Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 709: Tấn công bác sỹ



Giang Nguyên gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, lúc này đã là 10h, hẳn 12h là có thể phẫu thuật xong.

- Nhanh, thiết bị tách. Giang Nguyên nghiêng đầu để y tá lau mồ hôi trên trán cho hắn, sau đó tiếp nhận thiết bị tách y tá đưa sang, rất nhanh cắm vào bên trong. 

Sau đó lại duỗi tay cầm dao giải phẫu, nhẹ nhàng cắt hai dao xuống, đợi đến khi vết mổ mở rộng đến mức tối đa thì mới bỏ dao xuống, nói:

- Chỉ thắt.

Y tá đưa chỉ chỉ thắt sang, Giang Nguyên lưu loát luồn vào, sau đó thắt lại, rồi dùng kéo cắt đứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Được rồi, Dương Chí. Kế tiếp giao cho anh.

Tiện tay đặt cây kéo sang bên cạnh, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hắn không ngờ tình huống của người bệnh khá phức tạp, làm cho hắn hơi luống cuống tay chân. Lúc này bước quan trọng nhất đã hoàn thành. Nghĩ đến đây, Giang Nguyên không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may mà hắn đích thân giải phẫu. Nếu giao cho Lâm Dương Chí, chỉ sợ sẽ xuất hiện vấn đề.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã là 12h kém, xem ra cũng không trễ lắm.

Lập tức Giang Nguyên chăm chú nhìn Lâm Dương Chí tiến hành các bước kết thúc công việc. Mặc dù bước. quan trọng nhất đã xong, nhưng lúc này cũng không thể để xảy ra vấn đề.

Nhưng kinh nghiệm của Lâm Dương Chí cũng khá phong phú, chỉ chưa đến mười phút đã kết thúc xong công việc, chỉ còn lại bước khâu cuối cùng. 

Nhìn đến đây, Giang Nguyên cũng thả lỏng tinh thần, cười nói\;

- Được rồi, Dương Chí, cũng đã ổn rồi, tôi ra ngoài đây.

- Vâng, Chủ nhiệm, vất vả cho anh rồi.

Lâm Dương Chí nói. Bây giờ không có Chủ nhiệm nào khác, y xưng hô liền bớt một chữ Giang, nghe thân mật nhưng vẫn có sự tôn trọng hơn.

Giang Nguyên mỉm cười phất tay, sau đó cởi áo giải phẫu ném vào thùng rác, rồi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng giải phẫu, thời gian đã điểm 12h. Giang Nguyên mỉm cười, xem ra hắn canh thời gian rất chuẩn.

Bước xuống lầu khoa Chấn thương chỉnh hình, Giang Nguyên đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng hỗn loạn, thậm chí còn truyền đến tiếng hét chói tai.

Giang Nguyên sửng sốt, sau đó bước đến hành lang nhìn chung quanh, mới phát giác được tiếng thét chói tai này là phát ra từ phòng làm việc của bác sĩ. Thậm chí còn nhìn thấy hai ba bác sĩ chuyên tu nữ và bác sĩ khác. từ bên trong hoảng sợ chạy ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã nghe được tiếng hét thảm từ bên trong truyền đến.

Nghe được thanh âm này, Giang Nguyên cũng không chần chừ nữa, rất nhanh vọt vào bên trong. Lúc này hắn nhìn thấy có một số người vung dao, còn có hai người nằm trên mặt đất.

Hai người nằm trên mặt đất, một nam một nữ, chiếc áo khoác màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

- Bác sĩ Đào.

Sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ, vội vàng cầm cái ghế quăng mạnh sang, đồng thời chân đá lên, một cước đá vào cái bàn làm việc.

Bịch! Cái ghế thuận lợi đập vào hai người, mà Giang Nguyên cũng nhào đến, hai quyền trực tiếp đập trúng đầu đối phương.

Hai người kia vừa mới giơ dao, còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị trúng một quyền, còn không kêu lên được tiếng nào thì đã ngã xuống. Người còn lại bên cạnh huy dao muốn bổ tới Giang Nguyên, liền bị Giang Nguyên đá cho một cước trúng ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài, đụng thẳng vào vách tường, phun ra một ngụm máu.

- Bác sĩ Đào, Lô Cường? Giang Nguyên rất nhanh xé rách áo blouse trắng của hai người, phát hiện áo của họ đã bị máu nhuộm đỏ. Nghiêm trọng nhất là bác sĩ chuyên tu Lô Cường đang nằm trên người bác sĩ Đào, trên lưng ít nhất có bảy tám nhát dao.

- Chủ nhiệm Giang, mau cứu Lô Cường đi.

Bác sĩ Đào không bị thương nghiêm trọng bằng Lô Cường, lúc này thậm chí còn có sức để nói chuyện.

Giang Nguyên gật đầu, tay điểm vài huyệt vị trên người Lô Cường, truyền vào một ít nội khí, tạm thời phong bế tốc độ vận chuyển máu toàn thân, sau đó quay đầu ra bên ngoài, kêu lên:

- Người đâu? Người đâu rồi?

Nghe tiếng rống của Giang Nguyên, hai nữ bác sĩ chuyên tu mới từ ngoài chạy vào.

Thấy chỉ có hai người, sắc mặt Giang Nguyên lạnh lại, nói:

- Những người khác đâu? - Tan làm đi ăn cơm rồi ạ.

Lúc này, Từ Hiểu Linh đã hồi phục tinh thần, nhìn hai người đầy máu bên dưới, che miệng nức nở.

- Mau chuẩn bị phòng giải phẫu đi, bảo các y tá chuẩn bị truyền máu.

Nghe xong, Giang Nguyên bất đắc dĩ cau mày, trầm giọng nói. 

- Vâng, vâng.

Từ Hiểu Linh vội vàng dẫn theo bác sĩ chuyên tu kia chạy nhanh ra ngoài.

Mấy cô y tá cũng đã mang cáng cứu thương vào.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!