Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1115: Hãm hại (6)



Trên quảng trường học viện, dòng người chen chúc xô đẩy.

Từ ngày khảo thí nhập học bắt đầu đã qua hơn nửa tháng, đã có người lục tục hoàn thành nhiệm vụ mang vật phẩm trở về...

Lúc này, đột nhiên có một thân ảnh hoang mang rối loạn chạy nhanh tới: "Liễu Diệp đại nhân, việc lớn không tốt!"

Liễu Diệp nhíu mày nhìn nữ tử trước mắt, nhàn nhạt nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Vũ thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa nói: "Là đội ngũ mà ta dẫn dắt, các nàng... các nàng đã xảy ra chuyện."

"Cái gì?" Sắc mặt Liễu Diệp trầm xuống, học viện đã phái một số cao thủ thần vương đi thăm dò trước, bảo đảm an toàn cho bọn họ, không ngờ các nàng vẫn xảy ra chuyện.

"Tiêu Vũ, ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Vũ lau mồ hôi trên trán, ủy khuất nói: "Giữa đường chúng ta bị đàn ma thú công kích, trong đó còn có ma thú thần vương, ta thật sự không chống đỡ nổi, khó khăn lắm mới chạy về đây được, còn các nàng..."

Đám người lập tức ồ lên.

Ngay cả Tiêu Vũ cũng rất khó khăn mới chạy thoát, những người đó còn có thể sống sót sao? Đương nhiên là táng thân trong tay đàn ma thú...

Có điều, nhìn Tiêu Vũ một thân chật vật, tóc tai hỗn độn thê thảm, không ai hoài nghi lời nàng nói, cũng chỉ trách đội ngũ kia xui xẻo gặp phải đàn ma thú...

Liễu Diệp khẽ nhíu mày: "Ma thú trong Thần sơn sẽ không vây công con người, tại sao các ngươi gặp phải đàn ma thú?"

Trong lòng Tiêu Vũ trầm xuống, quả nhiên Liễu Diệp không dễ lừa gạt, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng sẽ không để người khác biết được hành động của mình.

"Liễu Diệp đại nhân, tất cả là tại Thiên Diệp", Tiêu Vũ mím môi, áy náy nói, "Nàng mang theo phấn dẫn thú đến Thần sơn, không ngờ sẽ dụ một đám ma thú tới! Tuy nàng phạm sai lầm lớn như vậy nhưng ta cũng có trách nhiệm, là tại ta không kiểm tra trang bị của bọn họ trước khi xuất phát, cuối cùng gây ra sự cố này, Liễu Diệp đại nhân, ta..."

"Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi đi", Liễu Diệp không hề nghĩ nhiều, "Sự cố lần này không thể trách ngươi, ngươi cũng không cần tự trách, dù sao giữa các ngươi cũng có thù oán, sao có thể kiểm tra trang bị của các nàng?"

Tiêu Vũ hơi rũ mắt, biểu tình thật giống như còn chìm đắm trong hối hận.

"Tiêu Vũ", một thân ảnh cao lớn bỗng đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm chặt bả vai run rẩy, ôn nhu an ủi: "Liễu Diệp đại nhân nói đúng, chuyện này không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần phải chịu trách nhiệm, phấn dẫn thú là Thiên Diệp mang đi, cũng chính nàng tự tìm đường chết, chẳng trách được người khác!"

Nhìn bộ dáng Tiêu Vũ áy náy, Tề Mặc đã sớm đau lòng, nhưng mà thân phận Thiên Diệp có chút phiền phức, nếu hoàng đế trách tội, cho dù Tiêu Vũ có lý cũng không có lợi thế....

Bất luận thế nào, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt nữ nhân mình yêu!

Lông mi Tiêu Vũ khẽ run, rũ mắt che đi tia âm hiểm nơi đáy mắt, dù sao những người kia đều không thể trở về, làm sao có người biết được chuyện mình đã làm?

"Thời gian khảo thí đã hết, những người không xuất hiện sẽ bị coi là khảo thí thất bại!" Liễu Diệp nhàn nhạt đảo mắt qua đám người phía dưới, thanh âm lạnh lùng.

Ngoại trừ mấy người Mộ Như Nguyệt cũng có rất nhiều đội hoàn thành nhiệm vụ khảo thí nhưng lại có thành viên không trở về.

Tỷ như Dạ Vô Trần, giữa đường đã rời đội ngũ đi tìm Mộ Như Nguyệt...