Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 1118: Bởi vì tôi là đỉnh chủ



Hội nghị chất vấn chỉ mới diễn ra được nửa phần. Tuy nói Giang Nguyên đã thẳng một trận, nhưng Trưởng lão Hồ sẽ không nguyện ý bỏ qua cho Giang Nguyên như vậy.

Chư vị Thiên y sư hiến nhiên cũng nhìn ra được sự không vui và không ngon miệng của Hồ Quang Dương. Vì thế, sau khi ăn xong, Hồ trưởng lão yêu cầu tiếp tục chất vấn, mọi người cũng không có ý kiến phản đối.

Dù sao, trong lần đánh cuộc vừa rồi, Hồ trưởng lão cũng đã nói sẽ không truy cứu chuyện Giang Nguyên cấu kết với Cổ môn, đồng thời cũng không nghĩ ngờ thân phẩn chủ nhân Tế Thế Đinh. Kế tiếp, cho dù có đưa ra một số vấn đề nữa, hẳn cũng không quá to tát.

- Giang Nguyên, vừa rồi cậu đã chứng minh được. năng lực của mình, tôi dĩ nhiên là giữ lời hứa, Trưởng lão viện sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng tôi cậu, tại sao cậu lại biết được cách điều chế Nguyên Phong đan? Đừng nói cho tôi là La Thiên Minh dạy nhé.

Vẻ mặt Hồ Quang Dương âm lãnh nhìn Giang Nguyên, nói.

Nghe Hồ Quang Dương hỏi, tất cả thành viên hội Viện ủy đều nhìn Giang Nguyên. Nói thật, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc không biết tại sao Giang Nguyên lại biết cách điều chế Nguyên Phong đan. Dù sao, muốn điều chế nó, ít nhất cũng phải có thân phận luyện đan sư. La Thiên Minh thân là thành viên của hội Viện ủy, hiển nhiên là sẽ không vi phạm quy tắc, đem cách điều chế đan dược dạy cho Giang Nguyên. Nếu không, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi Giang Nguyên nói sẽ luyện đan.

Giang Nguyên chẳng những biết, thậm chí còn luyện ra được Nguyên Phong đan. Mọi người rất tò mò duyên cớ trong đó. Mặc dù trong chín người có thể luyện ra Nguyên Phong đan có La Thiên Minh, nhưng với tuổi tác và kinh nghiệm của Giang Nguyên, không. có khả năng sư phụ biết luyện chế thì đồ đệ cũng sẽ biết.

Luyện chế Nguyên Phong đan cần kinh nghiệm luyện đan, khống chế lửa và nằm chắc tình huống dược liệu. Tất cả đều không tầm thường. Nếu không, toàn bộ Thiên Y Viện bao gồm luôn cả Trưởng lão viện cũng không vượt quá chín người.

Nghe Hồ trưởng lão chất vấn, Giang Nguyên dường như không thèm để ý, gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nói:

- Tôi đã nói qua, tôi là chủ nhân của Tế Thế Đinh.

- Đỉnh chủ thì làm sao? Tôi không phủ nhận luyện đan ở Tế Thế Đỉnh rất độc đáo, nhưng cậu nhận chủ mới được bao lâu chứ? Vừa rồi luyện đan cũng không phải dùng Tế Thế Đỉnh, hơn nữa kinh nghiệm luyện đan của cậu là từ đâu mà có?

Giang Nguyên lãnh đạm nói:

- Không biết Hồ trưởng lão có nghe qua một câu nói không?

- Câu nói gì?

Hồ Quang Dương cau mày, nói.

- Hạ trùng bất khả ngữ băng (ý chỉ người có kiến thức nông cạn).

Giang Nguyên nói:

- Ngài không phải chủ nhân Tế Thế Đỉnh, làm sao. ngài biết tôi không biết?

- Cậu... làm càn!

Hồ Quang Dương bị một câu nói của Giang Nguyên làm cho nổi giận, võ mạnh bàn, nói.

Các vị Thiên y sư ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy một lưỡng khí thế lạnh lẽo tràn ngập cơ thể Hồ trưởng lão, trong lòng thầm nghĩ:

- Tu vi nội khí của Hồ trưởng lão đúng là kinh người.

- Tôi chính là nói thật

Thấy Hồ trưởng lão tức giận, Giang Nguyên vẫn rất bình tĩnh, dường như không có cảm giác bị khí thế mạnh mẽ của Hồ trưởng lão đập vào mặt, không nhanh không chậm nói:

- Nếu không, trước kia tôi chưa từng tiếp xúc qua luyện đan, nhưng lúc này ngay cả Nguyên Phong đan cũng có thể luyện được, ngoại trừ Tế Thế Đỉnh thì còn có nguyên nhân nào nữa?

- Tuyệt đối không có khả năng.

Hồ Quang Dương ngẩn người, lạnh giọng nói:

- Hơn mười vị đỉnh chủ từ trước đến nay của Thiên Y Viện chưa từng lưu lại bất cứ ghi chép nào về việc Tế Thế Đỉnh có tác dụng như vậy.

- Không có ghi lại cũng không có nghĩa là không có.

Giang Nguyên khẽ cười:

- Nếu không, Hồ trưởng lão có bao giờ nhìn thấy người bằng tuổi tôi có thể luyện chế ra Nguyên Phong đan không?

Giang Nguyên vừa nói xong, các vị Ủy viện hội Viện ủy nhìn nhau. Đúng rồi, trong ghi chép đều ghi lại luyện đan sư Nguyên Phong đan đều ngoài năm sáu chục tuổi. Hơn nữa, năm mươi tuổi có thể luyện chế Nguyên Phong đan thì cũng chỉ có một người.

Giang Nguyên trước mắt còn chưa đến ba mươi, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy hẳn luyện đan. Với biểu hiện của La Thiên Minh vừa nãy, chỉ biết ngay cả La y sư cũng không biết Giang Nguyên có bản lãnh đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh nghĩ. Chẳng lẽ trấn viện chỉ bảo này lại có công năng như thế? Tất cả đều lộ ra vẻ ngưng trọng, ngay cả Viện trưởng Từ.

Không thể không thừa nhận Giang Nguyên nói rất có đạo lý. Cách điều chế Nguyên Phong đan vẫn được giữ bí mật, mấy năm qua chưa từng truyền ra bên ngoài. Giang Nguyên chẳng những biết cách điều chế, thậm chí còn luyện chế được. Bất chợt, Từ Khải Liễu sở vào cái túi có bình thủy tinh chứa đan dược, ánh mắt nhìn Giang Nguyên càng thêm ngưng trọng vài phần.

Hồ Quang Dương nghẹn lời, run rẩy chỉ tay vào Giang Nguyên, gương mặt đỏ bừng nhưng không thể nói lời nào. Do dự một chút, rốt cuộc hít sâu một hơi, nói:

- Được, tôi tạm thời tin cậu. Nhưng nếu Tế Thế Đỉnh quan trọng như vậy, cậu thân là đỉnh chú, vậy cậu phải có trách nhiệm tìm lại cái nắp vẽ, không được để nó thất lạc bên ngoài.

- Điều đó là đương nhiên. Sau này có cơ hội, tôi tất nhiên sẽ mang nó về.

Giang Nguyên gật đầu. Tế Thế Đinh là thứ tốt. Nếu có nó, sau này hắn luyện đan cũng thuận tay hơn nhiều. Hơn nữa đại đỉnh này có thể phát huy dược hiệu của thuốc đến mức tận cùng. Nếu hắn có thể dùng Tế Thế Đỉnh để luyện Nguyên Phong đan, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn 20%.

Thấy Giang Nguyên gật đầu, sắc mặt Hồ Quang Dương trầm xuống:

- Cái gì gọi là sau này có cơ hội? Cậu là đỉnh chủ đầu tiên của Tế Thế Đỉnh sau trăm năm. Tế Thế Đỉnh đã một trăm năm chưa hiện thế, bây giờ xuất hiện, cậu lại cưỡng ép nó nhận chủ, vậy cậu phải nhanh chóng tìm nắp đính về, để đại định có thể phát huy tác dụng.

Nên biết rằng, Thiên Y Viện chúng ta vì đại đỉnh bị mất mà rất nhiều loại đan dược không thể luyện chế. Cho dù có khoa học kỹ thuật phụ trợ, hiệu năng cũng giảm đi rất nhiều.

- Nếu cậu đã là đỉnh chủ, vậy cậu đại khái cũng sẽ định vị được vị trí của nắp đỉnh. Cho nên, tôi lấy danh nghĩa của trưởng lão viện, yêu cầu cậu vì Thiên Y Viện, nhất định trong vòng một năm phải tìm được nắp đỉnh về.

Nói đến đây, ánh mắt Hồ Quang Dương phát lạnh, nhìn chằm chằm Giang Nguyên, trầm giọng ra lệnh:

- Cậu đã rõ chưa?