Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 581: Tôi rất chuyên nghiệp!



Xử lý tất cả mọi việc bên ngoài rồi, lúc này mọi người mới nhận ra, chỉ còn một hai giờ nữa là trời tối om rồi. Lúc này phòng ốc không ở nổi, vấn đề ở qua đêm ở đâu đã nằm ngay trước mắt.

Đối với việc này, Giang Nguyên cũng vẫn có kinh nghiệm. Năm đó ở Haiti, nhà cửa sụp đổ, chỉ dựa vào lầu vải. Chẳng qua rõ ràng nơi này không có lều vải nguyên bộ, chỉ có thể tìm chút tài liệu tới ráp lại.

Tài liệu ráp lầu đơn giản nhất tất nhiên là vải bạt và †ấm nhựa, ở nông thôn cũng không thiêu lắm. Lúc này Giang Nguyên nói cần vải bạt và tấm nhựa, con trai ông lão kia liền nhảy vọt lên nói:

- Ở quầy tạp hóa có vải bạt và nhựa, chẳng qua hiện tại hẳn vẫn bị chôn vùi. Giờ tôi nhanh chóng tìm người đi đào.

- Nhanh nhanh lên. Nếu không trời sắp tối tới nơi rồi. Giang Nguyên vội vàng nói:

- Nhớ còn phải chuyển bị một ít thanh sắt và đỉnh ốc dài một chút.

Đối với chuyện này, Giang Nguyên cũng có ít kinh nghiệm, ít nhất là biết dựng lều vải thế nào. Mà đám thôn dân được Giang Nguyên nhắc nhở như vậy, hiển nhiên cũng hiểu cần phải chuẩn bị những gì.

Sau đó Giang Nguyên vẫn bận rộn, bởi ngoài một số bệnh nhân cần xử lý gấp thì vẫn không ngừng có người bị thương được đưa tới. Trong đó có một số người được cứu ra từ đống đổ nát, còn có một số người chuyển từ một số sơn thôn xa tới.

Đối mặt với những bệnh nhân này, dần dần Giang Nguyên cũng có cảm giác bận rộn không ngừng. Chẳng qua hoàn hảo là Lê Tê Trường truyền máu cuối cùng cũng tỉnh lại, hơn nữa cũng truyền xong rồi, không cần bác sĩ Đào theo dõi nữa. Bác sĩ Đào liên nhanh chóng gia nhập hàng ngũ điều trị.

Lại nói thầy thuốc ở cơ sở cũng rất đáng tin cậy. Mặc dù chuyên môn của bọn họ không phải cực giỏi nhưng đại đa số bác sĩ ở tuyến cơ sở đều có thể làm mấy chuyên khoa. Ví dụ như bác sĩ Đào vốn là bác sĩ nội khoa, lại có thể châm cứu, rửa vết thương. Mặc tay nghề của ông cũng không phải chuyên nghiệp lắm, nhưng ít nhất ông biết làm, hiểu cách làm.

- Bác sĩ Giang, ngài xem một chút.

Giang Nguyên đang nắn lại đốt ngón tay cho một bệnh nhân, bên cạnh lại vang lên tiếng gọi của bác sĩ Đào. Nghe thấy tiếng gọi, Giang Nguyên lưu loát nắm tay bệnh nhân, rung mạnh một cái, sau đó gật đầu, đi nhanh về hướng bác sĩ Đào kia, chỉ để lại bệnh nhân ngẩn ra nhìn bóng lưng hắn, sau đó lại nhìn cánh tay mình còn đang giơ lên không trung, sau đó nở nụ cười ngạc nhiên lẫn vui mừng.

- Mạch máu nơi này vẫn chảy máu, tôi không kẹp. được. 

Bác sĩ Đào hơi xấu hổ đưa tay xoa xoa mồ hôi trán, cố gắng chú ý không cho tóc mình đụng phải găng tay vô khuẩn, sau đó dùng tay phải cầm kim, chỉ lên vết thương trên tay một ngườibệnh.

Giang Nguyên cúi xuống, nhìn vết thương kia, sau đó cười cười, đưa tay ra:

- Nào, để tôi.

Nhìn đôi găng đã hơi bẩn thỉu của Giang Nguyên, bác sĩ Đào hơi chần chừ, vẫn uyển chuyển nói:

- Bác sĩ Giang, có cần phải đổi một đôi găng khác không?

Nhìn găng tay của mình một chút, Giang Nguyên cười cười, lắc đầu nói:

- Không cần đâu. Cũng không phải phiền toái như vậy.

Nhìn Giang Nguyên tươi cười, bác sĩ Đào chần chừ một chút, sau đó vô cùng cần thận đưa ngón cái và ngón trỏ cầm kìm kẹp vết thương, nhẹ nhàng đưa tới.

Nhìn dáng vẻ vô cùng cẩn thận của bác sĩ Đào, Giang Nguyên gật đầu, sau đó đưa tay nhận kìm, đợi tay bác sĩ Đào rời khỏi rồi mời cầm kìm trong tay, dùng ngón trỏ và ngón vô danh ngoäc vào, từ từ duỗi kìm vào vết thương, kẹp nhẹ một cái, sau đó nói:

- Tốt rồi, buộc ga-rô đi! 

Nhìn sau khi Giang Nguyên đưa tay xuống liền dễ dàng kẹp đúng điểm xuất huyết rất nhỏ kia, bác sĩ Đào sửng sốt, sau đó cắn cắn môi, tay lấy kim chỉ, cẩn thận buộc điểm chảy máu này lại, lại dùng kéo cắt chỉ đi. Ông nhìn Giang Nguyên đặt kìm kẹp vết thương vào thùng khử trùng, đột nhiên cúi đầu nói:

- Bác sĩ Giang, có phải tôi rất vô dụng không? - Hả?

Giang Nguyên sửng sốt một chút, nhìn bác sĩ Đào cúi đầu, đột nhiên cười nói:

- Đây không phải là vấn đề của ông, là vấn đề của tôi!

Bác sĩ Đào ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nhìn về phía Giang Nguyên, mắt tràn ngập vẻ nghỉ hoặc.

- Bởi vì tôi rất chuyên nghiệp!

- Ông biết tôi luyện thế nào không? Trước kia tôi cũng giống ông. Nhưng tôi thường xuyên gặp phải bệnh nhân như vậy, lúc nhiều nhất từng xử lý hơn hai trăm bệnh nhân bị vết thương bên ngoài trong ba ngày.

Nhìn bác sĩ Đào kinh ngạc trợn tròn mắt, đồng tử hai người hơi co rút lại một chút, giống như tỏa sáng, cười nói:

- Chẳng sao đâu. Chỉ sau một tuần, khi quen tay rồi, ông cũng sẽ là một bác sĩ ngoại tốt! 

- Thật sự sao? Chỉ cần một tuân?

Vừa rồi dáng vẻ bác sĩ Đào còn sa sút tinh thần, giờ đã tỉnh táo lại, nhìn Giang Nguyên, hưng phấn nói.