Bầu trời Ma giới nhuộm màu xám xịt, u ám, không một tia nắng nào len lỏi qua được màn mây dày đặc. Khí lạnh buốt len lỏi vào từng tế bào, ma khí bao trùm khiến cho bất kỳ ai đặt chân đến đây cũng phải rùng mình.
Từng ngọn núi cao chót vót, phủ đầy tuyết trắng xóa, tựa như những lưỡi dao khổng lồ chĩa lên trời. Những khe núi sâu hun hút, ẩn chứa vô số hiểm nguy. Cây cối ở đây mọc cằn cỗi, khẳng khiu, với những cành cây vươn dài như những cánh tay gầy guộc đang cố bám víu vào sự sống.
Dòng sông băng chảy qua Ma giới như một dải lụa trắng, lạnh lẽo và vô hồn. Không khí tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió rít qua khe núi và tiếng vỗ cánh của những con quạ đen bay lượn trên bầu trời.
Xa xa, ẩn hiện trong màn sương mù là cung điện Ma Tôn. Cung điện được xây dựng bằng đá lạnh, tỏa ra một luồng khí lạnh buốt. Trên đỉnh cung điện là ngai vàng bằng băng tuyết, nơi Ma Tôn ngự trị.
Hạ Chi Vân được dẫn đến Băng Nguyệt Cốc, đây vốn là nơi nghỉ ngơi của Ma Tôn.
Vừa bước vào cửa Băng Nguyệt Cốc, cô đã thấy lạnh run người “ không phải chứ ở ngoài kia trời đang rất nóng sao vào trong này lại lạnh quá vậy”.
- “ Không sao, do con mất tích lâu quá nên mới quên mất cảm giác lạnh này thôi, mấy hôm nữa rồi sẽ quen”…
Rồi bà dẫn cô đi vào bên trong cốc, xung quanh bóng tối vây quanh, chỉ có mấy ngọn lửa được treo trên những cái đầu lâu thật khiếp sợ. Rồi bỗng nhiên một nam nhân xuất hiện ngay trước mặt, tuổi có vẻ nhỏ hơn cô một chút, hắn quát vào mặt cô:
- “ Phượng Chi, cô còn sống sao, ai cho cô vô đây”.
- “ Hạ Liễu Quy! Không được vô lễ, đây là tỷ tỷ ruột của con đó”.
Bà nhanh chóng đáp lại lời nói của Hạ Liễu Quy.
Liễu Quy ngơ ngác hỏi:
- “ Ủa gì tỷ tỷ gì chứ, rõ ràng cô ta là…”
Chưa kịp nói hết câu thì bà đã vội bịp miệng Liễu Quy rồi đi vào một góc tường nói nhỏ với hắn:
- “ Con nghe mẹ nói, cô ấy bị mất trí nhớ rồi, rất đáng thương, cô ấy dù sao cũng là tân nương tử của Cảnh Nguyệt, vì đệ ấy nên mới thành ra như này. Chúng ta không thể bỏ rơi cô ấy được”.
Hắn rất bất mãn vì bản thân hắn rất ghét Phượng Chi bởi cô lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh lùng lại còn là người của Thiên giới
- “Nhưng cô ta là người của Thiên Giới, cô ta bày mưu hãm hại Ma Giới chúng ta trước sao thể trách chúng ta được. Với lại nếu là nương tử của Cảnh Nguyệt thúc thúc thì để thúc ấy tự lo, chúng ta cần gì phải nhúng tay vào làm gì”.
Bà tiếp tục nói:
- “Đâu phải con không biết thúc thúc con hung dữ như nào, không giết cô ấy là đã may rồi…”.
- “ Nhưng mà mẹ, cô ta…”.
Bà liền cắt ngang lời hắn:
- ” Thôi được rồi không nhưng nhị gì hết, giờ cô ấy là tỷ tỷ con, dám tiết lộ lời nào thì đừng trách ta đấy”.
Liễu Quy vô cùng bực tức nhưng cũng chỉ cố gắng nghe lời mẹ gọi 1 tiếng tỷ tỷ. Rồi cả 3 người ngồi vào bàn nhìn nhau không ai nói ai câu nào. Không khí vô cùng im lặng. Phượng Chi cũng muốn hỏi thử về thân phận mình thì bỗng nhiên Cảnh Nguyệt bước vào.
Khi vừa nhìn thấy Cảnh Nguyệt, cô bất ngờ khi nhận ra hắn, nhưng lại khác hoàn toàn dáng vẻ ở Nhân Giới. Hắn mặc đồ màu đen, trên đầu vẫn là cây trâm hình rồng, trên trán xuất hiện ấn ký màu đen đỏ mà lúc cô gặp hắn lần đầu thì hoàn toàn không có. Khi nhìn vào ấn ký trên trán hắn, trong đầu cô chợt có một chút gì đó ấn tượng, cảm giác như đã từng thấy qua ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ.
Cô nhìn xung quanh, nhớ lại tất cả mọi người trong Ma Giới đều có ấn ký màu đen, ngay cả Hạ Tố Ngư và Hạ Liễu Quy, duy nhất hắn là màu đen đỏ, bản thân cô cũng có chút tò mò. Bỗng nhiên gương mặt của hắn ta trở nên lạnh lùng hơn, sát khí hơn, lúc này khi nhìn hắn, khắp người đều tràn ngập ma khí đen đỏ, cô có phần khiếp sợ nhưng vẫn mạnh miệng:
- “ Lại là huynh? Đúng là oan gia ngõ hẹp”.
Hắn nhìn thấy Phượng Chi cũng vô cùng ngạc nhiên khi Phượng Chi có mặt tại đây. Hắn nhìn sang Hạ Tố Ngư, bà liền đi đến nói nhỏ giải thích cho hắn nghe:
- “ Đúng là làm càn, sao tỷ lại tự ý đưa cô ta về còn lừa rằng cô ta là con tỷ được chứ”.
Nghe tỷ tỷ giải thích hắn lại thấy rất hoang đường, cô ta vậy mà lại trở thành cháu mình. Nhưng sau một hồi Tố Ngư năn nỉ, hắn cũng rất tôn trọng bà nên đã chấp nhận.
Ngồi vào bàn ăn cùng nhau, cả 4 người không ai lên tiếng, không khí lạnh ngắt vô cùng căng thẳng. Lúc này Phượng Chi lên tiếng hỏi:
- “ Mẹ, rốt cuộc con là ai và tại sao con lại bị mất trí nhớ vậy”.
Nhất thời bà nhìn sang Cảnh Nguyệt vì không biết giải thích như nào. Cảnh Nguyệt im lặng một hồi rồi nói:
- “ Cô là Hạ Chi Vân, con gái của Hạ Tố Ngư, cô vì yêu một tên cặn bã mà bỏ trốn rồi ngã xuống sông Vong xuyên nên bị mất hết ma lực và trí nhớ.”
Hạ Liễu Quy nghe tới đây thì cười muốn sặc cơm ra ngoài.
Rồi Tuyết Cảnh Nguyệt chỉ tay sang Hạ Liễu Quy “ hắn! Hạ Liễu Quy, đệ đệ ruột của cô”.
Liễu Quy nghe đến đây thì không thể cười được nữa. Ngậm ngùi tỏ vẻ khinh bỉ rồi nói nhỏ vào tai Cảnh Nguyệt:
- “ Không ngờ thúc đường đường là Ma Tôn uy danh lẫy lừng lại có thể bịa chuyện giỏi vậy, cái gì mà Hạ Chi Vân chứ”.
Cảnh Nguyệt cười đáp trả:
- “ Bởi vì cô ta còn có ích, tình cờ trong đầu nghĩ tới mây, tiện thể đặt cho cô ta”.
Khi hai người đang thì thầm với nhau, cô trầm ngâm:
- “ Hạ Chi vân, là một đám mây tự do, đúng là tên hay, vậy huynh là ai?”.
Hạ Tố Ngư trả lời:
- “ Đó là biểu đệ của ta, là thúc thúc của con, cũng là Ma Tôn của Ma Giới. Tuyết Cảnh Nguyệt”.
Cô nghe xong liền nhớ lại lúc ở phiên chợ từng nghe mấy người kể về cái tên này vô cùng tàn bạo, người đời ai cũng khiếp sợ “Một thân như băng, vai rộng lưng thẳng, bạch xà thành ma, lại giết người không chớp mắt. Tuyệt đối không được đến gần hắn.”
Nghĩ đến đây cô bắt đầu lo lắng:
- “Là bạch xà mà người dân đồn đại đó sao?”
Hạ Tố Ngư chỉ mỉm cười giải đáp thắc mắc của cô:
- “Cảnh Nguyệt là rồng băng, không phải rắn, con đừng nghe nhân gian đồn đoán tầm bậy.”
Lúc này cô lại thầm nghĩ Hạ Tố Ngư thật sự rất dịu dàng, khác hẳn với không khí tịch mịch lạnh buốt nơi đây
“người lạnh như tuyết, người nóng như mùa hạ, Tuyết và Hạ vốn dĩ là đối lập nhau, vậy mà lại là tỷ đệ với nhau. Ông trời thật biết cách trêu ngươi mà”. Cô ngước nhìn lên Cảnh Nguyệt rồi cười gượng nói:
- “ Thúc thúc, thật ngại quá vừa nãy ta không biết trời cao đất dày, nên đã vô lễ, mong thúc thúc bỏ qua cho con…”.
Hắn cười nhếch miệng rồi nói:
- “ Không phải ta đã nói sẽ gặp lại nhau sớm sao. Tiểu Chi Vân”.
Cô mếu máo tỏ vẻ đáng thương. Hạ Tố Như thấy vậy liền đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.
- “ Chi Vân đây là phòng của con, con hãy nhớ con đã là người của Ma Giới”.
Trong thân tâm cô vô cùng buồn bã “ không phải chứ, tại sao mình lại là người của Ma Giới, lại là cháu gái của Ma Tôn. Đúng là số khổ mà, ai ai cũng hận Ma Giới, nếu như bọn họ biết ta là người Ma Giới có phải là sẽ giết cái mạng nhỏ này của ta không?..”
Ngày hôm sau Cảnh Nguyệt đến tìm Hạ Chi Vân.
- “ Thúc thúc đến tìm con là có chuyện gì sao”.
- “Con vi phạm quy luật Ma Giới, bỏ trốn theo nam nhân, bây giờ lại mất hết trí nhớ, ma lực cũng không còn. Con nói xem ta giữ con lại còn có ích gì chứ?”.
Chi Vân nghe xong rất sợ hãi “ không phải chứ, mình là cháu gái hắn mà hắn còn muốn giết, đúng là tên đầu lạnh vô tình”… cô nở một nụ cười gượng rồi tay cầm lấy vạt áo của hắn nũng nịu:
- “ Thúc thúc à chuyện lúc trước con không nhớ gì hết nhưng mà con biết con sai rồi, không ấy thúc thúc muốn con làm gì cũng được, coi như lấy công chuộc tội, có được không?”.
Hắn nhìn cô rồi lấy tay nâng cằm cô lên nhìn chằm chằm:
- “ Được, nhìn con cũng có chút nhan sắc, nếu có thể dùng mỹ nhân kế mê hoặc người Thiên Giới đoạt lấy Thuỷ Vân kiếm, thì ta sẽ không giết con”… -
- “ Thuỷ Vân kiếm là cái gì con còn chưa bao giờ nhìn thấy”
Chi Vân không hiểu những gì hắn đang nói. Cảnh Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt vô cùng lạnh, trở nên hung dữ, xung quanh khí tức màu đen đỏ bao trùm:
- “Vậy là con không làm được”… - -
- “Không, không phải, con làm được… con làm được”
Chi Vân sợ hãi trả lời hắn. Hắn nghe xong thì gương mặt dịu trở lại, rồi nói
- “ Được, một thời gian nữa ta sẽ đưa con vào nhân giới, ở đó con sẽ gặp phải 3 người đang đi lịch kiếp, con kết thân với họ rồi đi cùng. Sau đó dùng mỹ nhân kế với tên Thế Long rồi lây kiếm từ trong tay hắn, nếu không lấy được ta sẽ giết con”…