Bà luôn bắt Cảnh Nguyệt luyện tập khắc khổ và phải thu thập sức mạnh Cửu Linh Mạn trở thành kẻ mạnh nhất để trả thù Thiên Giới.
Không lâu sau, bà qua đời, Tuyết Cảnh Nguyệt trở thành Ma Tôn, cũng sở hữu Tà cốt cùng với ma lực do Tuyết Liên truyền lại, trong người hắn vốn đã mang Tiên Tuỷ nay lại có thêm Tà cốt khiến cơ thể hắn thường xuyên bị phản phệ, nhưng hắn vẫn từng ngày chịu đựng nỗi đau đó đến khi khắc chế được sức mạnh trong cơ thể.
Tuyết Cảnh Nguyệt từ nhỏ đã sống trong hầm băng, ngày ngày tu luyện đến nỗi tóc của hắn bạc trắng. Tính cách lạnh lùng quỷ dị, vô tâm, tàn ác.
Thời gian cũng không phụ lòng người, sau vạn năm hắn đã có thể khống chế hai luồng sức mạnh trong cơ thể, có thể đồng thời sử dụng Ma lực lẫn Tiên Lực.
Vì thế mà hắn có thể ẩn nấp ở bất kỳ đâu mà không khiến người ta phát giác, hắn cũng chính là nỗi lo của Thiên Giới. Tuy nhiên ma cốt và tiên tuỷ vốn không thể dung hoà khiến cơ thể hắn vẫn luôn bị phản phệ. Cơ thể luôn trong trạng thái lạnh như băng, đi đến đâu thì không khí lạnh lan toả đến đó khiến người khác cũng phải lạnh run người.
Hắn có đôi mắt có thể giết người, cũng có thể mê hoặc người khác nên chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn chưa từng tiếp xúc nữ nhân, kể cả chạm mặt, trừ mẹ của hắn, biểu tỷ Hạ Tố Ngư và Tử Nhan là thuộc hạ thân cận của hắn.
Hắn chưa từng để ai vào mắt, chưa từng yêu ai và cũng không hề biết cảm giác yêu và được yêu là như thế nào. Hắn luôn đeo mặt nạ băng, ngoại trừ những người thân cận với hắn thì chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật, kể cả người của Ma Giới.
Sức mạnh uy phong khiến ai cũng khiếp sợ nhưng chưa bao giờ lộ diện, mọi người đều truyền tai nhau đồn đoán Ma Tôn là một con rắn tuyết.
Thân phận của Tuyết Cảnh Nguyệt không ai biết, ngay cả Thiên Đế cũng không biết Cảnh Nguyệt là con mình.
Lời đồn khắp lục giới, Ma Tôn là một xà yêu, tàn sát chúng sinh vô tội, giết người vô độ, gương mặt quỷ dị. Ai ai cũng phải khiếp sợ.
——-
1.500 năm sau khi Thế Tử Thế Long ra đời, tại Phượng Tộc, con của Đế nữ ( Phượng Ý - Đế nữ cũng là một trong những mỹ nhân đệ nhất Lục Giới) và Hoả Thần (Tân Nguyên Ngọc) là một vị công chúa chào đời, là phượng hoàng lửa duy nhất trong lục giới, khác với những người có tiên tuỷ khác, trên ấn đường của đứa bé có một dấu ấn ký hình ngọn lửa màu trắng xen kẽ màu vàng vô cùng đặc biệt.
Đế nữ vui mừng vì đứa bé cũng chính mang trong mình tiên tuỷ có thể phi thăng thần, bà đặt tên cho công chúa là Phượng Chi. Vốn đã được thiên mệnh định sẵn là hậu duệ của Thiên Giới có nhiệm vụ bảo vệ Lục Giới, Phượng Chi ngay từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc.
Càng lớn Phượng Chi càng xinh xắn như khinh vân xuất tụ.
Mặc dù là công chúa nhưng ăn mặc đơn giản, màu sắc tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khí chất lại không hề thua kém ai, đúng như khí chất một vị công chúa mạnh mẽ nhưng lại rất hiểu lễ nghi. Vẻ đẹp của Phượng Chi không chỉ nằm ở ngoại hình, mà còn ở khí chất uy nghiêm, mạnh mẽ và lòng dũng cảm phi thường.
Áp lực của Lục Giới ngày càng đè nặng lên vai một cô bé khi chỉ mới chào đời, Phượng Chi bị mẹ khống chế sự tự do, không được vui chơi thoải mái đúng như lứa tuổi, luôn phải tập luyện không ngừng nghỉ nên linh lực càng mạnh và tu vi ngày càng cao.
Nàng trở thành người mạnh nhất Phượng tộc. Đồng thời là thanh mai trúc mã và sớm có mối hôn ước với Thái Tử Thế Long do Đế Nữ Phượng Tộc và Thiên Đế sắp đặt.
Khi mới 1000 năm tuổi tu vi của nàng đã rất cao. Nàng chăm chỉ luyện tập, vào một ngày nọ nàng lên núi Hoả Ly để tu luyện, lúc này nàng vẫn còn rất nhỏ. Tình cờ lại gần nơi Lôi Chi Kỳ bị nhốt. Nghe thấy tiếng có người đang ở ngoài, Chi Kỳ vội hô to:
- Ai đang ở ngoài đấy vậy. Cứu ta với, ta đang ở trong hang động sau thác nước. Có ai không? Cứu ta với!
- Ai vậy! Ngươi ở trong thác nước sao?
Nghe thấy tiếng người kêu cứu, Phượng Chi liền hỏi. Lôi Chi Kỳ đáp:
- Ta là Tôn Chi Kỳ, Thiên Quân của Thiên Giới. Do chút sơ xuất nên ta bị nhốt ở đây nghìn năm rồi. Ngươi có thể nào giúp ta thoát khỏi đây được không?
Phượng Chi liền vào trong thác. Nhưng vì xung quanh có một kết giới. Phượng Chi không thể vào, không thể phá vỡ được kết giới, cố gắng hết sức chỉ có thể tạo ra một lổ hổng nhỏ rồi lập tức kết giới tự lấp đầy lỗ đó, nên chỉ còn cách nào khác liền dùng cặp vòng linh thú nhỏ giọt máu của mình lên cả hai vòng, rồi đeo vào tay một chiếc.
Sau đó dùng nội lực phá vỡ được một lỗ nhỏ của kết giới, rồi đưa vòng linh thú còn lại vào trong cho Lôi Chi Kỳ:
- Ngươi nhỏ giọt máu của ngươi lên chiếc vòng này đi. Linh lực của ta không đủ mạnh phá vỡ kết giới, ngươi đeo vòng này vào cùng ta hợp nhất sức mạnh sẽ phá vỡ được.
- Ngươi đang đùa ta sao. Đây là vòng linh thú, một khi đeo vào thì không thể tháo ra. Ta đường đường là Thiên Quân lại đi làm thú cưng cho ngươi sao?
- Mặc kệ ông là Thiên Quân hay là ai đi chăng nữa, một mình ông hay ta đều không thể tự phá vỡ kết giới, ông chỉ có sự lựa chọn duy nhất, nếu không thì không ông hãy ở trong đó mãi luôn đi!
- Ngươi… ngươi! Được! Đợi ta ra khỏi đây xem ta xử lí con nhóc nhà ngươi như thế nào.( hắn nói thầm)
Sau đó Chi Kỳ làm theo lời Phượng Chi nói, nhỏ giọt máu lên vòng và đeo lên tay. Sau đó tập hợp linh lực cùng với Phượng Chi phá bỏ được kết giới. Sau khi ra ngoài, Lôi Chi Kỳ liền bay đi nhưng lại bị sức hút kéo lại gần Phượng Chi.
- Không phải ông đã biết đã là linh thú, khi không có sự cho phép của ta sẽ không thể rời ra chủ nhân được 10 dặm sao? Ông là thần xà sao? Ông ngoan ngoãn làm linh thú cho ta, bảo vệ ta. Ta sẽ không làm khó ông đâu. Chỉ còn một cách là huỷ chiếc vòng trên tay ta, nhưng ngươi thừa biết, nếu chủ nhân bị thương thì linh thú đều sẽ bị phản phệ y chang, cho nên ngươi đừng cố gắng phá vỡ được chiếc vòng này. ( vừa nói Phượng Chi vừa cười khoái chí)
Hắn tức giận nhưng không thể làm gì được đành đi theo Phương Chi làm linh thú và cùng nàng tu luyện.
Một lần khác khi đi xuống núi chơi cùng ông ngoại, bất ngờ Phượng Chi bị người của Ma giới đánh lén. Ông ngoại vì bảo vệ Phượng Chi mà đỡ cho nàng một phi tiêu, cuối cùng ông chết vì trên phi tiêu có độc. Người của Ma Giới nhân cơ hội bỏ chạy.
Phượng Chi gào khóc thảm thiết, chứng kiến ông ngoại chết ngay trước mặt và vì mình mà chết, nàng ôm một nỗi đau hàng trăm năm đến tận khi trưởng thành, nàng luôn phải tự nhủ lòng mình nhất định phải giết hết sạch người Ma Giới để trả thù cho ông ngoại. Tính tình cũng từ đó trở nên nóng nảy, nhưng lại lạnh nhạt với tất cả mọi người.
,Sau khi Ma Tôn xuất quan đã nhiều lần đánh vào Thiên Giới, các vị Thần Quân đã tiêu hao thần lực phong ấn Cửu Linh Mạn, trong trận chiến đầu tiên đã bại trận khiến thần kiếm rơi vào tay Tuyết Cảnh Nguyệt.
Sau trận chiến đó, Khi Phượng Chi đã đến tuổi trưởng thành (1600 năm tuổi) đã dẫn đầu thiên binh đánh trận, nàng mặc giáp trắng, đội kim quan, cầm thần Kiếm Hoả Ly giao đấu với Tuyết Cảnh Nguyệt, vì thế mà ngăn chặn được nguy hiểm của Thiên Giới.
Ma Tôn trước giờ vẫn luôn đeo mặt nạ đen chưa bao giờ lộ mặt, mặc giáp màu đen cùng với mái tóc màu bạc trắng của hắn lại rất nổi bật. Thiên Giới vẫn chưa bao giờ thấy được gương mặt thật của hắn. Trong cuộc giao tranh tuy Thiên Giới vẫn bình an nhưng Ma Tôn cũng đã lấy được 6 loại thần kiếm, chỉ có Phượng Chi, Thế Long và Lôi Chi Kỳ là hắn chưa lấy được thần kiếm.
Phượng Chi tuy có thể giữ được thế cùng hoà binh là nhờ vào linh lực ưu thế trời ban, nhưng nàng chưa thăng thần, tu vi suy cho cùng vẫn là kém hơn so với Tuyết Cảnh Nguyệt rất nhiều. Ngoài ra nếu không nhờ vào tài mưu lược sắp xếp thiên binh chiến trận của nàng có lẽ nàng đã chết trong tay hắn từ lâu, nhưng nàng hiểu rõ không thể giữ thế cục này lâu dài.
Thiên Đế cũng đã nhận thấy sức mạnh của Ma Tôn ngày càng mạnh, nên đã tập hợp các thần quân lại cùng bàn bạc chiến sự.
Cuối cùng quyết định Liên Hôn với Ma Giới để giữ hoà khí, nhưng thật chất muốn nhân cơ hội kết giới Ma Giới được mở, Ma Tôn không đề phòng mà tấn công vào Ma Giới.
Mà người được đề xuất gả sang Ma Giới không ai khác chính là Phượng Chi. Lý do bởi nàng là người có tu vi mạnh sẽ dễ dàng phục kích Ma Tôn.
Ma Tôn Cảnh Nguyệt sau khi nhận được lời đề nghị Liên Hôn của Thiên Giới, hắn cũng đã đoán được mục đích của Thiên Giới chỉ là muốn tạm hoãn chiến mà nhân cơ hội trở binh đánh úp. Nhưng hắn vẫn đồng ý để xem thử màn kịch của người Thiên Giới.
Hắn đã cho Ma binh canh gác cẩn thận bên ngoài kết giới, chỉ cần Thiên binh đánh vào sẽ lập tức phản công.
Ngày diễn ra lễ hoà thân giữa công chúa Phượng Tộc ở Thiên Giới và Ma Tôn ở Ma Giới đã đến, trên chín tầng mây nhưng không khí vô cùng lạnh lẽo, sấm chớp hôm đó lại vô cùng lớn, Phượng Chi ngồi trên một cái kiệu màu đỏ, hỉ phục cầu kì màu đỏ, trang sức màu vàng lấp lánh, gương mặt được tô son điểm phấn vô cùng xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt là sự sắc lạnh vô cùng.
Nàng cầm một cái quạt tròn màu đỏ che đi khuôn mặt thanh tú, cũng là che đi sự uất hận trong lòng để chuẩn bị thời cơ.
Tuyết Cảnh Nguyệt đứng ở giữa chính điện, cũng mặc hỉ phục màu đỏ, trên trán có dấu ấn màu đen đỏ tượng trưng cho người đứng đầu Ma Giới là Ma Tôn, hắn hiện lên là một nam nhân vô cùng hoàn mỹ, lần này hắn không còn đeo mặt nạ nữa, mái tóc màu bạc trắng đặc trưng của hắn lại khiến hắn càng trở nên đẹp hơn.
Ngay cả Phượng Chi khi nhìn thấy Ma Tôn cũng không ngờ hắn ta lại đẹp đến vậy, có thể nói ở khắp lục giới, ngay cả Thế Long cũng thua vài phần. Nhưng trên gương mặt lại vô cùng lạnh, sát khí đều hiện rõ, ai nấy khi nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Không khí hôn lễ âm trầm khó đoán, lại khiến người ta lạnh sống lưng, không hề có chút ấm áp của một hôn lễ vốn nên có.
Bước chân Phượng Chi xuống kiệu, tiến vào chính điện Ma Giới, nàng vẫn cầm cây quạt che mặt, rồi bỗng có thuộc hạ chạy vội vào bẩm báo Ma Tôn:
- “ Thưa Tôn Thượng, bên ngoài người của Thiên Giới đang đánh vào đây”.
Ma Tôn nở nụ cười thản nhiên, hắn cấy tiếng, giọng nói của hắn trầm mà lạnh:
- “Vậy thì phải để xem Thiên giới sẽ bại trận như nào”.
Phượng Chi cũng đã nhận ra điều bất thường trong câu nói của Ma Tôn, nàng liền cầm cây quạt vận công nhắm đánh thắng vào người hắn.
Ma Tôn Cảnh Nguyệt di chuyển nhanh nhẹn, né tránh những đòn tấn công của nàng, vòng tay bắt lấy hai cánh tay nàng ở sau lưng đồng thời khống chế cánh quạt đưa lên cổ nàng. Phượng Chi mất thế chủ động ngã ra đằng sau, hắn vòng qua ôm ngang hông nàng.
Nếu như người ngoài không biết mà nhìn vào một màn nãy lại thấy hai người trong tư thế này có lẽ còn tưởng cả hai đang khiêu vũ vô cùng lãng mạn chứ không phải là đánh nhau.
Phương Chi bị hắn khống chế chiêu thức, nhất thời không thể cử động
- “ Ngươi đã biết kế hoạch của Thiên Giới?”.
Phương Chi hỏi. Hắn nhẹ nhàng thản nhiên đáp lại
- “ Phải, cô không ngờ đúng không, cô cũng không thể ám sát được ta đâu”.
Phượng Chi lật tay thoát khỏi sự không chế, rút kiếm tấn công hắn. Hắn lập tức né kiếm của nàng rồi chạy đi biến mất ngay trước mắt. Nàng lập tức đuổi theo.